Lãnh Cung

Chương 50




Suy tư một chút, Lâm Phong lập tức ở trong lòng mắng to, hai nam nhân này thật là gian trá nham hiểm, họ coi trọng địa phương Hồng Diệp Cốc này, cùng giả bộ cái gì cũng không biết, lừa Ân gia chẳng biết sự tình thực chất ra sao.

Người nào chiến thắng tự nhiên sẽ chiếm lĩnh được địa bàn trọng yếu này, về sau muốn tiến công nước khác, đối phương muốn phòng thủ cũng không dễ dàng chút nào. Hai nam nhân này đều hiểu nhưng ai cũng không nói ra, lợi dụng Hồng Diệp Cốc chủ không muốn bị cuốn vào vòng thị phi mà lợi dụng, trong thì tiến vào nơi này thăm dò ngoài thì ứng biến tiến công. Phải đấu lại bọn họ hai mặt trong ứng ngoài hợp, Hồng Diệp Cốc tất sẽ thất thủ, còn về phần rơi vào trong tay ai, còn phải xem binh mã của ai lợi hại hơn.

Phía dưới Bắc Thần Thiên cùng Lôi Nhiên tranh đấu khó phân, hai người họ cũng không vội phân thắng bại, ước chừng đều đợi chờ binh mã của mình lên núi.

Con ngươi Lâm Phong đảo một vòng, có chút hiểu tâm tư của Bắc Thần Thiên, lấy công phu của hắn cho dù nhất thời không thắng được, muốn thoát thân còn không dễ dàng sao?

Tốt! Nam nhân này cũng thật giỏi lợi dụng người khác, tại sao hắn biết được mình nhất định sẽ giúp hắn? Bất quá suy nghĩ một chút, có lẽ chính vì hắn hiểu rõ mình, biết nàng Lâm Phong mặc dù không thích gây chuyện, nhưng cũng không phải là người có thù không báo.

Ai bảo Hồng Diệp Cốc chủ muốn hại nàng, Lôi Nhiên muốn giết nàng? Vậy thì cũng không thể trách nàng! Lâm Phong khẽ mỉm cười, thầm nghĩ sau này nhất định phải nhớ ân tình này với Bắc Thần Thiên.

Nàng lặng lẽ từ trên xà nhà nhảy xuống, từ cửa sổ phi ra.

Phía bên ngoài, thủ vệ sớm đã bị Lôi Nhiên thu thập gọn ghẽ thần không biết quỷ không hay, nàng chạy một đường tới tiền thính của Hồng Diệp Cốc, quả nhiên thấy cả nhà Ân gia đương tề tựu bên trong thương nghị đối sách, bọn họ lúc này còn chưa biết có binh mã hướng nơi này tấn công, thảo luận xử trí vấn đề Bắc Thần Thiên như thế nào.

Mấy người này cũng rất có tính toán, chung quanh thủ binh trùng điệp, nếu như cứng rắn tấn công nơi này, sợ rằng sẽ đối đầu Ân gia, ngày sau có thể mang cho Bắc Thần Thiên phiền toái, chẳng trách hắn muốn mình ra tay. Lâm Phong đại khái biết ý tứ Bắc Thần Thiên, đem Ân Môn lão tướng điều cách khỏi nơi này, dễ dàng tấn công núi sao?

Đi ngang qua một tên nam đầy tớ hướng bên trong đưa trà, Lâm Phong đem Thiên Hoang Nhẫn khẽ ra tay, bịt miệng hắn vứt qua một bên xử lý gọn gàng, sau đó nhanh chóng thay quần áo, đi vào đưa trà.

Bắc Thần Thiên đã từng đề cập giới thiệu mấy Ân gia võ tướng này, bọn họ võ công không tính là quá cao, nhưng Lâm Phong cũng không dám mạo hiểm trực tiếp giết người, mà là dùng lời nói dẫn dụ một người đi ra ngoài: “Lão gia tử, mới vừa rồi tiểu nhân đưa trà cho điện hạ, bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm, không biết có vấn đề gì, đã có người nào báo tin cho ngài?”

Ân gia mấy người lúc này đã như chim sợ cành cong, vừa nghe thấy thế lập tức kinh ngạc.

Lão Tam đứng lên nói: “Gia gia không cần kinh hoảng, đợi Tôn nhi trước tiên đi xem một chút.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Phong cũng lặng lẽ chậm rãi đi theo phía sau hắn, hắn đi gấp rút hoàn toàn không nhìn đến gã sai vặt đương cúi đầu phía sau.

Lâm Phong vừa khéo lợi dụng lòng người, lúc này phía sau Ân lão tam đề phòng quả thực là ít ỏi.

Khi mở cửa phòng dĩ nhiên là khối thi thể! Ân lão tam há hốc mồm, lưng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, quay đầu lại kinh ngạc nhìn đôi mắt lóng lánh hàn băng, là người đàn bà kia! Hắn giãy dụa muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra được, nữ nhân này thực đáng sợ! Đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn trước khi chết.

Lâm Phong rút đao, lau máu, lẳng lặng ẩn núp trong đêm tối đợi chờ.

Bên trong viện yên lặng quỷ dị, Lôi Nhiên cùng Bắc Thần Thiên không biết ở đâu mất, chỉ chốc lát sau, Ân gia lão đầu mang theo mấy nhi tử cùng tôn tử toàn bộ đến nơi đây. (nhi tử: con trai; tôn tử: cháu trai)

“Gia gia! Đây là. . .”

Ân lão đầu có mấy phần hiểu ra, dù sao chuyện cũng vừa mới xảy ra, lập tức cảnh giác:

“Hỏng rồi! Đích thị là Bắc Thần Thiên đem binh mã tới trong núi rồi!”

“Làm sao được, Hồng Diệp Cốc cơ quan trùng điệp, căn bản không thể nào có người vào được trong cốc!” Mấy tôn tử còn chưa tin.

“Các ngươi làm sao cùng ta mang tiến vào, bọn họ cũng vào bằng cách ấy.”

Đột nhiên, ngoài viện xuất hiện một đám người xông vào, bao vây chung quanh bọn họ, người dẫn đầu dĩ nhiên là bạch y nam tử mà Lâm Phong đã gặp ở Trường Bàn Cung!

Thanh âm ngạo nghễ của Bắc Thần Thiên truyền đến, một vị hồng y mỹ nam tử cất bước đi tới, nụ cười chiến thắng đọng ở trên môi. Mà sao lại không thấy tung tích của Lôi Nhiên?

Ân lão đầu còn không biết là chuyện gì đương xảy ra đã bị binh mã của Bắc Thần Thiên chế ngự, lúc này hắn mới hiểu được, thì ra Bắc Thần Chiến thần cũng không phải là hư danh nói chơi.

Lúc này, Lâm Phong âm thầm đi ra, người chung quanh nhìn thấy nàng đều rối rít kinh ngạc, điện hạ từ khi nào lại đem cô nương đó theo bên người? Chẳng lẽ không sợ là cái bẫy của Lôi Nhiên sao?

Lâm Phong không để ý tới nghi vấn của bọn hắn, đi thẳng tới trước mặt Bắc Thần Thiên hỏi: “Ngươi còn để bộ hạ ở đây?”

“Đuổi theo Lôi Nhiên đi.” Bắc Thần Thiên cười đáp, tựa hồ nhìn thấy Lâm Phong thì tâm tình tốt lên rất nhiều.

Bạch y công tử đến gần Bắc Thần Thiên, không khỏi nhăn lông mày, bọn họ thận cận đối với vị Chiến thần này cũng không tránh khỏi xa chút ít, Bắc Thần Thiên từ trước đến giờ không gần nữ nhân, làm sao lại đột nhiên đổi tính rồi? Hai ngày trước còn đối với Lam

Phượng muốn giết muốn đập, hôm nay thái độ lại tốt kỳ lạ.

Dưới chân núi có tiếng nổ lớn, Lâm Phong tận mắt nhìn thấy một tràng phong vân khói súng, tiếng la hét, tiếng kêu rên, tiếng trống, thanh âm binh khí rền vang, giống như nước lũ bất ngờ bộc phát.

Mà mặt những người này, như đương ở chỗ nhàn nhã thong thả ngắm nhìn, mặt không đổi sắc. Bọn họ cùng nàng giống nhau, không để tâm tánh mạng người khác ở trong lòng, nhân mạng đối với bọn họ mà nói, chỉ là mấy con số mà thôi.

“Ngươi đuổi theo hắn có ích lợi gì, đuổi được thì sao? Hắn cũng không dễ gây sự.”

Bắc Thần Thiên híp mắt, cười nói: “Vậy ngươi cũng nói một chút đi, ngươi đến tột cùng biết được bao nhiêu? Nói ra, lần này chiến công cũng có phần của ngươi, nếu ngươi không dẫn dụ bọn họ tới nơi này, ta cũng không thể hạ thủ, trở về ta sẽ trọng thưởng ngươi hậu hĩnh. Những người này dù sao cũng chết, không bằng để cho bọn họ làm quỷ minh bạch, như thế nào?”

Ân gia vừa nghe quả thực hối hận tới xanh cả ruột rồi, ngàn lần không nên vạn lần không nên, bọn họ không nên đem Bắc Thần Thiên lên núi. Nhưng là trong đó chi tiết cụ thể thế nào cũng rất mơ hồ, bọn họ ngay cả việc Bắc Thần Thiên như thế nào đột nhiên tiến công Hồng Diệp Cốc cũng không biết.

Lâm Phong băng lãnh nhìn hắn một cái, biết hắn hôm nay là nhất định bắt nàng phải thể hiện, mà mục đích của hắn cũng rất rõ ràng —— lập uy! Tránh khỏi sau này bị những người này xem thường.

Lâm Phong thở dài: “Ta chưa từng nói giúp ngươi.”

Bắc Thần Thiên có chút kinh ngạc: “Ngươi ngay cả điều này cũng đã nghĩ đến? Quả nhiên thông minh, bản thân ta càng ngày càng muốn ngươi.”

“Ta Lâm Phong luôn luôn tin tưởng một câu nói, đạo bất đồng, bất tương vì mưu.”

“Làm sao rõ?”

“Ta đối với tranh danh đoạt lợi không có hứng thú, mà ngươi, hiển nhiên là muốn tranh đoạt cả thiên hạ, không phải sao?” Trong lòng ẩn chứa toan tính đã hiểu rõ, Lâm Phong thầm nghĩ nam nhân này thực lợi hại.

Bắc Thần Thiên càng hứng thú nhìn nàng: “Ta nhớ là ngươi đã nói, mục đích của ngươi là vì sinh tồn?” Lâm Phong gật đầu, tỏ vẻ xác định.

“Vậy ta hỏi ngươi, nữ nhân như ngươi, dưới thời thế loạn lạc này, ngươi cảm thấy sinh tồn dễ dàng sao? Không dựa vào ta, ngươi cũng phải dựa vào những thế lực lớn khác, dung mạo của ngươi sẽ trở thành mục tiêu đầu tiên của những tên tham tiền đồ háo sắc, nếu là tài chủ, du côn bình thường có lẽ ngươi có thể ứng phó được nhưng đụng tới cường quyền quan lại, ngươi ứng đối như nào?” Bắc Thần Thiên dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc lên: “Ngươi chẳng lẽ không biết, ở Ân Tang quyền lực là hết thảy? Vương quyền chí thượng, ngươi hiểu?”

“Này. . .” Lâm Phong suy nghĩ một chút, quả thật như thế, nơi này cũng không phải là địa cầu cho nàng có thể điều động hết thảy người của tổ chức ra tay hỗ trợ, mà hiện tại, nàng đã tha hương tới địa phương của hắn. Đúng như lời Bắc Thần Thiên nói, vương quyền chí thượng, nếu không phải đi cùng hắn, với năng lực của nàng, sớm muộn cũng sẽ cùng một…thế lực khác, đến lúc đó Bắc Thần Thiên há chẳng phải là địch nhân của nàng?

Địch nhân? Không phải nàng sợ hắn, chẳng qua là bản năng không muốn làm hại chính mình, Bắc Thần Thiên sợ cũng là như thế, hai người bọn họ đối địch, e rằng cũng không phải là chuyện tốt gì.

Cho nên, thật ra đáp án vừa bắt đầu cũng đã quyết định rồi, nếu như nàng không nên, kết quả chỉ có một chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.