Lãnh Cung

Chương 22




Ở trong lãnh cung đợi suốt một ngày, bản thân ta cũng hơi yếu, buổi tối vì xem ánh trăng lại bị gió lạnh thổi, ngày hôm sau bị ngã bệnh, đầu cháng váng, ho khan không nhịn được.

Hai tiểu cung nữ đều lo lắng, ta theo cuốn dược thư mà Tư Đồ đưa cho tự mình viết phươn gthuốc để cho vị tiểu cung nữ trên mặt không có nốt ruồi đi lấy, mà tiểu cô nương có nốt ruồi đỏ —— tên là Hồng Liên —— ta để cho Hồng Liên ở cùng ta, thanh âm Hồng Liên nghe rất êm tai, ta liền bảo nàng ta ca hát cho ta nghe.

Từ nhỏ Hồng Liên đã tiến cung, không biết ca khúc nào, chỉ có thể hát cái loại đồng dao rất đơn giản mà thôi, ta nghe cũng cảm thấy an nhàn.

Hồng Liên nói, bài hát này là do bà ngoại dạy nàng hát, nàng rất nhớ bà ngoại nàng, ta nói nếu nàng đến tuổi là có thể ra khỏi cung đi tìm bà ngoại nhưng Hồng Liên ảm đạm nói, bà ngoại nàng đã mất rồi, là chuyện của mấy tháng trước, khi đó nàng muốn ra khỏi cung nhưng bởi vì đắc tội với người trong nội phủ mà không thể đi ra ngoài, ngay cả tự mình nhìn mặt bà ngoại lần cuối cũng không được.

Ta an ủi nàng vài câu, cũng không biết nên nói cái gì, trên thế giới này, đại khái mỗi người đều có những chuyện khổ sở riêng.

Hồng Liên nói: “Nương nương, người chưa từng khổ sở sao?”

Ta nói: “Vì sao hỏi như vậy?”

Hồng Liên nói: “Nương nương chưa hề khóc.”

Ta cẩn thận nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này không phải chuyện ta hiểu rõ. hơn nữa khóc cũng không làm được chuyện gì.”

Đại khái là sợ ta sẽ xảy ra chuyện gì, Hồng Liên thừa dịp ta mơ mơ màng màng mà đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về mang theo Bạch Thái y. Mà cung nữ Bích Vân vốn đi lấy thuốc vẫn chưa về. Bạch Thái y thay ta bắt mạch, nói là bị phong hàn, hơn nữa vừa mới uống thuốc nạo thai, thân mình còn suy yếu.

Tự bản thân ta không suy nghĩ đặc biệt gì, tiễn Bạch thái y về, liền nằm ở trên giường chờ Bích Vân về. Một lát sau Bích Vân về, bưng một chén chuốc đen tuyền tới đây, Hồng Liên ngửi thấy vị thuốc kia, chịu không nổi bịt mũi lại nói: “Thuốc này vì sao lại thối như vậy.”

Bích Vân nói: “Vậy sao? Vì sao nô tỳ không ngửi thấy?”

Ta nói: “Đúng là có chút thối, không sao, các ngươi lui ra nghỉ ngơi trước đi, hầu hạ ta lâu như vậy cũng chưa chợp mắt.”

Hai người lui ra, Hồng Liên nhanh chóng lui ra.

Đại để là do Bạch Thái y lắm miệng, không bao lâu Vô Mẫn Quân bỗng nhiên tới đây, khi đó ta đang ngủ, đầu rất đau, không mở được mắt ra, chỉ loáng thoáng cảm giác, biết là Vô Mẫn Quân đang ở bên cạnh.

Hắn ở bên cạnh một lúc lâu, hình như còn có tiếng thở dài, tiếng thở dài kia rất nhẹ, ta không biết là thật hay là ảo giác mơ hồ của mình.

Lại mở to mắt, Vô Mẫn Quân đã muốn rời đi, Hồng Liên cùng Bích Vân cũng đến đây, vui mừng nói với ta: “Hoàng Thượng vừa mới tới, bảo chúng nô tỳ hầu hạ cho tốt.”

Ta nói: “À, hoàng thượng vẫn còn rất có tình nghĩa sao.”

Hồng Liên nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng nói, nếu như nương nương mà chết đi, Đông Nguyên quốc sẽ gây chuyện, hiện tại Tây Ương quốc vừa mới đánh nhau với Năm Văn quốc xong, binh lực suy yếu, binh lính cần nghỉ ngơi, Đông Nguyên tu thân dưỡng sức lâu như vậy, tân đế những năm qua không thể khinh thường.”

Bích Vân thúc nàng một cái, trách cứ nói: “Chuyện này sao có thể nói như vậy? Cũng không sợ bị đánh rút lưỡi nữa!”

Hồng Liên thè lưỡi, không nói gì nữa.

Ta cười cười, nói: “Nếu nói như vậy, Hoàng Thượng là ngay cả Đông Nguyên quốc cũng không xem vừa mắt? Có phải chờ binh lực Tây Ương quốc tu dưỡng tốt sẽ giải quyết tới Đông Nguyên hay không —— đến lúc đó, có phải cũng đem ta giải quyết cùng hay không?”

Bích vân nhanh chóng nói: “Nương nương, trước mắt người cần tĩnh dưỡng cơ thể cho tốt đã, không nên suy nghĩ nhiều quá.”

Ta thâm ý nhìn thoáng qua Hồng Liên, nói: “Không phải ta nghĩ nhiều quá, mà là có người nói nhiều lắm.”

Hồng Liên hoảng sợ, dập đầu nói: “Nương nương, nô tỳ… Nô tỳ không phải cố ý !”

Ta nói: “Chưa nói ngươi cố ý .”

Hồng Liên hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại cũng không dám lại nói thêm cái gì , hai người hầu hạ ta ăn cơm, sau đó lui ra ngoài, ta ăn cơm xong, cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút, liền chịu đựng không khoẻ bước xuống giường, cũng miễn cưỡng có thể đi được, chỉ là có cảm giác đứng không vững.

Nghĩ nghĩ, ta quyết định quay lại giường, thế nhưng dưới chân lại trượt một cái, cả người đều ngã quỵ về phía sau, vốn tưởng rằng sẽ bị đập vào gáy lại có người đỡ được ta, vừa nhìn thấy hóa ra là Vô Mẫn Quân.

Phía sau hắn là thị vệ kia, bản thân thì mặc bộ y phục hàng ngày, dìu ta đi tới giường, nói: “Ngươi nên cẩn thận chút, không cần nạo thai không chết, lại tự mình ngã chết . Đến lúc đó, ta phải ăn nói như thế nào với Đông Nguyên quốc?”

Ta nói: “Ta phúc lớn mệnh lớn, ngã không chết.”

Vô Mẫn Quân cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy cũng đúng, xem tinh thần ngươi rất tốt, còn có sức mà tranh luận.”

Ta nói: “Hoàng Thượng tới nơi này làm gì?”

Vô Mẫn Quân nói: “Không có gì, chỉ là nghe nói ngươi nửa chết nửa sống, đến xem mà thôi.”

Ta lười biếng ngồi xuống giường, nói: “Vậy xin đa tạ Hoàng Thượng , nô tì rất tốt, đúng là đang nửa chết nửa sống, nhưng tốt xấu vẫn có một nửa còn sống.”

Vô Mẫn Quân nói: “Thân thể ngươi cường tráng, đó là tự nhiên —— ta còn đang nghĩ tới lúc lập lễ sắc phong, ngươi có thể đến xem.”

Ta nói: “Hoàng Thượng, ngài không phát hiện ra một vấn đề sao?”

“Cái gì?”

“Ngài luôn miệng nói rất chán ghét ta, nhưng vẫn tới tìm ta, giống như đứa trẻ ba tuổi thường xuyên khoe ra chuyện giữa mình và Lưu cô nương, dường như không thấy ta khổ sở thương tâm thì không hài lòng vậy… Hành vi như vậy thật đúng là làm cho người ta cảm thấy bất thường.” Ta nhìn Vô Mẫn Quân, thản nhiên nói.

Vô Mẫn Quân nói: “A, nếu ngươi thật sự nghĩ như vậy, ta chỉ có thể nói, ngươi suy nghĩ quá nhiều. Ta chưa từng có ý muốn nhắc đi nhắc lại để khoe —— bởi vì những gì ta nói đều là sự thật.”

Ta vẫy vẫy tay với Vô Mẫn Quân, nói: “Hoàng Thượng, nô tì khẩn cầu ngài lại đây một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.