Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 81: Chuyển đến ở kí túc xá1






<tbody></tbody>
Đối với nghi vấn liên tiếp này, Tần Lạc cũng không có nghĩ cách đi hỏi người đàn ông xa lạ trước mắt, cảm thấy mục đích anh ta hình như không đơn thuần...
Cũng không biết có phải do mình ảo giác không.
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, nhưng tôi cực kỳ khẳng định, hai chúng ta đã sớm không còn quan hệ gì nữa, chuyện của tôi không cần anh phải đến quan tâm mù quáng, xin hãy thông suốt đi được không?"
Giọng Tần Lạc không tốt nói, đối với người đàn ông này, trong tiềm thức của cô không muốn có quá nhiều vướng mắc với anh ta, mặc dù dáng vẻ anh ta không hề giống người xấu.
Hoắc Cẩm Dương rất bi thương: "Tần Lạc, tại sao em không thể nghe anh hai câu? Anh nói những lời này đều là sự thật vì tốt cho em, dù sao em đối với anh mà nói là rất đặc biệt..."
Tần Lạc có chút không kiên nhẫn, làm sao có thể có người đàn ông già mồm cãi láo như vậy!
"Đủ rồi! Tồn tại của tôi với anh có đặc biệt đi nữa cũng đã là quá khứ, nói những thứ này có ý nghĩa sao? Là đàn ông anh nên nhìn về phía trước, mà không phải xoắn xuýt với những thứ vô dụng này bạn gái trước."
Hoắc Cẩm Dương bị cô giáo huấn làm cho mặt đỏ tai hồng, cho rằng cô ấy biết mình nói những lời trái với lương tâm này mà ghét mình.....
Tần Lạc chỉ cảm thấy vận khí mình hôm nay quá đen, thừa dịp Hoắc Cẩm Dương ngẩn ngơ nhanh chóng rời đi.
...
Khi đang làm kiểm tra định kỳ, Mary hỏi dò: "Lạc Lạc, gần đây cô có cảm thấy đau đầu không? Hoặc là dấu hiệu nhớ ra cái gì đó?"
Tần Lạc lắc đầu: "Thật không có, chỉ là có đôi khi đi đến một chỗ sẽ cảm thấy giống như đã từng biết, cái loại cảm giác này giống như đã từng gặp ở đâu..."
Mary vỗ tay phát ra tiếng: "Loại cảm giác này mãnh liệt không? Ngoại trừ cảm thấy giống như đã từng quen biết thì không có nhớ ra chút đỉnh chuyện trước kia sao?"
Tần Lạc bĩu môi: "Tạm thời thì chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết."
Mary nghe xong có chút nhụt chí, xem ra Tần Lạc cực kỳ kháng cự chuyện sinh con bị thôi miên sáu năm trước! Nếu không cô ấy cũng sẽ không nhớ ra một chút gì...
Nói như vậy, người mẹ với đứa con của mình thường xuyên ở một chỗ tiếp xúc, không nhiều thì ít cũng gợi ra một ít kỷ niệm trước kia, nhưng...
Đây cũng chỉ có thể chứng minh trong tiềm thức của cô ấy rất bài xích đoạn thời gian bản thân từng bị thôi miên kia, muốn vượt qua chướng ngại tâm lý đó chỉ sợ có chút khó làm.
"Không sao, cuối cùng sẽ nhớ ra thôi."
Mary vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, nở ra một nụ cười tươi tắn an ủi. Trong lòng cô mặc dù rất vội, nhưng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Tần Lạc cũng không nói gì thêm, cô biết Mary là vợ chưa cưới của bạn Hoắc Kỷ Thành, cô ấy hi vọng mình nhanh chóng nhớ ra mọi chuyện trước kia cũng không gì đáng trách.
Bất quá đứng ở góc độ của mình, cô tình nguyện vẫn không nhớ ra...
"Ừ, vậy tôi đi trước."
"Được."
Tần Lạc mới vừa đi được hai bước lại bị Mary gọi lại: "Lạc Lạc, nếu cô có bất kỳ không thoải mái gì nhất định phải nhớ gọi điện thoại cho tôi!"
Tần Lạc cong môi: "Ừ, tôi sẽ."
*****
Từ bệnh viện Kiêu Dương ra ngoài, thì Tần Lạc gọi xe taxi đi đến bệnh viện mà Bùi Tử Ninh đang làm, Tử Ninh là người bạn cô tín nhiệm nhất, vừa rồi gặp được bạn trai trước kia, Tần Lạc cảm thấy cần thiết đến hỏi Tử Ninh là chuyện gì xảy ra...
Còn có, sáu năm nay cô đã từng kết giao với mấy người bạn trai rồi...
Hiểu rõ ràng việc này vẫn rất là cần thiết, nếu không thì ngày nào đó lại gặp được một cái, đầu đều phải lớn.
Hoắc Kỷ Thành đuổi theo ra đến cửa thì nhìn thấy Tần Lạc lên taxi, trong lòng anh cảm khái một tiếng, thì ngừng cước bộ, vốn anh đã ở trong thang máy đi xuống bãi đỗ xe dưới đất, nhưng nhận được điện thoại của Mary nói hôm nay Tần Lạc cũng ở bệnh viện, anh liền chạy đi lên, kết quả vẫn chậm một bước...
Thôi! Quá sốt ruột cũng không được.
Tần Lạc dựa vào trí nhớ đi đến văn phòng của bạn tốt, nơi này bố cục ngược lại rất quen thuộc, nhưng cô không nhớ rõ mình đã đến đây, đây cũng chỉ có thể chứng minh cô đã quên...
Vừa đi ra cửa thang lầu, thì cô nghe được có người gọi mình.
Quay đầu lại, là Bạch Trì Đình bạn trai trước của Tử Ninh.
"Cô là đến tìm Ninh Ninh?"
Đối với anh ta, Tần Lạc không co sắc mặt hoà nhã: "Đừng gọi thân thiết như vậy được không? Tử Nình với anh đã sớm là quá khứ rồi."
Bạch Trì Đình cũng không tức giận, tiếp tục nói: "Tần Lạc, tôi biết cô là bạn tốt nhất của Ninh Ninh, năm đó tôi không từ biệt đã đi quả thật có lỗi với Ninh Ninh, nhưng ta là có nguyên nhân đặc biệt, tôi..."
Tần Lạc lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "Thật xin lỗi! Tôi không có hứng thú cũng không có thời gian nghe lời giải thích của anh, những thứ này với tôi không có quan hệ, tôi nghĩ bác sỹ Bạch lầm đối tượng rồi."
Ăn bế môn canh Bạch Trì Đình mặt không đổi sắc, khóe môi nổi lên nụ cười khổ: "Tính tình hai người các cô thật đúng là giống nhau."
Tần Lạc đối với lí do thoái thác của anh ta từ chối cho ý kiến: "Nếu anh không có chuyện gì thì tôi không chậm trễ thời gian quý giá của bác sỹ Bạch nữa."
Sau đó, quyết đoán rời đi.
Người đàn ông này lúc trước không có bất kỳ đôi câu vài lời gì đã rời đi, trời biết đã tạo thành cho Tử Ninh có bao nhiêu tổn thương, trở thành đối tượng trò cười cho tất cả anh em bạn học chỉ trỏ chí ít đến gần nửa năm, đoạn thời gian đó cảm xúc Tử Ninh thiếu chút nữa tan vỡ...
Rất không dễ dàng quên đi cái người đàn ông cặn bã này, anh ta lại chạy trở về, lại còn làm cùng một bệnh viện với Tử Ninh, thật sự là nghiệt duyên!
...
Lúc đó Bùi Tử Ninh mới từ phòng giải phẫu trở về, nhìn thấy Tần Lạc còn có chút bất ngờ: "Lạc Lạc, sao cậu không gọi trước mà đã đến đây vậy? Tới sớm vài phút thì đã không gặp được mình."
Tần Lạc cười ngồi ở trên sofa trong văn phòng của cô ấy: "Không phải đã gặp được rồi sao! Chứng minh vận khí mình tốt!"
Bùi Tử Ninh rót cho cô một cốc nước: "Đột nhiên đến có chuyện gì sao?"
Tần Lạc suy nghĩ, trước tiên không có nói chuyện vừa rồi gặp được Bạch Trì Đình: "Hôm nay mình đến bệnh viện Kiêu Dương làm kiểm tra lại gặp được một người đàn ông tự xưng là bạn trai trước của mình, mình nghĩ cậu nhất định biết rõ chuyện này, cho nên đến hỏi cậu, thuận tiện biết rõ chuyện tình cảm sáu năm này của mình."
Bùi Tử Ninh mới vừa uống nước vào trong miệng thiếu chút nữa bị sặc không phun ra: "Khụ... Nhìn dáng vẻ cậu nói nghiêm túc như vậy, người đàn ông cặn bã Hoắc Cẩm Dương kia vẫn quấy nhiễu cậu à! Không phải anh ta ngay cả con gái cũng đã có rồi sao?"
Lúc này đến phiên Tần Lạc văng lên: "Trời đất! Anh ta đã kết hôn ngay cả con gái cũng đã có rồi hả?"
Bùi Tử Ninh rút khăn tay ra lau miệng: "Đúng! Nói đến anh ta, mình thật có quá nhiều cần châm chọc, thật không biết lúc trước anh ta làm thế nào che dấu tốt như vậy, thiệt thòi cho mình còn tưởng rằng hai người là kim đồng ngọc nữ, trời đất tạo nên một đôi, nhất định sẽ thẳng đến kết hôn."
Khóe môi Tần Lạc hung hăng giật giật vài cái: "Phi phi phi! Thiệt thòi gì mà thiệt thòi! Lại còn kim đồng ngọc nữ, trời đất tạo nên một đôi, cậu từ chỗ nào làm ra những từ ngữ này? Hôm nay mình vừa thấy anh ta thì chẳng có ấn tượng tốt gì với anh ta, làm sao có thể sẽ thẳng đến kết hôn chứ?"
Bùi Tử Ninh liếc xéo cô một cái: "Cho nên mình mới nói trước kia anh ta che dấu rất khá! Cậu với anh ta kết giao hai năm cũng không biết thân phận thật sự của anh ta."
Chân mày Tần Lạc giật giật: "Cái gì thân phận thật sự? Anh ta lại còn nói cái gì chú ba với mình? Rốt cuộc tình huống như thế nào? Sao mình nghe quá mơ hồ?"
Bùi Tử Ninh hắng giọng một cái, lườm bạn tốt một cái: "Hoắc Kỷ Thành chính là chú ba anh ta."
Tần Lạc sợ tới mức thiếu chút nữa ngã một cái: "Má ơi! Đây loại quan hệ gì mà loạn thất bát tao vậy? Mình với Hoắc Cẩm Dương chia tay làm sao có thể cùng chú ba anh ta… ở cùng một chỗ?"
Bùi Tử Ninh ai oán không thôi, cô lại không thể nói: Cậu với chú ba anh ta mới là thật lòng yêu nhau? Ngay cả con trai của người ta cậu cũng đã sinh rồi...
"Khụ... Cái này nói thì rất dài dòng."
Tần Lạc trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: "Nói dài cũng phải nói, cậu thành công khơi mào lòng hiếu kỳ của mình rồi."
Bùi Tử Ninh bĩu môi: "Lòng hiếu kỳ hại chết mèo!"
Tần Lạc hừ nói: "Vậy cũng phải nói!"
Bùi Tử Ninh biết, hôm nay mình nhất định phải nói cho Lạc Lạc, nên nhặt đại khái ít chuyện mạch lạc, đại khái chính là: Tần Lạc không cẩn thận đụng vào bạn nhỏ tiểu Tinh nhà họ Hoắc, sau đó bị bé đụng chạm lòng trắc ẩn, có lòng tốt thu nhận bé cả đêm kết quả náo loạn thành hiểu lầm lớn, về sau gặp phải tổng giám đốc bá đạo thần bí khiêm tốn Hoắc Kỷ Thành...
Sau khi nghe xong, Tần Lạc kinh sợ há to miệng đến nỗi có thể nhét vào một quả trứng gà, cô vội vàng uống một ngụm nước lạnh, kết quả bị sặc nghẹn ho khan liên tục.
"Má ơi! Đây mình đang quay phim nhiều tập sao? Chuyện khoa trương lại giả tạo như vậy đều có thể bị mình gặp phải? Cho nên lúc đó mình với Hoắc Kỷ Thành mới quen biết nhau sau?"
Bùi Tử Ninh gật đầu: "Ừ!"
Tần Lạc vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình: "Được rồi! Cho nên trong sáu năm này của mình chỉ nói chuyện hai lần tình yêu này sao? Còn là hai chú cháu?"
Bùi Tử Ninh gật đầu lần thứ hai: "Đúng, không có người đàn ông thứ ba."
Tần Lạc nản lòng tựa vào trên ghế sofa, không cần nói ra có bao nhiêu đau đầu, chuyện kỳ hoa như vậy tại sao lại bị mình cho vượt qua rồi hả?
Bùi Tử Ninh lại bổ sung một câu: "Khi cậu với Hoắc Kỷ Thành bắt đầu cũng không biết Hoắc Cẩm Dương là cháu trai anh ấy."
Tần Lạc không nói gì, mặc kệ biết hay không, loại quan hệ này đều rất loạn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.