Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 146: Ngoại Truyện 9 Khánh Minh Hà My




Tô Nghiêu bị hắn ôm chặt, hơi thở mạnh chỉ là tức, vô thức đẩy Diệp Lâm một cái, trong lòng cảnh giác. Thái tử điện hạ lại phát bệnh rồi, nàng thật sợ hãi.

Không ngờ đẩy như vậy, Diệp Lâm thế nhưng dễ dàng buông nàng ra, trong đôi mắt đen có chút trống rỗng, chỉ ngượng ngùng lặp lại: “Trong lòng của ta không có ai, chỉ có ngươi. Chỉ có ngươi.”

Tô Nghiêu không biến sắc dời về phía sau một chút, giơ tay lên ấn mi tâm. Sớm muộn gì nàng vẫn còn phải đi hỏi Từ Thận Ngôn, y thuật người nọ cao siêu như thế, nhất định sẽ biết Diệp Lâm động kinh hay không, phải tìm được biện pháp trị cho hắn một chút, khống chế bệnh tình cũng là tốt. Nếu không cuộc sống tương lai còn dài, ngày nào đó Diệp Lâm nổi điên ăn nàng sạch sành sanh, cũng không phải là chuyện nàng muốn thấy.

Diệp Lâm nhạy cảm cảm thấy nàng khẽ lui về phía sau, chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau một hồi. Bất luận hắn khắc chế như thế nào, nàng đều sợ hắn phòng hắn không quan tâm hắn; bất luận hắn giải thích thế nào, nàng đều không chịu tin tưởng hắn yêu nàng! Diệp Lâm không biết mình còn có thể làm cái gì, cái gì Thu Ngự, cái gì Bạch Ngọc Hàm, tại sao phàm là nhìn thấy một cô nương có liên quan tới hắn hệ, nàng đều cực lực thoái thác hắn?

Diệp Lâm rất nhớ nàng, nhớ nhung nàng ôn tồn, nhớ nhung mái tóc mềm mại ngát hương của nàng..... Nếu là bất luận nàng đều muốn phòng bị đến đây, sao không..... Sẽ không có chứng cớ tội danh chắc chắn?

Có chút ý niệm một khi nảy mầm, sẽ khó có thể ức chế nảy nở. Diệp Lâm chợt giơ tay lên kéo Tô Nghiêu còn có chút kinh ngạc tới đây, một nghiêng người ấn nàng ngồi xuống chỗ ngồi, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, ánh mắt lành lạnh, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút không chú ý tất cả điên cuồng, giọng nói cũng có mấy phần cắn răng nghiến lợi. Hắn nói: “Tô Nghiêu, lòng ta rất thích ngươi...ngươi dám nói ngươi không biết?”

Con ngươi đen nhánh cứ nhìn nàng như vậy, tóc đen từ đầu vai chảy xuống, rớt trên mặt Tô Nghiêu, vừa lạnh vừa nhột. Tô Nghiêu đầu tiên là bị sợ, nháy mắt đến mấy lần, mới chậm rãi tìm thần trí về. Chỉ là ý thức được tình cảnh hôm nay của mình, lại khiến Tô Nghiêu càng thêm lúng túng khó chịu.

Nàng không biết, nàng vẫn cho là Diệp Lâm có chút động kinh, hoặc là trong lòng cất giấu một người, mới thỉnh thoảng lộ ra cảm xúc khó nắm bắt như vậy. Nói là trốn tránh cũng tốt, ngu xuẩn cũng tốt, Tô Nghiêu vẫn cố ý không để mắt đến một loại khả năng —— bất luận cô nương đó đến tột cùng là người thế nào, Diệp Lâm vẫn sẽ đối với nàng sinh ra một loại dục vọng bí ẩn. Dáng vẻ này của Tô Dao quả thật khuynh thành, một mỹ nhân như vậy lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh, dù là đầu gỗ cũng sẽ không thờ ơ ơ hờ đi, huống chi là Diệp Lâm là người trẻ tuổi huyết khí cương như vậy? Nếu vậy càng hỏng bét, cô nương kia chính là Tô Dao cũng chưa biết chừng.

Bây giờ người này nguy hiểm giống như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống, tròng mắt đen như đêm khuya phải tiêu diệt nàng, Tô Nghiêu không biết được, cho đến bây giờ nàng mới rõ ràng, có phải đã là chậm quá hay không?

Tô Nghiêu đến thở không dám thở, chỉ sợ chọc giận Diệp Lâm hắn lại làm ra hành động càng thêm kịch liệt gì nữa. Tóc của mình vốn là lỏng lẻo, mới vừa bị Diệp Lâm lôi kéo như vậy, đã hoàn toàn tán lạc xuống, lúc này một cái tay Diệp Lâm ấn vai của nàng, một cái tay khác muốn đè lại mái tóc dài của nàng, để nàng không thể động đậy.

Tô Nghiêu cắn môi một cái, châm chước chốc lát, cố giả bộ trấn định nói: “Điện hạ chẳng lẽ quên ban đầu đã đáp ứng A Dao cái gì sao?”

Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng chỉ có thể sử dụng một ước hẹn kia để tranh thủ. Mặc dù nàng biết rõ, nếu nói ước định, cũng không có bất kỳ dốc sức.

Ánh mắt Diệp Lâm lóe lên, tâm cuồng loạn cũng dần dần bình tĩnh lại. Vào giờ phút này ý trung nhân đang ở trước mặt hắn không thể động đậy, tóc dài đen nhánh xõa đầy đất, trên mặt trắng nõn hơi ngượng ngùng đỏ ửng, khẽ cắn môi giả bộ trấn định khiến cổ họng hắn có chút khô.

Lúc này, nàng còn cầm cái ước định gặp quỷ kia đến nhắc nhở hắn? Tô Nghiêu à Tô Nghiêu, ngươi đến tột cùng là ngây thơ hay là ngu?

Tô Nghiêu trừng to mắt mà nhìn khuôn mặt tuấn mỹ khác thường từ từ hướng mình đi tới, trong lòng càng khẩn trương, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng tim của mình, bùm bùm cũng nhanh muốn nhảy ra từ trong lồng ngực. Ban ngày ban mặt, Diệp Lâm chẳng lẽ tại trong đình giữa hồ muốn.....

Bây giờ nàng đang suy tính có muốn giơ tay cho cái tên háo sắc này một cái vả miệng hay không, nhưng không biết một tát này xuống, hắn sẽ tỉnh táo chút chứ. Ngày trước Diệp Lâm đối với nàng đủ loại vượt khuôn, Tô Nghiêu đều có thể dễ dàng tha thứ, nhưng hôm nay hành động của Diệp Lâm đã vượt qua ranh giới cuối cùng của nàng. Bất luận người này có thân phận gì, nàng đều không thể tiếp nhận giao cho người khác như vậy.

Suy tư, mặt của người kia đã gần trong gang tấc, môi mỏng khẽ mím môi, yên lặng nhìn nàng một hồi, rốt cuộc thở dài, nghiêng đầu vùi mặt ở cần cổ của nàng. Toàn bộ sức nặng thoáng chốc đặt ở trên người nàng, Tô Nghiêu thở mạnh, cảm giác Diệp Lâm ôm chặt lấy nàng. Tô Nghiêu thở không dám thở, chốc lát liền có chút hít thở không thông muốn hôn mê, nhưng nàng không dám động, nàng sợ chọc giận người ở trên.

Trong đình yên tĩnh, mành duy bị gió nâng lên, uỵch cạnh mà ngăn cách tầm mắt của Tô Nghiêu.

Một hồi lâu, người nọ lật người ngồi ở một bên, còn ôm nàng thật chặt, giọng nói khàn khàn ở bên tai vang lên, khí nóng thổi khiến nàng tê dại một hồi, có chút uất ức, lại có điểm bá đạo: “A Nghiêu, đừng đẩy ta cho người khác nữa.”

Lần sau, hắn không biết còn có thể khống chế được nổi mình hay không.

Một lòng từ từ thả lại trong bụng, Tô Nghiêu biết, Diệp Lâm đúng là vẫn còn tuân thủ nghiêm ngặt ước định của họ. Người này, thật đúng là một quân tử.

Một lát sau, Diệp Lâm nhẹ nhàng buông Tô Nghiêu ra, ngửa mặt nằm ở chỗ ngồi, nâng một cái tay lên che lại mắt, không muốn nhìn thấy vẻ mặt Tô Nghiêu khiếp sợ lại kinh khủng.

Tô Nghiêu sẽ làm như thế nào, như lần trước phẩy tay áo bỏ đi từ đó tránh hắn như xà hạt? Còn bết bát hơn, thưởng cho hắn một cái tát từ đó quyết liệt?

Kiếp trước cũng không phải như vậy, cũng không phải như vậy, hắn tuỳ tiện như vậy, không cách nào khống chế cảm xúc của mình? Tô Nghiêu sẽ lấy việc đó để lùi bước, thái tử chính nhân quân tử, nhưng còn có thể yêu động tay động chân, nguy hiểm điên cuồng sao?

Diệp Lâm không biết.

Vào giờ phút này hắn chỉ nằm ở chỗ ngồi, như trên bàn ức hiếp, mặc cho nàng hóa thân thành dao thớt cắt thương tim của hắn, cũng sẽ không có một chút phản kháng. Hắn không dám.

Tô Nghiêu vẫn không nhúc nhích.

Có lẽ là đã sớm làm ra dự tính xấu nhất, cho nên khi Diệp Lâm ngưng thì Tô Nghiêu liền lập tức thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng thẳng cũng dần dần buông lỏng. Trong đầu không đúng lúc mà nghĩ đến Diệp Tễ nói câu kia: “..... Chỉ cầu Tô đại tiểu thư toàn tâm toàn ý đối với Tam ca..... Tam ca là thật tâm yêu thích Tô đại tiểu thư, kính xin Tô đại tiểu thư, đừng có để Tam ca phí một tấm chân tình.” “Tam ca hắn một lòng sớm đã bị thương, sợ là không chịu được phản bội lần nữa.”

Diệp Lâm sẽ làm ra hành động mất lý trí như vậy, cũng vì nguyên nhân này thôi. Mặc dù là thân hắn cứu nàng thoát hiểm cảnh, nhưng trong lòng chưa chắc sẽ không để ý. Bất luận như thế nào, quan hệ của Phong Diệp và Tô Dao từ trước cũng quá mức thân mật rồi, đổi lại là nàng, chắc hẳn cũng sẽ không tiêu sái mà cho qua.

Cho nên Diệp Lâm cho là nàng “Đẩy hắn cho người khác” là muốn mình rút ra sao? Khi đó nàng rõ ràng đã làm cam kết, nói vĩnh viễn đứng ở bên cạnh hắn, cũng sẽ không phản bội hắn, cũng sẽ không đẩy hắn cho người khác. Thế nhưng hắn lại không chịu tin tưởng sao..... Có phải là hắn chưa từng có ấm áp, cho nên mới như vậy thiếu hụt cảm giác an toàn hay không?

Thân là người Tô thị, nàng không cho Diệp Lâm trí khôn như Tô Tự, cũng không như Tô Anh hiền hậu như vậy, nàng có thể làm được, trừ không cho hắn thêm phiền toái, cũng chỉ có cũng một phần cảm giác an toàn thôi. Tô Nghiêu không giống lần trước bực tức rời đi. Lúc này đáy lòng của nàng dâng lên một cỗ đau lòng rậm rạp chằng chịt, không nhịn được nghĩ phải nói những thứ gì.

Diệp Lâm chỉ cảm thấy người nọ nhẹ nhàng chậm chạp ngồi dậy, một lòng càng thêm nặng nề. Nàng muốn đi, nàng rốt cuộc phải rời đi, hắn..... Còn có thể sẽ cùng nàng như hôm nay thân mật như vậy hay không..... Diệp Lâm hết sức hối tiếc, hắn cũng không phải lấy được an ủi hôm nay liền có thể hài lòng, hắn biết mình muốn gì, là người này, là tâm này.

Đang suy nghĩ, một cánh tay thon ngọc ôm lấy cánh tay hắn, khe khẽ đẩy đẩy hắn. Toàn thân Diệp Lâm cứng đờ.

Tô Nghiêu chỉ nhìn nhìn thấy người nọ từ từ xoay đầu lại, mắt đen trong tràn đầy tâm tình phức tạp suýt nữa bao phủ nàng. Lần này Tô Nghiêu không lùi bước, nàng nghĩ muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc mình có thể không chút tổn hao nào rời Đông cung hay không.

Tô Nghiêu cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần sợ, ta sẽ cùng với ngươi, không đi.” Cho đến khi ngươi một mình bước lên đài cao, cầm Vạn Lý Giang Sơn, được vạn người ngưỡng mộ. Trước đó, ta sẽ cùng với ngươi, vẫn cùng với ngươi.

Hai người giống như đều quên tôn xưng, lẫn nhau “Ngươi” “Ta” tương xứng cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Diệp Lâm thậm chí có chút không thể tin được, trước mắt nghiêng người mà ngồi, khéo cười tươi đẹp làm sao cô nương nghiêm túc nói xong từng chữ từng câu, không cso dấu hiệu trốn bán sống bán chết. Thật lâu, Diệp Lâm mới tìm trở về giọng nói của mình: “A Nghiêu, ngươi là nghiêm túc?”

Tô Nghiêu đưa tay cầm cây quạt lên vuốt ve, híp mắt gật đầu một cái, nói: “Giấy trắng mực đen ở chỗ này, a Nghiêu nói rồi, thì sẽ không nuốt lời. Chỉ hi vọng là Điện hạ sau này không nên làm tiếp những việc mà a Nghiêu không muốn.”

Diệp Lâm dùng một tay chống thân thể, cười đến có chút réo rắt thảm thiết: “Tô Nghiêu, tình ý của ta đối với ngươi, thiếu chút nữa cợt nhã ngươi, ngươi còn dám tin tưởng ta, còn dám ngồi ở bên cạnh ta?” Hắn thận trọng, lúc nào cũng tính toán, chính là muốn nàng, chính là muốn làm những chuyện nàng không muốn kia, hắn chính là muốn lấy được người này, lấy được tâm này. Hiện tại hắn cùng nàng thẳng thắn, nàng còn dám ở lại bên cạnh hắn?

Tô Nghiêu, ngươi thật to gan.

Tô Nghiêu lộ vẻ mặt khó khăn, cắn môi một cái, có chút ủy khuất chỉ chỉ trên chiếu hai người lần lượt thay đổi đè tay áo, nói: “Điện hạ, thật ra thì ngươi đè ép tóc của ta rồi.....”

Nàng coi như muốn đi, nàng đi sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.