Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 145: Ngoại Truyện 8 Khánh Minh Hà My




Đêm dần dần về khuya, trong thành Giang Lăng hoàn toàn yên tĩnh. Cho dù Tương Dương đang có đại chiến nhưng đối với đại bộ phận dân chúng Giang Lăng mà nói dường như chiến tranh vẫn còn cách họ quá xa. Nhưng có một số ít người lo lắng bọn họ biết rằng chiến tranh đã như lửa cháy xém lông mày rồi.

Bàng Qúy cũng là một trong số ít người có tầm nhìn xa. ba mươi vạn đại quân của Tào Tháo tiến công về phía nam. Một khi đại quân của Tào Tháo qua sông tất nhiên sẽ như gió thu cuộn hết lá vàng.

Lưu Cảnh vẫn di dân từ Trương Dương. Đây là điểm báo trước khi vứt bỏ Tương Dương. Một khi Tào Tháo cướp được Tương Dương thì chỉ trong hai ngày sẽ giết tới Giang Lăng. Giang Lăng thất thủ là điều đương nhiên.

Bàng Qúy cũng rất rõ về sách lược của Lưu Bị, ông ta sẽ rút lui về phía nam, rút lui về quận Võ Lăng hoặc quận Hành Dương, vậy còn mình thì sao? Có nên cùng Lưu Bị rút dân đến quận Võ Lăng dân cư thưa thớt hay không?

Đáp án dĩ nhiên là phủ định. Y tuyệt đối sẽ không mang tiền đồ của mình đặt vào một chủ công không thể lật ngược lại được tình thế đang xuống dốc này.

Từ lúc mới bắt đầu cũng không phải là Bàng Qúy thật lòng muốn đầu hàng Lưu Bị. Bây giờ là lúc y phải lựa chọn. Bàng Qúy thở dài, y phải làm thế nào đây?

Lúc này, có một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa phủ Bàng Qúy. Có hai người đi từ trong xe ngựa ra, một người dẫn đầu đến gõ cửa, tiếng mở cửa kêu két két:

- Các ngươi tìm ai?

Người gác cổng ở bên trong hỏi.

- Chúng ta tìm Bàng tiên sinh. Ở đây có thiếp, mời chuyển cho ông ta.

Người đàn ông dẫn đầu đưa một tấm thiếp cho người gác cổng. Bên trong tấm thiếp có một bức thư, miệng phong bì được bịt kín.

- Các ngươi đợi một chút.

Người gác cổng vội vã đi vào.

Hai người đàn ông chờ trên bậc thềm. Phía sau có một người đàn ông khác khoanh tay vẻ mặt u ám nhìn lên không trung, thản nhiên nói:

- Chỉ sợ nửa đêm trời sẽ mưa.

- Phàn Thành bên kia cũng mưa sao?

- Không, từ tháng tư đến nay Phàn thành không có lấy một giọt mưa. Hôm nay, chỉ sợ Kinh Châu chẳng có thu hoạch gì tốt.

- Thực ra, cho dù mưa thuận gió hòa cũng chẳng có thu hoạch gì tốt.

- Câu này nói không sai, cho nên Thừa tướng cũng không muốn đánh giặc. Tiếc là Lưu Cảnh lại không biết.

Hai người đang nói chuyện thì trong sân có tiếng chân người bước ra, cửa mở. Bàng Qúy xuất hiện ở cửa, thấy hai người ở ngoài, y do dự nói:

- Vị nào là Mao tiên sinh?

Người trung niên ở phía sau, cười nói:

- Chính là ta.

- Thất lễ rồi!

Bàng Qúy chắp tay:

- Mời hai vị vào!

Người đang ông trung niên này được gọi là Mao tiên sinh đương nhiên là một trong những mưu sĩ được Tào Tháo coi trọng. Y phụng mệnh Tào Tháo đến viếng thăm Bàng Qúy, chính là hy vọng có thể đột phá khẩu từ Bàng Qúy.

Tào Tháo mời Mao Giới ngồi trong thư phòng rồi lại chạy đi sai ta tớ dâng trà lên. Những cái này không phải là chuyện mà y nên quan tâm nhưng y lại đích thân làm, từ góc độ này cũng thấy được rằng y đang căng thẳng.

Quả thực lúc này Bàng Qúy đang rất căng thẳng.Y không ngờ Tào Tháo lại sai người đến gặp mình, hơn nữa lại là một mưu sĩ hạng nặng là Mao Giới, đủ thấy Tào Tháo rất coi trọng mình.

Nhưng ngoài kích động thì Bàng Qúy cũng có một sự căng thẳng khó hiểu. Y biết rõ muốn có được sự thịnh yến của Tào Tháo ở đó thì y phải trả một cái giá rất lớn. Hơn nữa lúc này là thời khắc vô cùng nhạy cảm.

Lúc Bàng Qúy đi vào thư phòng thì tâm trạng đã bình tĩnh trở lại, y cười hơi xấu hổ giải thích:

- Gần đây trong phủ hơi loạn, để Mao tiên sinh phải chê cười rồi.

Mao Giới cảm thấy Bàng Qúy đang căng thẳng liền khẽ cười nói:

- Trước tiên là ta chuyền lời thăm hỏi ân cần của Thừa tướng đến Bàng công. Thừa tướng nói, lúc còn thiếu niên có chút giao tình, ông ấy hy vọng có thể ôn lại chuyện cũ với Bàng công ở Hứa Xương.

Đương nhiên là Bàng Qúy hiểu ngụ ý của Mao Giới, chính là hy vọng y vì Hứa Xương mà dốc lực. Hơn nữa đây là do đích thân Tào Tháo nói, lúc này Bàng Qúy càng thêm bình tĩnh. Y muốn biết mình có thể sẽ được gì, quan trọng là lợi ích, y nguyện làm việc cho Tào Tháo, nhưng Tào Tháo có thể cho y cái gì đây?

- Tào thừa tướng có thư cho ta không?

Bàng Qúy chậm rãi hỏi.

Y hỏi rất thẳng thắn, y muốn chính mồm Tào Tháo phải đồng ý chứ không phải là do Mao Giới thuật lại. Mao Giới cười cười lấy trong người ra một bức thư đưa cho Bàng Qúy:

- Đây là bức thư mà Thừa tướng tự tay viết cho Bàng công, những điều ngài ấy nói đều có trong thư.

Bàng Qúy nhận lấy thư, kiềm chế sự căng thằng trong lòng. Y mở thư ra đọc một lần, trong lòng y nhảy dựng lên. Thái thú quận Nam Dương, đây đúng là điều mà y muốn. Sau khi Hàn Tung đầu hàng đã được làm Đại Hồng Lư, nhưng đó là chỉ là hư chức, còn lâu mới bằng Thái thú một phương.

Hơn nữa còn là Thái thú quân Nam Dương. Bàng Qúy biết chuyện này hứa hẹn một lượng vàng lớn, cũng rõ ràng về cái giá mà y phải trả. Y hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói:

- Không biết Tào thừa tướng cần ta làm gì?

.........

Tào Tháo và Lưu Cảnh đàm phán về cuộc gặp gỡ trải qua ba ngày đàm phán và trù bị, cuối cùng là cử hành ở giữa Hán Thủy, vì thế thủy quân Giang Thủy nhất định phải lùi xa hai mươi dặm. Chiến thuyền quân Tào cũng buộc phải cách xa cửa sông Bỉ Thủy hai mươi dặm.

Cả mặt sông chỉ có ba chiếc thuyền lớn. Một con thuyền lớn ngàn thạch bổ sung tạm thời để đi gặp do thủy quân Giang Hạ cung cấp. Quân Tào đã phái người đi kiểm tra hai lần con thuyền này, đảm bảo tuyệt đối không có sai sót gì.

Hai chiếc thuyền còn lại là thuyền của Tào Tháo và Lưu Cảnh, chỉ có năm trăm thạch. Hai bên mang người đi bảo vệ không được vượt quá 20 người, chỉ được có một đại tướng bên cạnh, hơn nữa trên thuyền nhất định phải có một gã quan viên của đối phương. Điều này cũng rõ ràng là hai bên đều suy nghĩ rất chu toàn và cẩn thận.

Thời gian là giờ thìn ba khắc vào buổi sáng. Dưới sự chứng kiến của mấy vạn binh lính hai bờ sông. Hai chiếc thuyền năm trăm thạch từ từ chạy ra giữa sông, một con thuyền lớn ngàn thạch lặng yên thả neo trên mặt sông, trên thuyền chỉ có hơn mười quan văn.

Tào Tháo và Lưu Cảnh đồng thời đi lên thuyền lớn. Họ gặp nhau lần đầu tiên là vào bảy năm trước ở Nhương Sơn Nhữ Nam. Lưu Cảnh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tào Tháo. Lão luôn chú ý đến Lưu Cảnh, nhưng thật không ngờ trong bảy năm ngắn ngủi Lưu Cảnh đã từ một thiếu niên trở thành một tân chủ của Kinh Châu, là một kình địch gần giống Viên Thiệu trong cuộc đời của lão.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì dù có thể nào lão cũng sẽ không bỏ qua cho Lưu Cảnh. Cho dù là tiêu diệt cả Nhương Sơn lão cũng phải giết Lưu Cảnh ở Nhữ Nam.

Đương nhiên, bây giờ Tào Tháo là Thừa tướng, lão nhất định phải giữ phong thái của một thừa tướng. Thực ra trong lòng lão vừa hận lại vừa khen ngợi người thanh niên này.

- Đối diện chính là Cảnh công tử sao?

Rốt cuộc Tào Tháo cũng nhìn thấy Lưu Cảnh, một tướng lĩnh cao lớn tướng mạo oai hùng đường đường, lão cười híp mắt:

- Bảy năm trước lão phu đã gặp ngươi rồi. Không ngờ trong bảy năm nay, chỉ là bảy năm, Diên Khánh, ngươi quả thực không để cho ta thất vọng.

Lưu Cảnh đi lên hai bước thi lễ với Tào Tháo:

- Bảy năm nay Lưu Cảnh để Thừa tướng phải tốn sức rồi!

Tào Tháo cười ha ha nắm lấy tay Lưu Cảnh cười tủm tỉm nói:

- Ta đã nói rồi, chuyện công là chuyện công, chuyện tư là chuyện tư. Hi vọng hôm nay gặp mặt chúng ta có thể kết giao.

Lưu Cảnh bỗng nhiên có một cảm giác vớ vẩn hết sức. Hai người bày vô số binh lĩnh trên hai bờ Hán Thủy, đều hận không thể băm vằm đối phương ra ngàn mảnh nhưng bây giờ lại tay bắt mặt mừng, muốn có giao tình. Không biết sẽ khiến binh lính hai bên bờ sông có tâm trạng thế nào đây?

- Lưu Cảnh là hậu bối, có thể được gặp Thừa tướng đã là may mắn ba đời, không dám luận chuyện giao tình với Thừa tướng.

- Ha ha, Cảnh công tử khiêm nhường quá rồi. Giao tình của Tào Mạnh Đức ta không ở địch hữu mà là ở thực lực. Cảnh công tử có thực lực này thì có thể luận về giao tình với ta.

Hai người đều mỉm cười ngầm hiểu lẫn nhau, cùng đi đến khoang thuyền bàn chuyện.

Trong khoang thuyền có trải thảm, ngoài một cái bàn không có bất kì một vật dư thừa nào khác. Tào Tháo ngồi phía tây còn Lưu Cảnh nhắm về hướng đông. Hai người ngồi xuống. Phía sau Tào Tháo ba bước Hứa Chử như một tòa tháp đen đứng khoanh hai tay trước ngực lạnh lùng nhìn Lưu Cảnh chằm chằm.

Lưu Cảnh cười cười hỏi:

- Vị tướng quân này chính là Hổ hầu nổi tiếng khắp thiên hạ đó sao?

Tào Tháo quay đầu lại liếc nhìn Hứa Chủ rồi trầm mặc nói:

- Không cần phải căng thẳng như thế, lui về sau đi.

Hứa Chử thi lễ lui về sau mấy bước sóng vai mà chiến với quan văn. Lưu Cảnh lại nhìn mấy tên quan văn, có vẻ hơi tiếc nuối nói:

- Nghe danh Trình Trọng Đức và Tuân Công Đạt đã lâu mà chưa được gặp, thật tiếc quá!

Tào Tháo cười ha ha:

- Chuyện này không phải rất dễ sao? Trọng Đức và Công Đạt đều đang ở trên thuyền, nếu công tử muốn gặp ta bảo họ vào là được mà.

Tào Tháo lập tức dặn dù Hứa Chử:

- Mời hai vị tiên sinh vào.

Một lát sau Trình Dục và Tuân Du cùng đi vào khoang thuyền lớn. Lưu Cảnh vội đứng dậy chào. Tào Tháo giới thiệu hai người này cho lưu Cảnh, Trình Dục cảm thán nói:

- Quả nhiên là hậu sinh khả úy, nhìn Cảnh công tử ta mới biết mình đã già rồi!

- Hai vị tiên sinh quá khiêm tốn rồi, mời ngồi!

Trình Dục và Tuân Du trong lòng hiểu được đây là cuộc gặp mặt của Lưu Cảnh và Tào Tháo chứ không phải là cuộc hội ngộ của họ. Hai người ngồi về phía xa, vẻ mặt tươi cười nhìn hai người Tào Lưu gặp mặt.

Cho dù lần gặp mặt này của hai người là kết giao việc tư, chỉ nói về quan hệ cá nhân không bàn việc công, nhưng trên thực tế trong lòng họ đều biết không thể không nói việc công. Thực chất của lần gặp mặt này chính là một lần đàm phám.

Trầm ngâm một chút có người hỏi:

- Nghe nói Cảnh công tử thu được một nửa ruộng tốt trong tay Thái gia. Hứa Xương có nghị luận, Cảnh công tử thu trước của Hoàng gia, sau là của Thái gia, rất nhiều người cho rằng Cảnh công tử không nể mặt thế gia Kinh Châu, có việc này không?

Lưu Cảnh cười:

- Tam nhân thành hổ, phần lớn lời đồn đại đều là khoa trương không đáng tin.

- Lẽ nào không đúng sao?

- Cũng không hẳn là vậy, chuyện thực sự là Hoàng gia vì không con nối dõi mà đoạn tuyệt, không có người kế thừa. Quan phủ đương nhiên là phải thu hồi. Về phần Thái gia vì cũng là một thế gia quyền quý đất đai rất nhiều, đây là căn nguyên của họa Hoàng Cân. Cho nên thích hợp chia sẻ cho dân chúng, đây cũng là sự đảm bảo ổn định và hòa bình lâu dài, ta nghĩ Thừa tướng nhận thức phải sâu hơn ta chứ.

Tào Tháo lặng yên gật gật đầu, đương nhiên lão biết căn nguyên của họa Khăn Vàng là đất công thôn tính, dân đói không có cái ăn thì sẽ khởi nghĩa vũ trang, lão thở dài nói:

- Cảnh công tử nhìn thấu đáo, thấy được căn nguyên của loạn lạc, không biết Cảnh công tử cho rằng trăm năm sau thì sẽ thế nào?

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút rồi nói:

- Thực ra từ trước đến nay, chính là cứ một hành trình quyền quý rồi lại thay một vòng quyền quý khác. Lúc mới lập triều thường phải trải qua đại loạn. Nhân khẩu giảm mạnh, tài nguyên phong phú, lúc đó tân quyền quý mới lấy ngàn ruộng đất là có thể thành của cá nhân, không tranh giành lợi với dân.

Đợi 100 năm về sau, những con cháu của nhà quyền quý sinh ra thì ruộng đất không đủ nuôi họ, cần vạn đất, triệu đất, mà dân số lại tăng nhanh, nhu cầu về ruộng đất của họ cũng lớn hơn.

Lúc này tài nguyên không đủ. Nhà quyền quý bắt đầu tranh cướp với dân, mâu thuẫn bắt đầu tích lũy đến lúc quá nhiều sẽ bùng nổ. Một lần nữa triều đại được thay đổi. Cả trăm năm, ngàn năm cũng chỉ trong cái vòng luẩn quẩn này mà thôi.

- Vậy thì phải giải quyết thế nào?

Tào Tháo trầm tư một lúc lâu rồi hỏi.

Lưu Cảnh cười cười:

- Thực ra cũng có cách giải quyết. Chính là phải đi ra ngoài lấy đất đai của thiên hạ, sự phong phú của tài nguyên, đất đai không hề khăn hiếm, dân chúng có thể sinh sống thì vương triều sẽ được kéo dài. Còn về phần có thể kéo dài được bao lây thì ta và ông cũng không thể biết được.

Tào Tháo không kìm nổi cảm thán nói:

- Ta từng nghe người Hồ nói. Con đường phía tây xa xôi ngàn dặm. Hiện tại Cảnh công tử lại cho ta nảy sinh một ý chí hùng tráng. Sinh thời chắc chắn ta sẽ chinh phạt về hướng tây nhìn xem thiên hạ rốt cuộc rộng lớn đến mức nào?

- Nếu như Thừa tướng chinh tây chưa hết, Lưu Cảnh nguyện kế thừa ý chí của Thừa tướng, tái suất binh sĩ nhà Hán chinh phạt phía tây, hoàn thành nghiệp lớn chưa thành của Thừa tướng.

Hai người nhìn nhau cười ha ha.

Không khí trong phòng bắt đầu sôi nổi, Tào Tháo tiếp tục nói:

- Bây giờ còn có cách nói nữa. Nói Tào Mạnh Đức ta trọng pháp ức Nho, là kẻ địch của sĩ tộc trong thiên hạ. Còn Cảnh công tử lại xây dựng thư viện ở Giang Hạ, trọng nho khuyên học, khiến sĩ tộc thiên hạ quy thuận. Vậy nên lần này ta nam chinh dẫn tới sĩ tộc triều đình công kích nói ta nam chính là cắt đứt hi vọng cuối cùng của Ngo gia. Ta muốn biết Cảnh công tử có đúng là trọng nho khinh pháp hay không?

Lưu Cảnh thản nhiên cười:

- Chuyện của Thừa tướng không thẹn trong lòng là được, hà cớ phải để ý người khác nói gì?

Tào Tháo lắc lắc đầu nói với Lưu Cảnh:

- Ta muốn biết, ngươi có thực sự như lời bọn họ trọng nho hay không?

Vấn đề này không tiện trả lời, Lưu Cảnh trầm tư hồi lâu mới nói:

- Nếu nói pháp trị có thể lâu dài thì vì sao triều Tần Nhị thế lại vong? nếu Nho đức có thể trị nước thì vì sao triều Hán có thể luân lạc được đến ngày nay? Ta cảm thấy phải là nên dùng Nho trị tâm; dùng pháp trị quyền, dùng đạo trị quốc, thực hiện được điều này thì sẽ kéo được lâu dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.