Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 114: Tuyên bố chủ quyền




Lâm Phương Sinh đương nhiên là lắc đầu không nói, có thể nghe loáng thoáng tiếng y bào sột soạt, một người đang đứng dậy đi lại gần.

Cảm giác như nguy cơ đang ập tới, khiến y tự thấy sởn tóc gáy, kiếm ý nâng cao, chật vật đứng dậy, vung linh kiếm đánh tới nơi gần nhất, quát lớn, “Đứng, đứng lại!”

Nếu nhìn từ con mắt của người ngoài thì cảnh tượng hệt như một mãnh hổ đang chậm rãi lại gần, bạch thỏ không thể động đậy, chỉ có thể đe dọa vài câu hòng phô trương thanh thế.

Người nọ cười khẽ mấy tiếng, tiếng cười như vũng bùn giữa hồ, lấm tấm bọt nước, tựa như có thể phát ra khí độc. Nó đâm vào tai Lâm Phương Sinh, thẩm thấu vào trong, băng hàn thấu xương không cách nào thoát khỏi.

Sau đó hắn ta bắn đầu ngón tay, xích sắt từ bốn phương tám hướng được thả xuống, quấn lấy cổ tay cùng mắt cá chân Lâm Phương Sinh, chỉ dùng lực rất nhẹ là có thể phá vỡ bảo giáp được làm bằng ngọc Lưu ly hộ thể.

Xiềng xích đen bóng làm bằng huyền thiết, lạnh đến thấu xương, cuốn chặt lấy chân tay Kiếm tu, linh kiếm chém xuống phát ra một tiếng “choang” lớn, xích sắt lại không hao tổn dù chỉ mảy may, ngược lại khí lạnh bốc lên đến đông cả Kim Đan, kinh mạch đột nhiên lạc mất hết linh lực.

Thứ này còn từa tựa vật sống, bò chậm chậm lên, cuốn hai tay y trói chặt, thân mình thon dài cũng bị kéo lên cao, còn mỗi mũi chân là nỗ lực chống đỡ.

Kiểu phản kháng vô lực như cá nằm trên thớt, sơn dương chờ làm thịt thế này, mắt Lâm Phương Sinh cứ tối sầm lại, sắc mặt tái nhợt, ngón tay bấu chặt lấy xích sắt, khẽ dùng lực là chúng lại va vào nhau kêu leng keng. Y trầm giọng nói, “Ta giết ngươi **, từ trước đến nay không hề hối hận! Nay lạc vào tay ngươi, muốn giết muốn chém mặc ngươi làm gì thì làm! Cớ sao…. lại nhất định phải làm nhục ta như thế này?”

*Nguyên văn chỗ này tác giả còn dùng 1 từ nhưng bị che mất, không rõ là từ gì.

Ma Tu kia lại chỉ nhẹ nhàng chạm lên mi mắt y, ngón tay mang theo ma lực luẩn quẩn, đâm vào mí mắt hơi đau đau, dường như muốn móc mắt y ra xem.

Tiện đà, hắn ta cười, “Thiên địa vũ trụ chia làm sáu Giới, lại chỉ ngăn cách có riêng mình Ma giới, phàm đã ngoài Nguyên Anh là không được ra ngoài. Cho nên ta tách thất tình lục dục của mình ra, tạo nên một ảo ảnh Kim Đan để đi qua lục Giới, làm phương tiện hành sự. Ai ngờ tình nghiệt của ảo ảnh kia quá nặng, đúng là trúng phải sự mê hoặc của ngươi.”

Lúc ngón tay kia thu lại, Lâm Phương Sinh thấy ánh sáng chói lòa trước mặt, xót đến ứa lệ, theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Lúc mở mắt ra thì tầm mắt đã sáng trở lại, thứ gì trước mặt cũng rõ ràng. Ma khí ngoan cố chiếm cứ như vậy, lại dễ dàng bị trục đi.

Vậy mới thấy rõ diện mạo của nam tử trước mặt.

Giữa một thạch thất rộng rãi, Ma Tu kia vận một bộ trường bào đen thuần, chụp tóc bằng xương trắng, tóc tím dài đến eo, thần sắc kiêu căng, dung nhan cũng giống Diêm Tà mấy phần, trông có vẻ lớn hơn mấy tuổi, thâm trầm nội liễm, long chương phượng triện*.

*Nghĩa gốc chỉ các loại văn tự cổ khó nhận ra, còn ở đây mang nghĩa “khó đoán”.

Một đôi mắt tím sâu thẳm, phản chiếu lại ánh nến lấp lánh nhưng lại không ánh lên nổi một sự sống, chỉ trọn một vẻ khinh miệt, giống như thể cả cái thiên hạ đáng chết này, con người là thứ không đáng tồn tại nhất.

Lâm Phương Sinh cảm giác ba phần quen thuộc, bảy phần xa lại, cảm giác đau xót tràn lên, suy nghĩ cuồn cuộn tắc lại trong lòng, “Ngươi là… Mục Thiên Hàng?”

Nam tử kia thấy Lâm Phương Sinh đang nhìn mình, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười khẽ, trong mắt lại không có chút ý cười, ngón tay lướt qua sam bào y, quần áo liền rớt hết xuống, vung vãi đầy đất, “Đúng thế. Ngày ấy ảo ảnh bị ngươi hủy mất, tuy có tổn thương nhưng cũng coi như là trong họa có phúc. Bổn tọa nay đã cắt đứt thất tình lục dục, không còn nhớ mong gì đến phàm trần nữa, ngày Độ Kiếp chẳng còn xa. Tính lại, vẫn là nhờ ngươi ban tặng.”

Vậy mà hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc, cười lãnh đạm, “Bổn tọa xưa nay ân oán rõ ràng, nay đương nhiên là phải đến trần duyên.”

Mục Thiên Hàng đứng sừng sững như thế không động đậy, Lâm Phương Sinh lại thấy xung quanh mình lành lạnh, trần trụi trước mặt người khác, vừa xấu hổ mà cũng giận dữ gấp bội, cố sức giãy khỏi xích sắt, tiếng vang cũng rất lớn.

Một người đàn ông khôi ngô tựa thiết tháp lặng yên đi vào bên trong quỳ lạy xuống bên chân Mục Thiên Hàng.

Cơ bắp của nam tử kia lộ hết ra ngoài, hai miếng da thuộc che trước ngực, dùng khăn trùm đầu che kín mặt, chỉ khoét hai lỗ lộ ra đôi mắt không cảm xúc.

Mục Thiên Hàng cười nói, “Con rối này là do ta tỉ mỉ chế tạo chuyên dùng để tra tấn, ngươi phải cảm nhận cho tốt đấy.”

Con rối kia đứng dậy, cao hơn Lâm Phương Sinh ước chừng hai thước, tay cầm một cái roi da dài gần một trượng, đi gần chỗ y cách ra nửa trượng, ở đó có một phiến đá không phủ lông.

Lâm Phương Sinh mở to hai mắt, sau đó nở nụ cười lạnh, “Đường đường là tiên nhân Đồ Long, mà chỉ biết mỗi thủ đoạn ấy thôi sao?”

Mục Thiên Hàng vẫn giương ánh mắt lạnh lùng không chút ý cười nói, “Làm việc chớ dục tốc mà bất đạt. Phương Sinh, chúng ta có thời gian mà, ngươi cần gì phải sốt ruột.”

Lập tức hạ lệnh đầy lãnh đạm, “Ba mươi roi.”

Con rối kia trầm giọng thưa, “Cẩn tuân mệnh thánh chủ!”

Cổ tay tráng kiện vung lên, chiếc roi dài quất xuống mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh đến điếc tai, mạnh bạo phá nát phần lưng Lâm Phương Sinh, tấm lưng bạch ngọc dần in thêm vết roi dài, sưng lên chầm chậm với tốc độ mắt thường thấy được.

Con rối này quả nhiên có kinh nghiệm phong phú, roi dài rất nặng, đầu tiên là bị vung xuống đất đã, phân nửa lực bị triệt đi rồi mới đáp trúng da thịt con người. Như vậy lực mới bị khống chế, đủ về chất lượng, khiến người ta đau đớn không dứt được.

Từng đợt công kích đánh vào sống lưng, mạnh như côn gậy, đau đớn xuyên từ sau lưng ra trước ngực. Hơi thở Lâm Phương Sinh như ngưng lại, suýt thì ngừng thở, đau đớn kịch liệt như muốn nổ tung, vầng trán ướt đẫm mồ hôi.

Chẳng đợi y lấy lại hơi thì roi thứ hai đã vung xuống. Vốn xưa nay eo hông là chỗ mẫn cảm của y, bị một nhát này vào, cái đau sau còn kinh khủng hơn cái trước, y chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, cố nén không kêu ra tiếng.

Roi thứ ba vào trúng phần mông, tiếng vang lên điếc cả tai, vết thũng đỏ tươi cùng hàng trăm vết gai li ti như chân độc trùng làm mông y ngấn huyết.

Roi thứ bốn, hình phạt không hề nhẹ đi dù chỉ một chút, roi dài xé gió phát ra tiếng “vút” cao chói, cắn xé lên da thịt, roi đổ xuống phía nam căn giữa quần, chính giữa hành thân*, để lại một vết máu đỏ tươi chói lọi.

*”Hành” trong “ngọc hành”, tức cái JJ, “hành thân” là cả cái đó đó:|

Lâm Phương Sinh cuối cùng chịu không nổi, đau đến mức thở thành tiếng, hơi thở trở nặng mà hỗn loạn, đau đớn tán khắp toàn thân, mồ hôi lại ăn vào vết thương, giữa đau đớn trùng trùng chợt thấy ngứa ngáy.

Y chỉ có thể bấu lấy xích sắt, cắn răng cố nén, chờ đợi sự đau đớn như thủy triều kia dịu xuống.

Chiếc roi kia chẳng chờ y thích ứng đã tập kích, từng roi rất nặng, tốc độ cũng nhanh hơn. Đợi đến khi ba mươi roi chấm dứt thì trên dưới trước sau Kiếm tu đã đẫm máu tươi, cả những đường máu dài uốn theo vết thương chảy xuống dưới.

Lâm Phương Sinh gục đầu xuống, tóc đen tán loạn, hô hấp khi nặng khi nhẹ, đau đớn không chịu nổi, xiềng xích bằng hàn thiết kia lại từ từ rót khí lạnh vào trong người y qua cổ chân tay. Cánh tay bị treo quá lâu, giờ cổ tay cũng tê rần đi.

Tuy rằng sắc mặt y trắng bệch nhưng vẫn ngửa đầu nhìn Mục Thiên Hàng mỉm cười, bất ngờ mở miệng, “Ngươi….. oán ta sao?”

Vừa cất lời đã thấy đôi mắt tím sâu thẳm kia lóe lên sự âm trầm khó phát hiện.

Ma Tu chợt nói, “Thêm ba mươi.”

Con rối hành hình ứng một tiếng vâng lệnh, roi đổ như thác xuống dưới nách Lâm Phương Sinh, một roi đánh trúng điểm nổi lên bên ngực trái, khiến đau đớn cùng tê dại đồng thời nổ tung.

Lâm Phương Sinh rên lên thành tiếng, mồ hôi lạnh chảy từ thái dương xuống gò má, xích sắt bị quật vào cũng kêu tiếng giòn vang, tiếng roi hòa cùng tiếng thở dốc, khiến căn phòng thoạt ồn ào trong một chốc.

Mục Thiên Hàng tựa như một bóng ma không được chiếu sáng, khuôn mặt vô hỉ vô bi, lãnh đạm nhìn chăm chú.

Dần dần, Lâm Phương Sinh cảm nhận được giữa đau đớn y còn thấy một cảm giác khác.

Đau đớn như biến mất, từ các vết thương chằng chịt như lưới giăng, cảm giác khô nóng tê dại lan vào da thịt.

Lâm Phương Sinh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tâm hoảng ý loạn, dục vọng trong lòng khó tiêu, phù văn vốn yên tĩnh trong cơ thể cũng rục rịch. Y nhìn chằm chằm Mục Thiên Hàng, gian nan lắm mới cất được tiếng nói khản đặc, “Ngươi động… tay chân?”

Đôi mắt cô tịch không chút ánh sáng nào của hắn giờ mới hiện lên nét cười, “Chỉ là dùng chút máu rồng để ngâm roi mà thôi, khi quất vào máu sẽ ngấm vào người, kích động phù văn.”

Ánh mắt Lâm Phương Sinh chợt đổi lạnh lùng, “Cái gì? Máu này lấy từ Tư Hoa Quân phải không?”

Mục Thiên Hàng không trả lời, ngón tay khẽ cong lên, xích sắt liền kéo thẳng lên, khiến chân Lâm Phương Sinh cách mặt đất một khoảng, cả người lơ lửng trên không.

Mái tóc đen dài thấm ướt dán vào da thịt, máu nhỏ như nước bên hông, dưới nách.

Sức nặng của Lâm Phương Sinh đều dồn cả vào xích sắt, kiệt lực ngẩng đầu, trong tầm mắt lại thấy rõ nam căn đang đứng thẳng trong khố, rất có tinh thần, vết thương do roi quất để lại gây nên đau đớn hòa cùng dục niệm.

Muốn thu chân lại thì đụng phải xích sắt va lanh canh, cả thân mình cũng lay động giữa không trung.

Tình triều dâng lên nóng bỏng như phát điên, Lâm Phương Sinh cắn chặt khớp hàm lại hỏi, “Ngươi đã làm gì… Hồng giao kia?”

Không ngờ một ngón tay lành lạnh bất ngờ dán lên nam căn y, dính một chút chất lỏng, thong thả ve vuốt.

Hệt như một luồng nhiệt tựa mũi kim châm ngang lưng, y không tự chủ được rên lên một tiếng, kiệt lực cuộn mình lại, xích sắt lại va vào nhau ngân thành tiếng, cảm giác như cả đời này cũng không thoát ra được, trọn đời trong gông tù xiềng xích.

Mục Thiên Hàng không vội không chậm, mặc cho y giãy dụa, ngón tay trêu chọc, lần từ gốc lên đến đầu, lại thỉnh thoảng thưởng thức hai viên cầu tròn xoe. Thân thể này đột nhiên giãy giụa không ngừng, bắp đùi run cả lên, tiếng nức nở ấm ách, chất chứa là sự nóng bỏng.

Thân thể trắng như ngọc của kiếm tu thon dài thẳng tắp, giờ nhiễm vô số vết thương thấm máu, theo sự giãy dụa của y mà uốn thành những đường cong.

Bất tri bất giác mà sinh vài phần dục niệm.

Lâm Phương Sinh thấy nơi yếu hại tại khố gian bị đùa bỡn, vừa nóng vừa ngứa đến tê dại, đủ thứ cảm giác khó nói thành lời đều tụ lại một chỗ, từ ngón tay người nọ lan ra đến hông.

Mà phù văn nơi phía sâu kia, cũng nóng ngứa khó nhịn, khát cầu một người náo đó vào an ủi, run lên từng cơn.

Lâm Phương Sinh sợ lời khẩn cầu sẽ buột khỏi môi lên cố cắn chặt miệng, một giọt máu đỏ tươi loang ra trên bờ môi trắng bệch, không ngờ giọng mũi lại càng mị nhân, yêu dã xa hoa, tra tấn người khác.

“Hồng giao là tù nhân dưới chân bổn tọa, nếu ngươi muốn gặp hắn thì phải lấy lòng ta cho tốt.”

Mục Thiên Hàng vẫn giữ giọng điệu đạm mạc, ngón tay lạnh lẽo đã nắm lấy nam căn của Lâm Phương Sinh, ve vuốt lên xuống, thưởng thức eo hông y run lên từng hồi, không cách nào thay đổi tư thế khó chịu này.

Lâm Phương Sinh bị tra tấn rất ngoan độc, ngón tay người nọ cứ qua lại nơi yếu hại, dục niệm chồng chất, cuối cùng không nhịn được nữa, uốn lưng ra sau, trước mắt chợt lóe lên luồng ánh sáng trắng, bạch dịch tuôn trào, dính cả vào Ma tu.

Trong chốc lát khi y tỉnh táo lại, chỉ thấy Ma tu đang cầm trên tay cái ngọc căn mà ngắm nghía, phù văn ánh kim theo ngón tay kia khi sáng khi ám.

Y quẫn bách đến cực điểm, cố nén cảm giác nóng bỏng đến phát đau cùng tê ngứa nơi phù văn, cố sức giựt mạnh xích sắt, giọng nói khàn khàn, “Cho ta xuống!”

Mục Thiên Hàng đưa ngón tay dính bạch dịch nóng hổi nhẹ nhàng xoa lên nhập khẩu phía sau của y, “Khi lần đầu bổn tọa gặp ngươi vẫn luôn thắc mắc, kẻ tham hoan hảo sắc cỡ này, phải bao nhiêu người mới thỏa mãn nổi?”

Ngón tay đưa vào nơi sâu thẳm, như thể đã thành khách quen mà từ từ quấy đảo bên trong, cẩn thận vuốt ve châm lửa lên nội bích non mịn.

Phù văn được hưởng tí ngon ngọt rồi thì không biết thật giả gì, vui vẻ dây dưa với đầy ngón tay, dụ dỗ hút lấy vào.

Khóe mắt Lâm Phương Sinh đã ánh nước, vẫn cắn răng nói, “Không quan hệ tới ngươi!”

Mạnh miệng kiểu này làm cho Mục Thiên hàng bật cười, lại đưa hai ngón tay mạnh mẽ mở bung nhập khẩu bé hẹp, “Giờ lạc vào trong tay bổn tọa rồi, đương nhiên là có liên quan đến bổn tọa. Nếu không thể thỏa mãn ngươi, vậy chẳng lẽ là coi thường những tiểu bối Hóa Thần kia sao?”

Lúc bị đâm vào là một cơn đau nhức ập tới, lâm Phương Sinh nghẹn cả họng, nửa chữ cũng không thốt ra nổi, lại bị trói buộc bởi xích sắt, tứ chi mở lớn, người kia thoải mái áp thân vào giữa hai chân y, tùy ý đùa bỡn nơi bí ẩn.

Càng khiến y khó nhẫn nại là, phù văn kia chẳng kiêng kị cái gì, địch ta bất phân, dưới sự trêu chọc của ngón tay Mục Thiên hàng thì rất hưng phấn, lại nhờ máu rồng thấm qua vết thương vừa nãy dẫn dụ thì càng có tinh thần.

Mục Thiên Hàng có thừa kiên nhẫn, hai ngón tay co rút, cẩn thận ve vuốt, xoa nắn để nơi nhập khẩu kia nới lỏng ra. Đợi đến khi Lâm Phương Sinh có thể thích ứng với dị vật thì dần dần thấy không đủ thỏa mãn, cảm giác rất nhẹ rất yếu, quá ngắn quá nhỏ. Vội vàng khát cầu, hơi thở nóng rực, thân mình xoay xoay; ngay cả tiếng xích sắt giòn tan cũng mang cả ý dục niệm tình nghiệt.

Y run giọng, “Ta chẳng qua là lưỡng tình tương duyệt, thỏa mãn lẫn nhau, không nhọc…. Ưm… Tiên nhân…. Thao, quan tâm. ”

Chung quy không thể nhịn được, tiếng nói như tiếng thở dài, câu hồn đoạt phách, đúng là vô cùng động nhân.

Đôi mắt tím sâu thẳm của Mục Thiên hàng cũng dần lặng lại, “Lưỡng tình tương duyệt? Vậy bổn tọa muốn tìm hiểu xem, thế nào mới gọi là “duyệt’!”

Thấy nơi đó đã nới lỏng ra và còn ướt dần, hắn rút ngón tay ra, thế vào đó là ngọc căn thô dài.

Tuy nhiên mới chỉ được phần đầu đã bị kẹt lại, Mực Thiên Hàng cũng chỉ ngừng lại một chút rồi giữ lấy cái đầu kia, thong thả chuyển động, dần dần tăng lực lên, nhấn dần vào bên trong.

Lửa nóng bừng lên, căng đau muốn nứt, y lại bị đánh thẳng về phía trước, không hề được giảm xóc chút nào. Lâm Phương Sinh chau mày, thân mình căng cứng lại, còn bị Mục Thiên Hàng giữ lấy xương hông, cổ tay ấn về phía trước, mạnh mẽ đỉnh vào.

Ngọc căn đứng trước phù văn vững vàng, tình triều mạnh mẽ chợt nhiên dâng lên, khiến cho đau nhức cứng người thành đau nhức vô lực. Lâm Phương Sinh run lên nhè nhẹ, xoay tay lại nắm chặt lấy dây xích, miệng vết thương tấy nhức, khiến dục niệm càng được đẩy cao. Sự ngược đãi thô lỗ này vậy mà lại như sự ngọt ngào đã lâu không thấy, chỉ cầu tiến thêm một bước là thấy nặng thêm ít nhiều.

Trong lòng y biết không ổn, hàm răng cắn chặt như muốn nứt ra, trong miệng đã thấm vị máu. Y nhắm chặt hai mắt, cố gắng chịu đựng ngọn lửa do ngọc căn mang lại, nam căn càng thêm to, dính dấp những nước.

Giọng mũi ấm ách, lửa nóng liêu nhân.

Mục Thiên Hàng sao chịu buông tha cho y, hắn ta lấy một thanh linh kiếm ra, dùng ma khí bao lấy nó, luyện ngay tại chỗ trở thành một cây trâm cài tóc mảnh như ngân châm. Hắn ngắm nghía nó một lát, sau đó quay đầu nhọn nhắm ngay vào linh khẩu, đâm vào.

Nơi yếu ớt đó chưa từng chịu ngược đãi nào như vậy cả, một cảm giác đau đớn bỏng rát nổ tung, Lâm Phương Sinh mạnh mẽ tránh ra, sắc mặt xanh lại, tiếng kêu rên cũng lạc cả đi.

Mục Thiên Hàng đã vừa lòng hơn một chút, lấy ra hai miếng thiên thạch ánh bạc, luyện hóa thành hai chiếc vòng như vòng tai sáng lấp lánh, cúi người xuống, xuyên thủng hai cái qua hai đầu nhũ của y, sau đó nung chảy nó để hàn liền lại.

Cảm giác đau đớn như bị châm, tình triều tê nóng, dục niệm xấu hổ, phù văn hoan hỉ,… tất thảy hòa vào nhau khiến Lâm Phương Sinh chỉ thấy Thức Hải hỗn loạn, không tài nào tiếp nhận được, chúng giống như từng đợt sóng lớn dâng lên nhấn chìm y xuống.

Y thở dốc trong họng, vung lắc xiềng xích một cái vô ích. Tuy vậy mà nam căn không uể oải đi mà còn cứng hơn, khiến Mục Thiên Hàng cười nhẹ, “Làm vậy với ngươi, thế mà cũng thích sao.”

Sa đó hắn véo lấy đầu ngực còn đang nhỏ máu, lại bấm tay ấn sâu thanh trâm trong nam căn y, ngọc căn cũng bị pháp trận làm cho chuyển động, chạm vào phù văn.

Cuối cùng Lâm Phương Sinh khó mà thở được, khóa òa lên.

Mục Thiên Hàng nhìn thấy một chuỗi những giọt thủy châu trong suốt nối đuôi nhau chuội ra từ khóe mắt Lâm Phương Sinh.

Tiếng khóc nức nở nhỏ vụn vang lên trong không trung, lại nghe thấy tiếng thầm thì của y, “Diêm Tà, ta có thẹn với ngươi, dù có thiên đao vạn quả, cứ tùy ngươi hành động.”

Mục Thiên Hàng tách thất tình ra, luyện thành ảo ảnh, lại bị Lâm Phương Sinh giết mất, sau đó lại bị Công Dã Minh Kính tiện đà thôn phệ. Vốn tưởng rằng từ đó sẽ đoạn tuyệt thất tình, vạn vật trong thiên hạ e sẽ không tạo nên nổi nửa gợn sóng trong lòng. Thế nhưng giờ nhìn những giọt nước mắt trong suốt kia, lòng hắn loạn vô cùng.

Lúc trước đã chuẩn bị đủ loại tra tấn, giờ tất thảy đều trở nên vô vị, không còn chút dục vọng nào để thực hiện tiếp. Hắn vung ống tay áo lên, xích sắt rung rung, buông người ra, vừa vặn rơi vào lòng hắn.

Lâm Phương Sinh buông lỏng chân tay, ngã vào lồng ngực ấm áp, cảm giác quen thuộc như thể Ma Tu vẫn còn đây.

Y rên khẽ một tiếng, vươn tay ôm lấy cổ hắn.

Mục Thiên Hàng hạ mắt xuống nhìn, thấy Lâm Phương Sinh đang thất thần, thân mình nóng như lửa, mùi máu xông nhè nhẹ qua chóp mũi, một đôi vòng bạc xuyên ngay trước ngực thấm những điểm máu đỏ sẫm rất mê hoặc.

Hắn hạ y xuống đặt nằm trên tấm lông thú, cúi mình ngậm cả vòng lẫn đầu nhũ vào trong miệng, cẩn thận liếm mút, rồi lại cắn, tay lại lần xuống phía sau y, cầm lấy ngọc căn.

Lâm Phương Sinh đang trầm trong sương mù chợt thấy một cảm giác nóng ướt cứ tàn sát lồng ngực mình, cây trâm mảnh tạo nên những đau đớn đến tê dại, khoái cảm dữ dội hơn, muốn giãy ra thì bị một bàn tay giữ chặt sau lưng, phù văn hưng phấn quấn quýt lấy nam căn không ngừng.

Bị trêu chọc nhiều nơi đến thế, y không kịp nhìn cũng chẳng thể phản kháng, càng lúc càng chìm sâu trong tình triều mãnh liệt, cuối cùng đành phải thừa nhận tất thảy.

Đột nhiên, thứ tạo nên khoái cảm vô hạn lại rời khỏi cơ thể, y nhíu mày giữ lấy tay người kia lại, Mục Thiên Hàng cười nhạo, “Vật chết này xứng được với ta sao?”

Vẫn rút ngọc căn ra.

Lâm Phương Sinh thấy trống trải đến mức khó nhịn được, nhíu mày lại. Mục Thiên Hàng tiếp tục tách hai chân y ra, cúi mình dán xuống bắp đùi, nghiệt căn nóng bỏng chà lên miệng vết thương của y, đem đến từng cơn run rẩy và đau đớn tăng vọt.

Lập tức đẩy vào bên trong nhập khẩu.

Tuy là vừa căng vừa đau, nhưng khoái cảm vô tận lại rất vừa lòng, Lâm Phương Sinh cúi mình thét lớn một tiếng.

Vật cứng kia rất có lực, mang một sức sống mãnh liệt, thoải mái với đến phù văn, mà nếu gặp phải chống đối sẽ không do dự tàn phá mạnh mẽ, thật sự là vật chết không thể đạt được như vậy.

Lâm Phương Sinh nằm trên lớp da thú, nam căn bên trong, lông thô bên ngoài cùng chà xát miệng vết thương, đau không chịu nổi, ngực lại còn sưng đau, nam căn bị kẹt lại đau rát. Y tùy theo Mục Thiên Hàng, hóa tất thảy mọi đau đớn kia thành tình triều, khoái cảm quá mạnh mẽ làm y chỉ biết rên lên khàn khàn.

Mục Thiên Hàng thác chân y lên vai mình, cúi người xuống chinh phạt, càng lúc càng thấy lòng tham không đáy. Phù văn kia lại còn mềm mại vô cùng, cho dù hắn thô bạo cỡ nào cũng tiếp nhận, còn bày vẻ yếu ớt không chịu nổi lăng ngược, mút lấy nam căn của hắn.

Lâm Phương Sinh thấy động tác của hắn càng thêm thô bạo, hông bị ép mạnh, eo lưng không chịu nổi sức đè, cắn răng nhịn xuống tiếng rên, ngón tay bấu lên lớp lông phía sau lưng, khoái cảm ngập đầu dồn đến nam căn nhưng lại bị chiếc trâm ngăn cản phát tiết, ép ngược trở lại. Vài lần như vậy, y nghẹn không chịu được nữa, vừa định giơ tay chạm vào, lại bị Mục Thiên Hàng nắm lấy cả hai, đặt lên đỉnh đầu. Tiếng nước vang lên, thân thể va chạm, hơi thở nặng về, gần như bao phủ lấy lời cầu xin nho nhỏ của Lâm Phương Sinh.

“Diêm Tà….”

“Ta đây.”

“Lấy nó ra đi…..”

“Còn sớm.”

Không biết đã bị người sát phạt bao lâu, Lâm Phương Sinh thở dốc nhiều, môi khô nứt, cổ họng sắp bốc hỏa, khoái cảm tích tụ lại hóa tra tấn, đành cuộn chân lại, khúc chân gác lên đầu vai hắn định nhấc xuống.

Mục Thiên Hàng làm sao có thể cho y đào tẩu, nắm lấy mắt cá chân y,  xoay nửa vòng thành tư thế nằm sấp, bắt lấy hai tay y đặt chéo sau lưng, nam căn lộ ra phân nửa lại được đỉnh vào, đánh mạnh vào nội bích mềm mại.

Lúc bị xoay đi, Lâm Phương Sinh thấy nửa người mình nhức không chịu được, ánh sáng cứ lóe từng đợt trước mắt, nếu không phải đường xuất bị chặn thì chắc đã tiết không biết bao nhiêu lần. Đợi đến khi y hồi thần thì đã bị chuyển sang tư thế sấp, lại càng khó phản kháng, mặc cho Ma Tu kia ta cần ta cứ lấy.

Cả người đẫm mồ hôi ngấm vào miệng vết thương phát ngứa, nam căn dấp nước chà ướt một mảng da lông dưới thân, y rên lên ấm ách, khóc nức không thành tiếng, “Diêm Tà…. Đủ….”

Mục Thiên Hàng vẫn nói, “Còn sớm.”

Lại cúi người bắt lấy hông y, môi đặt sau gáy Kiếm tu, tàn nhẫn đỉnh động, hưởng thụ sự cắn mút lấy lòng của phù văn, sung sướng vô cùng.

Không biết đã qua bao lâu rồi, Lâm Phương Sinh chỉ thấy thân dưới mình nóng như lửa, tầm nhìn mơ hồ lóe ánh sáng, ý thức chỉ còn khoái cảm và khoái cảm, không còn chứa nổi cái gì khác.

Chợt thấy chuyển động phía sau thoạt nhanh hẳn, một luồng dịch nóng hổi bắn thẳng vào niêm mạc đang co rút, trâm cài tóc cũng bị rút đi, tinh dịch tích đã lâu phun ra tung tóe.

Bị bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Phương Sinh đột ngột hạ eo xuống, hoảng hô một tiếng, phù văn kia lại rất hứng thú với thứ nam căn vừa được tiết ra.

Bị nghẹn đến không chịu nổi, giờ được tiết ra làm Lâm Phương Sinh nhẹ nhõm vô cùng, trước mắt trắng xóa, khóe mắt cũng ướt đẫm. Nam dịch nóng hổi tích thành một vũng nhỏ dưới thảm mới ngừng lại.

Mà dịch thể được bắn trong người y lại được kinh mạch hấp thu bằng sạch.



Khi y tỉnh lại, Mục Thiên Hàng đã không còn trong phòng.

Vẫn là ánh nến chớp động, huân hương nồng đậm, con rối hành hình kia cũng không còn trong phòng, Lâm Phương Sinh ngồi dậy khỏi thảm thì thấy trên mình là một bộ quần áo sạch sẽ, lại thấy da lông dưới thân khô mát mới rõ là đã được đổi lại.

Nhớ đến đủ loại hành vi mất khống chế khi trước, y lại thấy hơi xấu hổ.

Vừa động một cái lại nghe thấy tiếng xích sắt giòn vang, mắt cá chân nằng nặng. Hóa ra chân trái đã bị một chiếc xích bằng Hàn thiết khóa chặt.

Nếu là Diêm Tà, tuyệt sẽ không bao giờ đối xử với y như vậy.

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Phương Sinh cứ lạnh dần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.