Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 112: Tính sổ với phương nhã




Băng nguyên Lưu Việt, gió tuyết không ngừng.

Cốc Bạch Nha, lòng cốc cao ngất, chỉ có một con đường nhỏ hẹp quanh co uốn lượn, hoa tuyết rơi lả tả.

Xuyên qua cốc là có thể đến một bình tên Ngọc Châu, gió tuyết đều bị ngăn cản phía ngoài sông băng, khá gần với biên cảnh.

Một vệt bóng trắng hệt như quỷ mị lướt qua màn tuyết rơi như lông ngỗng, đồng thời có một bóng ma màu tím thẫm theo sát đó.

Khi bóng trắng kia xâm nhập vào Bạch Nha cốc rồi, giữa tiếng gió gào thét chợt nổi lên một tiếng thú rống đầy thê lương.

Một tiếng chưa ngừng, một tiếng khác đã ngân theo, liên tiếp hô ứng nhau, ù ù giữa miền sơn cốc, mênh mang một vạt.

Giữa sương tuyết trắng xóa dần hiện sáng lên một đôi rồi một đôi ánh quang sắc như lưỡi dao. Từ trên đỉnh cốc, bốn phương tám hướng có những bóng dáng tiếp cận, vây lấy xung quanh đốm trắng.

Bóng trắng đó là một con sói lớn mình to lông dày, cao hơn hai trượng. Khi thấy đám yêu thú kia cứ áp sát gần, nó mở miệng thật lớn, phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, sự tức giận cùng sát khí như mang theo áp lực, khiến gió tuyết xung quanh dạt ra xa ba thước.

Trên vai nó là một người đang ngồi, vai choàng chiếc áo màu tím sẫm, dưới chiếc mũ trùm đầu là một đôi mắt tối đen không chút ánh sáng, nặng nề mà ảm đạm, như thể một hồ nước sâu không thấy đáy. Kiếm ý tận trời không giảm đến mảy may, sắc bén mà cuồng khốc, tất cả đều tỏa ra từ thanh niên dưới áo choàng.

Đến lại gần còn cách mấy bước mới thấy đám yêu thú mắt vàng kia là một đám tuyết sài*; phần lớn đang ở cấp hai, cấp ba; lác đác vài con cấp bốn. Đàn sói này rất đông, những đôi mắt như những đốm vàng lóe lên như ngọc, chi chít đếm không xuể.

*Là một loài chó sói, tính rất dữ, khác với “lang” là giống của Viêm Dạ.

Thanh niên khiếm thị kia cao giọng quát, “Giết đi!”

Sói trắng đương nhiên thét lên một tiếng rất dài đáp lại. Nó không do dự dù chỉ một chút, thân hình nhanh như điện, lao vào giữa bầy sài. Nếu có yêu thú dám chặn đường, nó sẽ há miệng ra cắn; thanh niên sẽ dùng ba thanh linh kiếm bảo hộ cho cả hai, ánh kim loại lóe lên, giết không do dự. Chỉ chốc lát máu thịt bay đầy trời, tiếng thú rống từng hồi, náo động cả sơn cốc. Mấy đợt máu tươi bắn vung lên cao, điểm xuyết những mảnh tiên diễm như thể những đốm Đồ Mi*.

*Một loài cây bụi nhỏ có gai thuộc chi Mâm xôi của họ Hoa Hồng, hoa màu trắng, quả tựa Mâm xôi.

Một người một lang đang đánh nhau cùng đàn thú kia đúng là Lâm Phương Sinh và Viêm Dạ.

Viêm Dạ dùng răng nanh và móng vuốt, Lâm Phương Sinh thì dùng kiếm chỉ huy Thiên Cương Địa Sát trận; chém chết từng lớp yêu thú chồm lên; như thể xé bật ra từ giữa không trung một luồng sóng máu đỏ tươi, mở ra một con đường thoát, để lại phía sau lưng xác chất rải rác tứ chi, vũng máu loang lổ.

Yêu thú sài tuyết rống lên từng đợt chói tai, kẻ trước vừa ngã kẻ sau tiến lên; tất thảy đều bị Lâm Phương Sinh chém làm đôi mảnh. Kiếm vực của y còn yếu, khiến máu dịch tanh hôi vung bắn đầy mặt. Đôi mắt đen đặc sương mù loang máu, trông càng thêm ma mị.

Một con sài thừa dịp chồm lên, lướt qua đỉnh đầu Lâm Phương Sinh, cắn xuống chân sau Viêm Dạ. Hàn lang cuồng nộ tru lớn, nhưng vì vướng người ngồi trên lưng nên không thể quay đầu cắn xé. Kiếm trận Thiên Cương dàn phía trên y theo lệnh của Lâm Phương Sinh,  lao xuống cắm vào lưng con sài, xuyên thẳng qua tim.

Kiếm Địa Sát cũng theo sát sau đó, hai thanh giao nhau như tiễn, cắt ngọt đầu nó. Thân mình con sài trượt xuống mặt đất, lăn vài vòng rồi lẫn vào trong tuyết. Tuy vậy răng vẫn cắm vào rất nhanh, sâu đến cả da thịt. Viêm Dạ đã cố né nhưng không tránh nổi. Máu tươm ra từ miệng vết thương, sau mỗi một bước chạy lại ào ào chảy ra, lông mao trắng muốt nơi chân sau bị nhuộm đỏ tươi, trên mặt tuyết là một loạt dấu chân hoa mai rực rỡ.

Trong lúc chạy cũng có vài bước lảo đảo.

Mùi máu sói càng kích thích đám sài, ánh mắt vàng tươi lóe lên thể hiện rõ sự khát máu, không cần nói cũng đủ hiểu.

Lâm Phương Sinh cũng cảm nhận được sự thay đổi đó, đôi mắt mờ mịt nhìn qua, thấy đầu ra của lòng cốc rồi, mà tình thế lại khắc nghiệt; y cắn răng thật chặt, lấy vài chục linh phù thượng phẩm còn sót lại, nạp thêm linh khí vào rồi ném ra bốn phía.

Y có dụng tinh nguyên của Hàn lang kia nên linh lực có thể chống lại sức ăn mòn của phấn tuyết, uy lực của linh phù tuy có giảm nhưng vẫn có thể tạo ra được cú nổ lớn. Đoàng đoàng đoàng đoàng! Tuyết cuộn mù mịt, yêu thú kêu rên, máu thịt văng khắp nơi.

Thế công xung quanh vừa chậm lại, Viêm Dạ tru lên một tiếng điên cuồng, dồn từng chút sức lực cuối cùng, tốc độ tăng nhanh đến ba phần, bước chạy hệt như xé gió, thả người lao ra khỏi miệng cốc.

Nơi băng nguyên có nhiều lãnh địa, đám sài kia chiếm cứ vùng lòng cốc, không dám xâm nhập lãnh địa của loài khác một cách tùy tiện. Thấy một người một sói chạy xa dần, chúng chỉ đứng tiếc nuối, thay nhau canh chừng cửa cốc.

Tiếng tru thê lương hòa cùng tiếng gió rít, tất thảy đều tụt lại ở phía sau.

Bình Ngọc Châu không có gió tuyết, chỉ có sông băng vây lấy bốn phía, tựa một bức trướng, ngăn lại toàn bộ gió tuyết ngoài kia. Vách tường dưới chân đều là những khối băng trong suốt sáng trắng, ánh nắng xuyên qua tầng mây mờ rọi xuống ấm áp.

Lâm Phương Sinh tụt xuống từ lưng hàn lang, cạy lấy khớp hàm của đầu con sài cắm chặt lấy chân sau của nó, vứt xuống đất. Đầu con sài tuy đã rời khỏi thân nhưng vẫn hiểm ác vô cùng. Hàm răng cài như răng lược, khớp hàm cắm ngập vào thịt. Lâm Phương Sinh vung kiếm, chém thứ đó ngay tại mặt đất.

Viêm Dạ cũng gần như kiệt lực, cổ họng như có cái gì đó chực trào lên, hơi thở rung rung, máu tươi chảy dưới chân đọng thành một vũng. Nó thấy Lâm Phương Sinh gỡ cái đầu sài ra cho mình, cố giãy dụa ngẩng lên, khập khiễng đi lên trên.

Lâm Phương Sinh biết bây giờ mà dừng lại tuyệt đối không phải là thượng sách, lập tức lấy mấy viên đan dược nhét vào miệng Viêm Dạ. Nó vươn đầu lưỡi đỏ tươi cuốn lấy nuốt vào. Lúc này y mới nhặt kiếm lên, tay vịn lấy vai sói, một người một sói thong thả đi giữa nền tuyết trắng tinh khôi.

May mà khí hậu ở bình Ngọc Châu khá ôn hòa, lại nhờ tấm bản đồ Tư Hoa Quân đưa cho lúc trước, nên cũng không gặp nhiều yêu thú tập kích. Cả hai có thể thư thả vừa đi vừa nghỉ.

Đi được gần nửa ngày mới thấy mặt băng vách núi dưới chân bắt đầu thay đổi, khẽ quay đầu là thấy ngay một ốc đảo rành rành trước mắt. Chính là điềm báo địa điểm nghỉ chân đầu tiên trên bản đồ.

Ngày xưa Thượng cổ toàn năng, khi gặp phải băng nguyên khốc hàn này, thấy nơi này Nhân tu khó tồn tại được nên động lòng từ bi, gieo mười hai hạt cây Dương Viêm.

Cũng vì nơi đây thật sự rất lạnh, cuối cùng còn ba cây trụ lại được, trên thì tìm dương lực từ Kim Ô, dưới thì tìm dinh dưỡng từ suối lửa, rễ đâm sâu đến mấy vạn lý, sống lâu vạn năm. Cuối cùng nơi đây hình thành nên ba ốc đảo, chu vi không quá một dặm; những tu sĩ xâm nhập Băng nguyên khi vào đây có thể hồi lại mấy phần sức lực.

Vừa nhìn thấy ốc đảo kia, cổ thụ Dương Viêm xòe tán che trời, lá xanh dày rậm, nước suối chảy róc rách. Lâm Phương Sinh dần thả lỏng lại, hứng khởi hơn một chút, xốc Viêm Dạ đi về phía trước.

Sói trắng cũng kiên trì bước tới ốc đảo, lúc vừa sụm chân ngã xuống cũng là lúc hiện nguyên hình là một thanh niên.

Khắp người nó tràn ngập vết thương, không thể khỏi hẳn. Bắp đùi lõm xuống hẳn một miếng, đúng chỗ con sài cắn phải, bây giờ máu vẫn tuôn không ngừng. Thanh niên nhắm nghiền hai mắt, mặt vàng ợt ra, rõ ràng là đang thập tử nhất sinh.

Lâm Phương Sinh thấy tóc trắng nó xõa tung, yên tĩnh nằm trên mặt cỏ. Y đưa hai ngón tay lên dò cổ tay nó; thử đưa một ít linh khí vào thử, thấy mạch đập rất nhẹ, mảnh như tơ nhện. Y khẽ nhăn mi.

Hàn lang tuy là giống vương giả, nhưng lại bị phong ấn đã lâu, mà lại còn bị từ lúc chưa sinh ra, pha cận chiến vừa nãy, suýt nữa thì bỏ mạng.

Vậy cũng…. hơi bị yếu quá.

Lâm Phương Sinh nhấc cao đầu nó, cho nó ăn mấy viên linh dược, lại bóp nát một viên đan chữa thương thượng phẩm lưu thông máu, rắc lên miệng vết thương trên lưng và sau lưng.

Một lúc sau thì ngừng đổ máu, miệng vết thương khép dần. Y mới bình tĩnh lại, đặt áo choàng sang một bên, ngồi đả tọa vận công.

Khí hậu trong ốc đảo vốn ôn hòa, ấm áp như mùa xuân, đồng thời cũng có thêm một ưu điểm là bộ rễ của cây Dương Viêm có thể đưa tin ra bên ngoài.

Gió tuyết trong Băng nguyên có ăn mòn linh khí, cho nên nếu không phải năng lực của Hóa Thần mạnh, tu sĩ bình thường khi đưa tin thường thường chưa rời khỏi Băng nguyên đã bị hấp thụ hết linh lực, tiêu tán bằng sạch.

Nhưng cây Dương Viêm nổi tiếng là giống có tính nóng đệ nhất Nhân giới, bộ rễ rất phát triển, cho nên kiếm phù đưa tin có thể được truyền ra khỏi phạm vi Băng nguyên, sau đó tự di chuyển.

Lâm Phương Sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức truyền kiếm phù liên lạc với sư tôn. Một tia ánh vàng lóe lên rồi nhập vào trong thân cây.

Sau lại thấy Viêm Dạ đang say ngủ, y lại khẽ khàng nhấc áo choàng lên, nhẹ nhàng đặt lên người nó. Vuốt ve lớp áo phủ bên ngoài da lông ấm áp, cho tới tận bây giờ, Lâm Phương Sinh mới có thể ngồi suy ngẫm từng chuyện đã xảy ra.

Khi hồng giao vật lộn cùng bóng ma hình người đầu trâu kia, giữa không trung chợt nứt ra một khẽ hở đen thẫm. Đúng là không gian đã bị vỡ ra, không biết Tư Hoa Quân đã bị cuốn đến chỗ nào rồi. Giờ có muốn tìm cũng không chút manh mối.

Mà kẻ có khả năng thoát phá hư không, vượt qua biên giới chỉ có thể đã đạt Độ Kiếp mà thôi.

Lấy tu vi hiện giờ của Lâm Phương Sinh mà nói, y chỉ có thể nhìn trời mà than thở, càng cảm thấy giữa trời đất này, người tu vi Kim Đan quả nhiên thực nhỏ bé.

Trong lúc suy nghĩ, y chợt nghe thấy tiếng kêu rên bên cạnh mình, giơ tay sờ soạng theo tiếng thì chạm được lên má Viêm Dạ.

Nó tỉnh dậy, mái tóc xõa tung trên nền cỏ xanh biếc càng nổi bật làn da tái nhợt, mà ngay cả đôi mắt lam sẫm kia cũng mất đi một phần nhiệt.

Nó chuyển mắt, dừng lại trên mặt Lâm Phương Sinh, kiểm tra cẩn thận rồi mới buông một câu như thể trút được gánh nặng, “Người không bị thương là tốt rồi.”

Y thấy nó quên cả bản thân như vậy hì thấy đau lòng, nâng đầu Viêm Dạ lên đặt trên đùi mình. Y không thấy được trên mặt nó bày ra vẻ mặt thỏa mãn chưa từng có, mà chỉ nhấc tay lên bắt mạch cho nó, gửi vào một luồng linh khí, “Đừng nhiều lời nữa, mau chóng chữa thương thôi. Ta đã liên lạc với sư tôn, ở chỗ này tĩnh dưỡng là được.”

Y vốn muốn rời sư môn để có thể xông pha thiên hạ, có thể khiến sư tôn nhìn mình với ánh mắt khác xưa.

Ai ngờ hiện giờ…. Đúng là chỉ còn có thể bó tay đợi cứu viện của người.

Y cười tự giễu, “Loại đồ đệ chỉ biết gây rắc rối như ta, chỉ sợ thiên hạ này hiếm có.”

Viêm Dạ nằm nghiêng đầu trên đùi y, môi áp vào bụng dưới, chóp mũi ghé vào bắp đùi, khi hít thở cũng có thể phả ra luồng khí ấm áp thấm qua quần áo, “Phương Sinh, lại gần đây.”

Y đẩy cái đầu sói đang quấy rối mình ra, nghe thấy giọng nói tha thiết kia chợt thấy mềm lòng, khóe miệng từ từ cong lên nở thành nụ cười.

Sói con kia cũng không cam lòng, duỗi tay ra vòng lấy eo y, cọ cọ, “Thử… lại nhé?”

Từ lúc rời khỏi động băng, mấy ngày nay hai kẻ đã thử song tu với nhau mấy lần, muốn đẩy đi ma khí đầy mắt.

Lâm Phương Sinh chiều theo nó, ngồi quỳ hay nằm, tư thế nào cũng đã thử.

Chỉ tiếc, không có hiệu quả.

Giờ nhớ lại là thấy quẫn bách, càng thêm buồn bực, chỉ muốn dạy dỗ con sói kia một trận. Mà mỗi lần thấy y chuẩn bị ra tay là Viêm Dạ lại bắt đầu làm đủ trò lấy lòng.

Nó cũng thông minh, ngã một lần là lại khôn lên một chút, không phạm lại sai lầm nữa. Giờ thấy y không ưng theo, lập tức bày vẻ yếu thế, giọng nói ngập vẻ đáng thương, “Chân Long Ấn, chữa thương được.”

Lâm Phương Sinh biết thừa nó cũng vào hạng chuyên lừa gạt, y lấy một chai thuốc tiên chữa thương hàng cực phẩm, nhét vào tay nó, lãnh đạm, “Ăn đi, chuyên tâm vận công, nửa ngày là khỏi hẳn.”

Viêm Dạ thất vọng lộ ra hết trên mặt, đành tiếp lấy bình thuốc, lấy đan dược ra dùng.

Lâm Phương Sinh ngồi giữa ốc đảo tự nghỉ ngơi và hồi phục, không biết bao giờ sư tôn mới tới, mà nếu cứ ngồi chờ mãi đây cũng không ổn.

Chi bằng đi thăm dò bốn phía tìm hiểu thử xem.

Đã quyết vậy, y liền đứng dậy, Viêm Dạ cũng hóa thành hình sói, hàm dưới đặt lên đầu gối y, theo động tác y thì trượt dần xuống móng mình, hai mắt cũng không thèm mở, rõ là đã ngủ say lắm, chắc hẳn đang dẫn toàn lực để chữa thương. Ngón tay y lần theo lớp lông mao mềm mại, phát hiện vết thương nơi chân sau kia đã liền hơn nửa.

Lâm Phương Sinh yên lòng, thả lỏng ý thức, miễn cưỡng mới phân biệt được bốn phía xung quanh, đầu tiên là lần đến dòng suối gần bên, rửa sạch vết máu trên mặt, cũng tắm rửa qua loa, thay quần áo mới, lại mở kiếm vực ra để bước sang bên cạnh ốc đảo.

Vừa ra khỏi phạm vi bao trùm của Dương Viêm, y lập tức bị khí lạnh ập tới. Nóng lạnh đột ngột đủ để khiến đan điền cũng xáo trộn.

Lâm Phương Sinh hít một hơi khí lạnh thật sâu, bình ổn lại luồng linh lực vừa bốc, cẩn thận bước từng bước. Bên ngoài ốc đảo là một vạt băng bằng phẳng, không hề có dấu vết của vật sống.

Chưa được mấy bước, đôi mắt tối đen như mực của y cảm nhận được một thứ gì đó không phải người cũng chẳng phải quỷ, không phải ma cũng chẳng phải yêu, tà nịnh mà nguy hiểm khó dò. Cảnh giác trong lòng Lâm Phương Sinh dâng lên mãnh liệt.

Bóng đen kia tiến lại gần, cười âm trầm, “Đã lâu không gặp, Lâm đ*o hữu.”

Giọng nói quen thuộc, lệ khí vô cùng, giờ lại tăng thêm mấy phần quỷ khí, rất chói tai, “Dư mong nhớ phong thái của Lâm đ*o hữu đã lâu, không ngờ quần phục dưới Lâm đ*o hữu lại tăng thêm một kẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.