Lãnh Cung Là Nhà Của Hoàng Hậu Ta!

Chương 110: Sân bóng




Kiếm ý lạnh lẽo lại bá đạo, một nhát chém rất sắc bổ xuống. Sói trắng phản ứng lại rất nhanh, linh hoạt lùi ra sau để tránh, nhưng vẫn bị cắt bớt mấy sợi lông, trong chốc lát lông nó dựng ngược lên, bốn chân căng cứng, nhe răng gầm gừ với Lâm Phương Sinh.

Tiếng gầm trầm thấp, chấn động rất mạnh, vụn băng từ trên đỉnh động băng rơi xuống không ít.

Lâm Phương Sinh thấy một kiếm chưa đủ, lại bổ thêm một nhát nữa, vô cùng cay nghiệt, khí thế bức người.

Viêm Dạ chỉ lo tránh, lùi rồi lại lùi, cuối cùng bị dồn vào một góc động, có lẽ lúc này đã cuồng nộ đến cực điểm, miệng mở thật lớn, lộ ra hàm răng trắng nhọn hoắt, rống điên cuồng về phía y. Tiếng gầm giận dữ của mãnh thú chấn động không gian nhỏ hẹp, khiến băng trên đỉnh đầu và dưới chân đều lộ vết nứt.

Lâm Phương Sinh đương nhiên rất hận, không để ý thương tích chưa lành, triệu kiếm trận ra, hàn quang dày đặc, lưỡi kiếm rung lên như tiếng rồng ngâm, sát khí tỏa ra khắp động vô cùng mãnh liệt, rõ ràng là thật tâm muốn đẩy con súc sinh kia vào chỗ chết.

Viêm Dạ cuối cùng không chống nổi màn mưa kiếm lao đến, tru lên một tiếng xoay mình lao ra khỏi động.

Ngoài động tuyết bay mù mịt, Lâm Phương Sinh đuổi theo đến cửa động, biết rõ sự lợi hại của tuyết phấn kia rồi nên không dám ra hẳn, vội gìm chân lại, ngón tay giơ lên, năm mươi tư thanh linh kiếm xoay chuyển, bắn vèo ra đuổi theo Hàn lang rồi nhanh chóng đâm xuống.

Nền tuyết tung lên một đám như sương mù, đồng thời vang lên tiếng kêu rên đau đớn của Hàn lang.

Đợi khi lớp màn sương màu trắng kia tan ra, mặt băng cứng rắn đã bị tạc thành một cái hố lớn, đáy hố không thấy bóng dáng con sói đâu, chỉ thấy một bóng người tại đó. Bàn tay chống lên mặt đất, tóc dài như tuyết rối tung; thân người mạnh mẽ hệt như sắt, giữa khung cảnh tuyết trắng trông mạnh đến kinh người. Toàn thân đầy vết thương do kiếm, vết máu loang lổ uốn lượn theo vân da nhỏ tong tong từng giọt. Trời đất đều ngập tuyết trắng, linh kiếm phân tán khắp trong đó, lấp lóe ánh sáng, duy độc có chỗ người kia là đỏ tươi rất chói mắt.

Người nọ chậm rãi ngẩng đầu lên, là một nam tử còn trẻ tuổi, gió tuyết cuốn tung mái tóc dài, lộ ra đôi mắt màu lam thẫm, đồng tử thu lại rất nhỏ nên trông tầm mắt bén nhọn, thần sắc băng lãnh, hệt như một mãnh thú chờ cắn người.

Dung nhan người đó lại rất mực phong thần tuấn lãng, như sao giáng thế, mày kiếm mắt sáng, mũi cao, môi mỏng cằm nhọn, dường như đang cố nén giận. Áp lực toàn thân người này như tản cả ra nền tuyết, cho thấy thực lực của hắn ta cũng không yếu hơn Lâm Phương Sinh.

Lâm Phương Sinh thấy hắn nằm nghiêng người, đôi chân dài gấp lại, da thịt sục sôi chờ phát động, biết rằng nếu người này mà bạo phát có thể xé nát mình ra được.

Y tập trung đề phòng, lùi mấy bước vào trong động, lại niệm kiếm quyết. Một người một yêu, một ngoài một trong giằng co không dứt.

Sau một lúc, bởi chung quy Lâm Phương Sinh vẫn đang bị thương, kiếm trận dần ngưng trệ, đan điền đau nhức, kiếm ý toàn thân xuất hiện kẽ hở.

Nam tử tóc trắng bên ngoài động nhanh nhạy cỡ nào chứ, lập tức phát hiện, thân mình hơi động, lại đứng thẳng dậy, mạch máu trên mu bàn nay nổi lên xanh lét, chỉ sau một lát khí thế đã tiết ra toàn thân. Hắn không nói một lời, xoay người hút hết linh khí của tuyết phấn, sau đó thu lại từng thanh linh kiếm vung vãi xung quanh.

Lâm Phương Sinh không hiểu ý đồ của hắn, lại phát hiện ra luồng ma khí trong đan điền kia đang muốn xâm nhập vào Thức Hải, ăn mòn Nguyên thần. Y chỉ còn cách lui dần từng bước vào trong động, ngã ngồi xuống đất, khoác vội chiếc áo choàng lên người, nhắm mắt hành công, cố chống lại luồng ma khí.

Trong lúc hành công y vẫn nâng cao cảnh giác, chợt thấy nam tử kia ôm kiếm đi vào trong động. Đúng thật là rất khôi ngô, từ dưới nhìn lên thấy nộ khí lúc trước đã tan biến hết.

Hắn vung tay, mớ kiếm rơi leng keng xuống đất, đầy trước mặt Lâm Phương Sinh. Năm mươi tư thanh, nửa chiếc cũng không thiếu.

Sau đó người nọ ngồi xổm xuống, lông bắt đầu mọc dày bên ngoài da thịt, người cũng dài ra, đúng là đã hóa nguyên hình. Nó cuộn ngoài cửa động, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm sạch vết máu trên thân.

Hai tròng mắt màu lam liếc qua Lâm Phương Sinh mấy lần, thấy y không động đậy gì liền đứng dậy đến chỗ con hươu, há miệng cắn lên một cái chân trước, xé ra, đặt xuống dưới chân Lâm Phương Sinh, sau đó xoay mình quay về chỗ còn lại, ăn sạch sẽ con hươu.

Tiếng cắn xé nhai nuốt vang lên rõ ràng bên tai Lâm Phương Sinh, trong động tỏa ra mùi máu. Y khẽ nhíu mày, cũng chẳng bận tâm, dồn lực lấy linh khí chiến đấu với ma khí, từng giọt một bị tiết ra, đẩy khỏi cơ thể.

Ai ngờ con súc sinh kia cơm no rượu say rồi lại quên béng đi trận quyết chiến vừa nãy, lắc lắc lông, ngậm lấy chiếc áo choàng vứt sang một bên, nằm sấp phía sau lưng Lâm Phương Sinh, tạo nên một hình bán nguyệt, chiếc đuôi dài cuộn lại tạo nên nửa bán nguyệt nữa, cuộn lấy y ở chính giữa.

Yêu thú ấm áp như thế này, tốt hơn nhiều so với đánh nhau với nó.

Lâm Phương Sinh biết tâm ý của nó rồi cũng thu cảnh giác, chuyên tâm vận pháp hành công chữa thương.

Có điều dường như ma khí kia chịu áp lực đã lâu, nay lại rất lợi hại, hệt như một con rắn lớn, cuốn vòng lấy đan điền, còn cắn nuốt cả linh lực, cuộn lấy Kim Đan, cắn xé lớp linh khí bao ngoài.

Lâm Phương Sinh nhíu chặt đôi mày, thúc thêm linh lực, toàn lực truy sát. Y lại kiểm tra trong cơ thể mình, thấy một con rắn lớn đen tuyền đang quấn lấy Kim Đan tròn xoe, miệng rắn há rất lớn, cận chiến với một con Hỏa kì lân.

Nếu hắc xà cắn phải Hỏa kì lân, ngọn lửa bám xung quanh nó sẽ nhỏ đi một chút, bị nuốt vào trong bụng. Nếu hỏa kì lân cắn trúng hắc xà, sau khi luồng hắc khí đó tán đi sẽ hợp lại như cũ.

Sau một hồi đấu tranh, hỏa kì lân càng lúc càng nhỏ, hắc xà ngược lại, trở nên to ra, thân rắn cuộn sát lấy Kim Đan, hòng khỏa lấp ánh kim quang của nó.

Cuộc đấu vừa nãy như lửa đổ thêm dầu, ma khí càng thêm dày đặc.

Hắc xà kia được một tấc lại muốn một thước, cái miệng khổng lồ há rõ to, chực chờ nuốt chửng Hỏa kì lân lúc này chỉ còn bằng một nửa ban đầu.

Lâm Phương Sinh tạm ngưng dòng linh lực đang vận chuyển trong cơ thể mình, toàn thân không còn chút sức nào, lảo đảo ngã xuống bụng sói mềm mại ấm áp; quần áo ướt sũng mồ hôi lạnh, khí tức dồn dập hỗn loạn, mồm miệng khô khốc.

Viêm Dạ xoay cổ quay đầu lại, liếm lên hai má ướt đẫm mồ hôi của y. Lâm Phương Sinh không ưa cảm giác dinh dính của lưỡi nó, dùng tay đẩy cái đầu đầy lông của nó ra, đồng thời cũng xoay mình, úp mặt xuống lớp lông bụng mềm mại, tiện thể lau luôn mồ hôi lạnh đầy trán.

Y cố tìm cách ngăn cách đan điền của mình nhưng không được, đang phát sầu lên được thì thấy cái bụng mình đang gối lên cứng dần, lại bị một đôi tay vòng qua eo. Giờ mới biết, mình đang gối lên bụng của một nam tử lõa thể.

Yêu thú này biến hóa tùy tiện, đúng là hơi làm theo ý mình quá mức.

Viêm Dạ nửa ngồi nửa nằm, ôm y vòng trong ngực, suy nghĩ một khắc mới mở miệng, “Người không cần, để cho ta.”

Giọng rất trầm, nhưng lại trúc trắc. Không đầu không đuôi thế này đương nhiên Lâm Phương Sinh không hiểu, nên cũng chẳng mở miệng.

Đôi mắt lam thẫm của con súc sinh kia dừng ở trên bụng y, tỏ ra lo lắng, bàn tay cũng đặt trên bụng dưới, đúng chỗ đan điền. Tuy nhiên nó lại cứng họng, không biết nên nói thế nào.

Từ nơi bàn tay của nó, một luồng linh khí mát lạnh nhập vào cơ thể, khiến ma khí đang làm loạn đan điền kia như dịu đi. Lâm Phương Sinh động tâm, “Ma khí?”

Viêm Dạ mừng rỡ, cuống quýt gật đầu, bàn tay xoa bụng y mạnh hơn, “Ma khí. Người không thích, ta ăn nó.”

Băng nguyên Lưu Việt này tiếp giáp với Ma giới, đặc biệt là bộ tộc vương giả xứ này nhất định sẽ có cách xử trí ma khí. Lâm Phương Sinh như được thắp lên hy vọng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên, ngồi dậy truy hỏi, “Ăn như thế nào?”

Viêm Dạ cũng xoay người ngồi theo, đáp, “Song tu.”

Lập tức hóa thành nguyên hình, cọ cọ vào hông y.

Lâm Phương Sinh đen mặt, nện một phát vào đầu nó, “Mơ tưởng!”

Sói trắng ăn một chưởng, nức lên hai tiếng, hóa lại thành hình người, ngồi xếp bằng trên mặt băng, mặt mũi nghiêm túc, “Không thì hình người cũng được.”

Lâm Phương Sinh giờ như chỉ mành treo chuông, không dám tức giận, chỉ đành khắc chế lại, hỏi, “Ngoại trừ cái này ra không còn cách nào sao? Ngươi hóa giải ma khí thế nào, dạy cho ta được không?”

Viêm Dạ nghe vậy bày ra vẻ mặt khó xử, giống hệt như một đứa nhóc đang tập nói, mãi mới nhả được mấy chữ, “Trời, trời sinh, như vậy.”

Súc sinh này miệng lưỡi vụng về, nếu đợi nó giảng cho xong, chỉ sợ còn chưa học được thì Lâm Phương Sinh đã bị ma khí nổ cho tan xác, thân tàn đạo tiêu.

Phải trái đều không còn cách nào khác, y đành phải thu lại hết chỗ linh kiếm dưới đất, thở dài, “Làm như thế nào?”

Viêm Dạ nghe vậy sáng bừng cả mặt mũi, gương mặt tuấn lãng trở nên tươi tỉnh, tựa như chiếu sáng cả hang động, lại vỗ vỗ đùi mình, nói, “Ngồi.”

Súc sinh này đang hiện hình người, ngồi xếp bằng, hung khí nơi đũng quần không biết đã ngẩng đầu tự khi nào, có vẻ như không thể đợi được.

Lâm Phương Sinh lại nảy lên lòng hoài nghi, nếu không phải Viêm Dạ trưng ra đôi mắt màu lam thẫm trong suốt không tì vết không có vẻ gì là giả bộ; y đã rút kiếm xông lên chém chết cái loại dối trá này rồi.

Viêm Dạ nói tiếp, “Dẫn ma khí tới Chân Long Ấn, ta sẽ ăn.”

Lâm Phương Sinh không hiểu lắm, “Chân Long Ấn?”

Viêm Dạ đứng dậy, tới gần Lâm Phương Sinh, ôm y vào trong ngực, đầu ngón tay mát lạnh vuốt ve sống lưng y qua lần vải áo, dừng lại ở một nơi nào đó phía thắt lưng, “Chừng chỗ này.”

Nếu dò thử từ ngoài cơ thể, sẽ đúng là chỗ của phù văn. Lâm Phương Sinh giật mình, bày ra vẻ quẫn bách, nhưng cũng gật đầu.

Viêm Dạ kéo y ngồi xếp bằng, ngửa đầu nhìn y, đáy mắt tràn ngập khát vọng, “Ngồi.”

Lâm Phương Sinh chỉ hơi khép mắt trong một khắc, sau đó tùy theo sự lôi kéo của Viêm Dạ, ngồi lên đùi nó.

Viêm Dạ vốn khôi ngô, có thể ôm trọn y trong ngực mình, cởi y bào ra, tuột quần, định nhấn lưng vào luôn. Lâm Phương Sinh vội đè đầu gối ngăn lại, “Chậm đã.”

Nó sợ Lâm Phương Sinh đổi ý, vội la lên, “Ta… sẽ đối xử tốt với người. Ta tốt với người hơn hẳn bọn họ, tuyệt đối không, không, không phụ tâm! Nếu phụ, người cứ giết ta, ta không tránh!”

Lâm Phương Sinh không ngờ giờ phút này nó lại đi thổ lộ, giật mình quẫn bách, sắc mặt đỏ ửng lên, cắn răng nói, “Để ta thả lỏng trước đã…. Sao mà…”

Viêm Dạ chỉ là trúc trắc mà thôi, không phải ngu dốt, nghe là đã hiểu ngay, bày vẻ “bừng tỉnh đại ngộ”, “Sư tôn đã nói thế, giờ ta hiểu rồi.”

Nó ôm lấy đầu gối y, khum tay đưa vào trong, không luồn xuống dưới, mà nắm lấy nam căn của y ve vuốt.

Lâm Phương Sinh không ngờ nó lại nhắc đến sư tôn, vừa xấu hổ vừa quẫn bách, ngón tay lại như có lửa, y kêu lên một tiếng đầy đau đớn, nghiêng người tựa vào bờ ngực vững chãi của Viêm Dạ.

Nó cũng cúi đầu, ngậm một bên vành tai của y, liếm rồi lại cắn, động tác ngón tay dần linh hoạt, nam căn cũng ướt đẫm. Lấy chút chất lỏng đó, ngón tay đưa xuống huyệt khẩu, xoa nắn bên ngoài, sau đó mới từ từ đưa vào, tạm thời chưa có đau đớn nào hết.

Hai chân Lâm Phương Sinh cứng đờ, lại tự thả lỏng ra, dị vật tuy hơi khó chịu nhưng có thể nhẫn được. Ngón tay vào càng lúc càng sâu, khí tức của Viêm Dạ rất nóng, phả vào tai hệt như lửa, “Khi bọn họ ôm người, ta đều nhìn thấy cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.