Lãnh Cung Công Chúa Làm Ruộng Ký

Chương 49: Tôi đồng tình với anh




Sau một khắc đồng hồ ngồi trên chiếc xe ngựa xóc này, cuối cùng cũng về đến vương phủ rồi. Loại cảm giác này thật khó chịu mà. Nhưng mà Dạ Nhi lại vẫn còn ngủ ngon lành trên xe đấy. Bách Lí Hiên Hàn thấy nàng ngủ say quá đành phải nhẹ nhàng ôm nàng từ trên xe ngựa xuống.

Thành quản gia nhìn thấy cảnh này mà kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa ngay cả cằm cũng rớt xuống đất. Lão thiên à, sao ương gia của bọn họ hôm nay lại đổi tính đổi nết thế? Sống tới bây giờ mà bọn họ vẫn chưa thấy Vương gia chủ động gần gũi với nữ nhân nào quá nhiều đâu. Vậy cảnh vương gia ôm vương phi vào cửa bây giờ là thật chứ? Có phải là ông đã hoa mắt rồi không?

Lâm Diệp ở phía sau cũng đi vào trong. Thành quản gia thấy hắn liền kéo lại, hỏi: "Lâm thị vệ, vương gia có uống nhầm thuốc không thế? Vì vậy mà ôm vương phi hồi phủ sao."

Lâm Diệp nhún nhún vai: "Thôi đi. Có khi lẫn lộn mà hay ấy chứ. Vương gia nhiều năm như vậy mà chưa chưa nhầm lẫn cái gì, nhưng hôm nay hẳn là ăn sai vài viên thuốc." Nói xong, hắn cười cười rồi rời đi, chỉ để lại Thành quản gia với vẻ mặt ngạc nhiên sững sờ đứng yên tại chỗ.

Hẳn là ăn sai vài viên thuốc? Đây là cái lí luận gì thế? Nhưng dù sao thì đó cũng nhất định là việc đại hỉ.

Không phải chính ông cũng vẫn hi vọng vương phủ có thể có thêm vài tiểu hài tử nghịch ngợm nữa sao? Chẳng qua là vương gia đều không quan tâm tới mọi nữ tử trong phủ thôi. Rốt cuộc vị Vương phi mới này đã dùng biện pháp gì mà làm cho vương gia ôm nàng vào phủ luôn thế? Xem ra vương phủ sắp chuẩn bị đón tiểu thế tử rồi

.

Nghĩ đến đây, ông vội xoay người, phân phó hạ nhân làm cho Dạ Nhi mười bát canh để bồi bổ thân thể.

Mạt Lị thấy Bách Lí Hiên Hàn ôm Dạ Nhi vào phòng, cũng kinh ngạc đến nỗi cả người đều hóa đá. Dạ Nhi tỉnh lại mà biết vương gia ôm nàng vào phủ, đến lúc đó không biết nàng sẽ có phản ứng gì đâu.

Vì không muốn quấy rầy hai bọn họ, nàng biết điều lập tức định rời đi, nhưng đột nhiên lại bị Bách Lí Hiên Hàn gọi lại: "Mạt Lị, ngươi đến đây một chút."

"Vương gia, người có gì phân phó?"

Bách Lí Hiên Hàn nói: "Đi lấy cho Vương phi một ít thức ăn, bổn vương lo nàng sẽ đói."

Mạt Lị đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nở nụ cười: "Nô tì hiểu rồi." Nói xong, nàng lập tức rời khỏi phòng.

Lúc này, bên trong phòng cũng chỉ còn lại có hai người. Bách Lí Hiên Hàn nhẹ nhàng đặt Dạ Nhi trên giường, sau đó nhìn nàng ngủ say không chút phòng bị, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Từ khi nào mà bản thân hắn lại chỉ vì một nữ nhân mà nở nụ cười cười? Chẳng lẽ nàng ở trong lòng hắn quan trọng như vậy?

Dạ Nhi, rốt cuộc nàng là loại người gì? Vì sao nàng lại có thể đi vào lòng ta dễ như vậy?

........................

Lúc Dạ Nhi tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhưng nàng cũng phát hiện mình đang nằm yên trên giường.

Mạt Lị đi đến bên giường: "Vương phi, giờ không còn sớm nữa đâu, người nên ngồi dậy rửa mặt chải đầu để cùng vương gia vào cung. Vương gia có lẽ không đợi được nữa rồi."

Dạ Nhi biết hôm nay là ngày vào cung dâng trà dâng trà cho hoàng thượng và hoàng hậu sau lễ thành thân. Tuy còn có chút mệt mỏi không muốn rời giường, nhưng nàng vẫn cố bò dậy.

Bởi vì phải đi vào cung nên hôm nay nàng phải trang điểm kĩ lưỡng hơn so với ở trong phủ rất nhiều. Chỉ riêng Mạt Lị sẽ làm không kịp nên các nha hoàn khác phải đến giúp đỡ.

Cứ như vậy, Dạ Nhi bị mọi người vây quanh. Quả thật nàng không thoải mái chút nào cả, với lại nàng cũng không còn cách nào khác. Ai bảo bây giờ nàng lại là vương phi cơ chứ?

Haizz, nữ nhân cổ đại a, quần áo tất nhiên sẽ phải mặc rất nhiều, nhưng lại ăn mặc ba, bốn tầng thế này thì......Hiện tại đang là mùa hè mà, mặc nhiều như thế không chết nóng mới lạ. Nếu ở thế kỉ 21, có phải nàng đang vừa bật điều hòa vừa ngồi ăn kem ly không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.