Lãnh Cung Công Chúa Làm Ruộng Ký

Chương 25: Anh uy hiếp tôi ?




Có đánh chết Thẩm Nghiên Tịch cũng không nghĩ tới mình lại nghe được câu nói này, thế nên theo bản năng phản ứng còn cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm, phải đợi đến khi Vệ di nương xác nhận lại một lần nữa, mãi một lúc sau, nàng mới khôi phục lại tinh thần.

Cầu xin nàng miễn cho Thẩm Nghiên San theo mình?

Tức là ý của bà không muốn Thẩm Nghiên San làm ‘dắng thiếp’ theo nàng đến Kỳ vương phủ?

Nhưng mà… cái này cũng chỉ là ý của người làm mẹ, vậy còn Thẩm Nghiên San thì sao?

Liếc mắt nhìn qua Thẩm Nghiên San, nàng ta không còn như mọi khi thường cúi thấp đầu, hôm nay đặc biệt ngẩng đầu lên, vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, trong ánh mắt có chút thấp thỏm lo âu, câu nệ lại mong đợi.

Ây da, Thất điện hạ luôn được vô số thiên kim tiểu thư ngưỡng mộ, phần động quý phụ nhà giàu truy phủng, ai cũng muốn nhào đầu vào gả con gái cho hắn… hôm nay lại bị mẹ con người ta ghét bỏ.

Thẩm Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy Vệ di nương và Tứ muội này thuận mắt hơn rất nhiều, hễ thuận mắt thì tâm trạng tò mò cũng được khơi mào, nhịn không được hỏi một câu: “Vì sao lại không muốn Tứ muội theo ta đến Vương phủ?”

Vệ thị rõ ràng đang chần chờ, nhưng đối mặt với sự dò hỏi của Thẩm Nghiên Tịch, nếu nàng không nói rõ thì liệu đến cơ hội van xin cũng không có?

Thế nên sau một hồi suy tính, bà ta vẫn mở miệng, “Ta vọng tưởng, thỉnh Nhị tiểu thư đừng trách tội. Ta chỉ mong Tứ tiểu thư có thể vinh quang xuất giá, đứng đắn làm vợ một người, cho dù gả vào hàn môn chịu khổ cùng người ta cũng tốt hơn làm thiếp trong nhà giàu, đối với một ‘dắng thiếp’ hồi môn, đối với nữ tử mà nói, điều quan trọng nhất trên đời, dù là một hôn lễ đứng đắn cũng không thể có.”

“À…?” Thì ra không phải là ghét bỏ Thất điện hạ mà là tị hiềm danh phận không đủ, dù sao không thể được Vương gia ưu ái, thì ‘dắng thiếp’ hồi môn cũng không khác gì một nha hoàn, nói không chừng cả đời có thể phải ở bên người nàng làm nha hoàn luôn.

Nha hoàn theo của hồi môn của tiểu thư còn có thể gả đi, nhưng ‘dắng thiếp’ hồi môn thì ngay cả việc lập gia đình cũng hoàn toàn không thể. Mà ai ai cũng biết, Thất điện hạ lấy Thẩm Nhị tiểu thư hoàn toàn là do Quý phi nương nương năm xưa định ra hôn sự, nhìn cách hắn đưa sính lễ cũng biết hắn không có hảo cảm gì đối với Thẩm gia, như nào lại để ý đến một ‘dắng thiếp’ của Thẩm gia gửi

theo chứ?

Có điều, vô luận thế nào, nàng hoàn toàn bất ngờ với những lời Vệ thị nói, đặc biệt bà ta chỉ là một di nương trong phủ Tể tướng này, lại can đám dám vì con gái mà đến trước mặt Đích tiểu thư nói ra những lời hoàn toàn có thể đẩy bản thân vào chốn vạn kiếp bất phục… thật sự khiến cho Thẩm Nghiên Tịch không thể không dành cho bà ta một chút kính trọng.

Ngoài ra còn thêm một chút hâm mộ… nàng hâm mộ Thẩm Nghiên San.

Đây mới chính là tình yêu của một người mẹ, có đúng không? Sao mẫu thân đại nhân của nàng lại chênh lệch nhiều đến vậy? Ngay cả con gái của một tiểu thiếp còn nhận được tình yêu vĩ đại của một người mẹ.

Hoặc là, từ nhỏ bà đã đem tất cả tình thương cho người con gái bên mình, ngày ngày nhìn nàng ta lớn lên, hoàn toàn không còn tình cảm dư thừa dành cho một đứa con gái thả nuôi nơi thâm sơn cùng cốc như nàng?

Vệ thị vẫn quỳ trên mặt đất, không khác gì đang đợi tuyên án, vừa mong đợi lại thấp thỏm.

Nhưng đợi một hồi lâu, cũng chỉ nghe Thẩm Nghiên Tịch ‘à’ một tiếng xong cũng không thấy bày tỏ gì thêm, thế nên Vệ thị và Thẩm Nghiên San càng khẩn trương hơn.

“Nhị tiểu thư, thiếp biết rõ ngài không thích những người trong phủ, trước đây Tứ tiểu thư từng chọc đến ngài là thật, thiếp xin thay mặt con bé dập đầu đền tội, chỉ xin ngài miễn cho Tứ tiểu thư làm ‘dắng thiếp’, van xin ngài!”

Nói xong cũng dập đầu liên tục lên nền đất, Thẩm Nghiên San cũng quỳ ngay xuống, tựa hồ phải dùng tất cả khí lực để phát ra chút thanh âm, “Nhị tỷ, trước kia đều là muội không tốt. Cầu xin tỷ tỷ tha thứ.”

Oài, sao đột nhiên lại nhắc đến những chuyện không vui trước đây?

Có điều, cũng đúng, bổn tiểu thư và các ngươi dường như không phải rất quen biết nhau, và đôi bên còn phát sinh rất nhiều chuyện không vui.

Nghĩ như vậy, thần sắc Thẩm Nghiên Tịch phai nhạt đi ít nhiều, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn vài cái, “Chuyện ‘dắng thiếp’ này hôm nay ta cũng chỉ mới biết được, sao ngay tại lúc đó di nương không lập tức phản kháng. Thiết nghĩ hai người cũng biết, việc này đến cầu xin ta cũng vô ích, bởi vì đây không phải do một mình ta có thể quyết định.”

Sắc mặt của Vệ thị tái đi, nhìn theo vẻ mặt lạnh nhạt của Nhị tiểu thư, bên tai đột nhiên văng vảng tiếng nói trong phòng lão thái thái lúc sáng, ‘Nếu như mọi người không quan tâm dâng đi một nữ nhi thì ta cũng không quản sẽ thiếu bớt một muội muội!’ Giọng điệu khi đó cũng lạnh đạm giống như bây giờ, không chút để ý nhưng tràn đầy khí lạnh, khiến cho tứ chi bà trong nháy mắt lạnh như băng.

Nếu San Nhi của bà thật sự phải làm ‘dắng thiếp’ theo vào Kỳ vương phủ nhất định sẽ không có kết cục tốt!

“Nhị… Nhị tiểu thư…”

Thẩm Nghiên San phất tay ngắt lời bà, thần sắc càng phai nhạt hơn, “Di nương cũng là người hiểu chuyện, tự biết địa vị của ta trong nhà này là ở đâu. Chuyện trong phủ này dù lớn hay nhỏ có đến lượt ta nói nửa câu sao? Cho nên bây giờ ngươi đến cầu xin ta chi bằng đi cầu phụ thân, tổ mẫu hay mẫu thân ta thì hơn.”

Vệ thị há to miệng, trong một khắc không biết nói gì thêm.

Tất nhiên bà biết rõ điều này, nhưng lại tin tưởng Nhị tiểu thư sẽ không vô dụng như người người đã nghĩ, cảm thấy chỉ cần nàng nguyện ý thì nhất định sẽ giúp được mình trong chuyện này. Cho nên nàng không đi cầu xin lão gia hay phu nhân, bởi vì nàng hiểu rõ, cho dù cầu xin cũng không có kết quả tốt, mà điều hy vọng duy nhất chính là ở đây!

“Nhị tiểu thư, cầu xin ngài mà! Xin hãy nể tình Tứ tiểu thư dù gì cũng là muội muội của ngài, xin ngài hãy giúp đỡ con bé lần này! Trước kia vô thức đắc tội với ngài, xin ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của kẻ dưới, xin nể tình Tứ tiểu thư cũng không thật sự muốn khiến ngài khó xử, xin đừng chấp nhặt với con bé!”

Chuyện trước kia? Thẩm Nghiên Tịch đúng là rất không muốn so đo với nàng ta, dù sao mỗi lần Thẩm Nghiên San xuất hiện trước mặt nàng đều vô cùng bất đắc dĩ, bị cưỡng chế kéo tới đây, đến đây rồi cũng chỉ cúi đầu dạ vâng, chuyện gì cũng không làm được, còn bị đập cho lỗ đầu, não chấn động, phải nằm trên giường rất nhiều ngày mới bước xuống được.

Cho nên, thật sự không muốn khiến nàng ta khó xử, đương nhiên cũng không vui lòng giúp nàng ta.

Nhìn Vệ di nương đang đau khổ quỳ dưới chân mình cầu khẩn, lại nhìn thần sắc Thẩm Nghiên San quỳ bên cạnh đang luống cuống, nhưng như cũ vẫn không có ý hợp tác, khóe môi nàng nhướng lên, cực kỳ ác liệt nói: “Theo như người nói, Tứ muội theo ta cùng đi hầu hạ Thất điện hạ là một chuyện vô cùng ủy khuất. Ngươi cũng nên biết, trong kinh thành này không biết có bao nhiêu thiên kim tiểu thư muốn bước vào Kỳ vương phủ còn không được, không biết có bao nhiêu người đang hâm mộ Tứ muội có thể đến gần hầu hạ Thất điện hạ.”

Cũng không biết là ai lại vì chuyện ‘dắng thiếp’ hồi môn mà nổi giận đùng đùng chạy đi Kỳ vương phủ, đảo mắt một cái lại nói ra những lời nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, còn nói một cách mặt không đỏ, hơi không gấp, đến cả một chút thẹn thùng cũng không có.

Một khi nàng đã nói như vậy, Vệ di nương và Thẩm Nghiên San còn dám nói gì thêm?

Vệ di nương quỳ mọp ở đó bị dọa run lên, sắc mặt của Thẩm Nghiên San cũng tái hơn, dường như bị kinh hoảng nhưng không nhát gan đến vậy, lần đầu tiên mở miệng bình thản nói đúng một câu đầu tiên kể từ khi bước vào Phù Hương viện này, “Thất điện hạ danh giá phú quý nào đến lượt một nữ tử có thân phận thấp kém như vậy vọng tưởng? Ngược lại dám dính dáng đến Thất điện đạ cũng khó tránh khỏi khiến Nhị tỷ tỷ sinh lòng không thích.”

“Ừm, về mảng này muội nói cũng không sai.”

“Cuộc đời này muội chỉ mong được bình thản mà trôi qua, tuyệt đối không dám vọng tưởng gì thêm.”

“Nhưng muội nói với ta những điều này cũng vô ích, việc muội thành ‘dắng thiếp’ hồi môn là do tổ mẫu và mẫu thân quyết định, cho dù ta không muốn đi nữa cũng chỉ có thể nghe theo.”

Nhị tỷ tỷ...

“Ý muội là muốn tỷ đi nói thay mình, không cần muội theo làm ‘dắng thiếp’ hồi môn sao?”

“Thỉnh Nhị tỷ tỷ toàn thành cho.”

“Nhưng uội cũng biết ta không được tổ mẫu và mẫu thân yêu thích, nếu lại vì chuyện của muội mà phản kháng hai người, thế tất sẽ khiến quan hệ đôi bên thêm ác liệt, thậm chí kết quả cuối cùng cũng tuyệt đối không thay đổi.”

“Muội…”

Những câu đối đáp không hề dừng lại, dũng khí mới vừa nâng lên của Thẩm Nghiên San lập tức bị đánh vỡ, ngược lại Vệ di nương sau một khắc này cũng có chút hoảng sợ.

Nhưng bà còn chưa nói thì Thẩm Nghiên Tịch đã phất tay ngăn cản, lạnh nhạt nói: “Các ngươi nên trở về đi.”

Nhị tiểu thư...

“Không cần nói thêm nữa. Hãy về đi. Ta cũng muốn về phòng nghỉ ngơi một lát.”

Nói xong liền không quan tâm hai người họ nữa, trực tiếp đứng lên bước ra khỏi phòng khách, để lại Vệ di nương và Thẩm Nghiên San còn đang quỳ đó, bốn mắt nhìn nhau, thấp thỏm bất an, không biết tiếp theo nên làm sao mới tốt đây.

Cuối cùng hai mẹ con Thẩm Nghiên San chỉ biết tái mặt rời đi, lúc đó Thẩm Nghiên Tịch cũng đã ngả người trên giường êm, nghe Hoa Hoa bẩm báo xong, ung dung nghiêng người, đổi tư thế vào giấc.

Mà vừa ngủ một giấc xong thì đã chết dí đến khi mặt trời lặn phía tây, màn đêm buông xuống, Hương Hương bày xong bữa tối rồi, Hoa Hoa thì không biết chạy đi đâu mới thức dậy.

“Bữa ăn tối nay sao phong phú vậy ta? Chẳng lẽ mẫu thân đại nhân rốt cục lương tâm trỗi dậy, bộc phát tình mẫu tử quá trớn, biết rõ bình thường ta ăn uống quá mức thanh đạm nên tối nay cố ý bồi

Vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bàn thức ăn ngon, Thẩm Nghiên Tịch quả thực đã bị dọa cho kinh hãi rồi, hoàn toàn không tin được vào mắt mình, cố sức nháy đi nháy lại vài lần rồi than lên, thêm vào đó còn có chút hoài nghi và không xác định.

Sao trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy bất an quá vậy nè?

Còn định hỏi thăm, Hương Hương lập tức nhìn nàng một cách cẩn trọng, “Đây là thức ăn do Thất điện hạ cho người đưa tới, nói là tối nay Thất điện hạ sẽ qua dùng cơm với chủ tử, để chủ tử không phải hao tâm tổn trí, cũng để tránh cho người trong Tướng phủ sinh sự quấy rầy tâm tình của chủ tử, nên cố ý sai người mang rượu và thức ăn đến đây.”

Thẩm Nghiên Tịch sửng sốt, gân xanh bên thái dương bắt đầu giật lên.

Ý gì vậy? Hắn muốn qua dùng bữa với nàng ư? Còn đặc biệt cho chuẩn bị rượu và thức ăn?

Cái này xem như là… hẹn hò sao? Là trai gái hẹn hò với nhau sao?

Nàng tức giận cắn răng, đúng lúc ngẩng đầu thấy Thất điện hạ đạp đất tiến đến, cả một phòng hào quang chói loài, ngay cả Thẩm Nghiên Tịch đang cắn răng muốn chửi người cũng lóa cả mắt.

Rõ ràng ở trước mặt nàng là gã mặt lạnh vạn năm không thay đổi, ánh mắt nhàn nhạt không hề bận tâm thế sự, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy hắn đang ngó chừng môi mình, một đôi mắt rất có thần đang nhìn chằm chằm bờ môi nàng đó!

Cái người đang nhìn chằm chằm người ta giờ phút này lại cảm thấy bị người ta nhìn mình có chút không thích hợp, nàng ngồi trên ghế một cách bất an, lệch người tức giận nói: “Ngài tới đây làm gì?

Ngài có biết hành động của mình lúc này là gì không?”

Tự tiện xông vào khuê phòng người ta, từng bước lấn tới!

Hắn bĩu môi, hơi chếch ra một độ cong không dễ thấy được, trong phút chốc cả khuôn mặt đều nhu hòa đi rất nhiều.

Sau đó, hắn khai kim khẩu: “Vốn định mời nàng cùng ra ngoài dùng bữa, nhưng nghe nói nàng đang nghỉ ngơi.”

Cho nên mới trực tiếp đến thẳng khuê phòng người ta?

Thẩm Nghiên Tịch trợn mắt, càng thêm tức giận nói: “Chuyện này cũng thật quái lạ, bổn tiểu thư nói sao đi nữa cũng là cô nương nhà lành chưa gả, có thể nào tự do ra khỏi phù cùng một nam tử như ngài dùng bữa? Lại không cần phải nói hành động của ngài lúc này không khác nào được nước lấn tới. Nếu làm hỏng danh dự của bổn tiểu thư, về sau còn có thể gả cho một phu quân đàng hoàng sao?”

Thất điện hạ lập tức chau mày nheo mắt, “Sao?”

Chỉ một chữ giản đơn như vậy lại khiến Thẩm Nghiên Tịch thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cảm giác hơi thở hắn đột nhiên biến hóa, thật sự rất là nguy hiểm.

“Ngài… ngài muốn làm gì?”

Mắt phượng hắn khẽ nâng lên, thẳng tắp rơi trên môi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.