Lãng Tử Phụ Tình

Chương 9




Chương 36:

Ngắm hồng mai.

Lần đầu tiên Phong Nhi nhìn Lam Tuyết mặc nữ trang thì ngạc nhiên đến líu lưỡi.-"L.... Lam Tuyết ca.... ách... Lam Tuyết tỷ... tỷ...."-Oa~ Thì ra Lam Tuyết 'ca ca' không phải là Lam Tuyết 'ca ca' mà là Lam Tuyết tỷ tỷ a! Càng nhìn lại càng thấy xinh đẹp, còn có thêm mấy phần mị hoặc lơ đễnh toát ra từ hơi thở.

"À.... Ân! Hai ngươi cứ tiếp tục đi! Tiếp tục... tiếp tục... hắc hắc hắc~~~~~"-Lam Tuyết đẩy móng vuốt của con hồ ly nào đó đang che mắt mình ra, chùi chùi máu mũi, xua xua tay, khóe miệng cười nhếch tận mang tai vô cùng quỷ dị. Ôm tay Bạch Dạ đang đen mặt như đít nồi kéo đi tìm chổ gần đó ngồi xuống.

"Khó chịu?"-Nàng nghiêng đầu cười, tay chọt chọt mặt hắn. Lại bốc mùi dấm rồi này.

"...."-Gật đầu.

"Tại sao?"-Tiếp tục chọt.

"....."-Mắt phượng hẹp dài híp lại đầy nguy hiểm.-"Ngươi nói đi?"

"Nha!"-Điển hình cho một kẻ điếc không sợ súng nàng véo má hắn thay vì chọt, nheo mắt cười lảng sang chuyện khác.-"Chậc! Bảo dưỡng tốt thật! Gần hai vạn tuổi rồi mà không có lấy một nếp nhăn a! Nếu sau này ta đem ngươi bán đi làm nam sủng hẳn là được không ít tiền!"

"Ngươi nhìn nam nhân khác ôm nhau chưa đủ còn muốn nhìn vi phu bị bọn họ nhúng chàm sao hả? Vật nhỏ không có lương tâm!"-Bạch Dạ ai oán bĩu môi, như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp lấy khăn tay lau viền mắt khô ráo.

Lam Tuyết nâng cằm hắn, dùng ngón cái miết nhè nhẹ, xấu xa đáp.-"Lương tâm thì bán được bao nhiêu một cân hả? Ngoài ra.... ngươi chẳng phải nói lương tâm ta bị rụng răng sao, như vậy lại càng không được giá nên ta ném cho chó ăn lâu rồi a!"

"Hối hận nhất trong đời con chó kia hẳn là ăn phải cái lương tâm rách nát đó của ngươi!"-Không chút khách khí châm chọc.

"Ta cảm thấy con chó đó rất đáng thương nhưng vẫn còn hơn một con hồ ly nào đó đã biết rõ ta ra sao mà cứ đâm đầu vào!"-Không chịu thua đáp trả.

"@#₫%&€@@"

"&%₫#@%₫&&"

.

.

.

.

.

Sau một hồi hồi cầm dao vác súng đấu khẩu chỉ thiếu nước sáp lá cà lao vào cắn lộn....

"........"-Câm nín.

"........"-Câm nín luôn.

Cả hai trầm mặc nhìn nhau, xoa xoa trán. Đồng thời có cảm xúc muốn tông tường chết quách cho xong. Lại cãi nhau rồi!

"Ngươi xác định muốn thành thân với ta sao?"-Lam Tuyết day day thái dương.

"Ân!"-Nhắm mắt bình ổn tâm trạng.

"Ta thấy sau khi thành thân ta và ngươi cứ cách vài ngày lại đánh nhau trong tương lai gần sắp tới!"-Vụ này dám có lắm à.

Bạch Dạ sáp lại gần, duỗi tay tà mị cười ôm lấy nàng.-"Có thể! Nhưng mà.... ừm.... cứ xem nó như một loại tình thú đi!"

Lam Tuyết 囧. Tình thú cả nhà ngươi ý!

Hắn kéo nàng ngồi lên đùi mình.-"Như vậy đi, cứ những lúc sắp cãi nhau ngươi cứ cường hôn ta là được! Như vậy ta sẽ không còn tâm trạng cãi nhau với ngươi!"-Một sáng kiến đây đủ nhân tố biến thái.

"Nghĩ hay quá nhỉ?"-Khóe miệng nàng kịch liệt run rẫy.

"Thế thì để ta làm vậy!"-Còn bày ra vẻ tình nguyện hi sinh.

"Ngươi....."-Vừa há miệng trước mặt liền tối đi, cỗ hơi thở nam tính nóng rực quen thuộc phả vào mặt, một đôi môi nóng bỏng che phủ đôi môi của nàng. Nụ hôn bắt đầu nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước theo từng nhịp thở phập phồng mà từng chút một cuồng nhiệt hơn.

Đến khi hắn chịu thoái lui thì nàng gần như bị rút hết sức lực đến thở không nổi, gương mặt đỏ ửng như áng mây buổi hoàng hôn, đôi mắt hoa đào ngấn một tầng sương mờ mịt như thể sắp khóc đến nơi, thân thể mềm mại chỉ có thể dựa vào hắn cố gắng hé đôi môi hồng nhuận hít thở.

Bạch Dạ lưu luyến liếm liếm môi, hơi cúi đầu xuống ở bên tai nàng thấp giọng cười. Hơi thở theo hô hấp của hắn phả lên vành tai khiến nàng khiến nàng không khỏi run lên, vùi đầu vào hõm vai hắn tránh né. Ý cười của hắn lại càng sâu hơn, phượng mâu câu hồn chứa đầy sủng nịch vô tận.

"Vật nhỏ!"-Hắn đột nhiên lên tiếng.-"Có muốn đi ngắm hồng mai không?"

Nàng vòng tay ôm cổ hắn, ở trong lòng hắn cọ cọ.-"Muốn! Tiểu Bạch biết nơi nào có sao?"

"Ân! Ở đó trồng rất nhiều! Khi nở cũng rất đẹp! Cũng có lẽ là nơi ta sinh ra!"-Hắn chậm rãi nói.

"Thật sao? Vậy chúng ta đến đó đi!"-Nàng cao hứng hẳn lên. Nơi hắn sinh ra chắc là rất đẹp.

"Được!"-Hắn gật đầu.-"Nhắm mắt lại đi!"

"Thần bí như vậy!"-Nàng phụng phịu bĩu môi nhưng cũng nhắm mắt lại. Chỉ cảm giác hắn nàng đứng lên, sau đó có một vài cái gì đó lành lạnh chạm vào mặt nàng. Trong khi còn đang miên man thì giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang bên tai nàng.-"Mở mắt ra đi!"

Đôi mắt hoa đào tò mò mở ra, khi nhìn thấy nàng không khỏi kích động.

Do sai lệch thời gian của tinh linh tộc và nhân gian nên hiện tại nơi này đã là đầu xuân. Thay thế bầu trời trong xanh cùng hồ sen ngút ngàn là vành trăng sáng ngời đã lui về nhường chổ cho những tia nắng ban mai nhu hòa rãi mình khắp thế gian. Tầng sương trắng mờ ảo tản đi để lộ một mảng đất trời đầy tuyết, vô số giọt tuyết tan ra tròn tròn lấp lánh như viên kim cương trong suốt, ngạo nghễ khoe mình nổi bật trên nên tuyết là hàng nàng cây hồng mai đỏ rực đang kiều diễm khoe sắc. Phiá xa xa là một tiểu viện cổ xưa sơn màu nâu đỏ, hoa văn trên cột đều chạm khắc rất tinh xảo nhìn thế nào cũng thấy trang nhã không chút tục khí.

"Oa~ Đẹp quá.... A!"-Lam Tuyết háo hức nhảy xuống khỏi vòng ôm của Bạch Dạ, lớp tuyết mềm xốp dưới chân lún xuống khiến nàng chao đảo, lúc sắp ngã thì một cánh tay choàng lấy eo nàng kéo lại.-"Cẩn thận một chút!"

Nàng nâng mắt nhìn hắn, có cảm giác gì đó không đúng. Hình như hôm nay hắn.... ách.... cao hơn thì phải. Lại cúi đầu xuống nhìn, thì ra chân nàng bị lún vào tuyết còn hắn vẫn an an ổn ổn đứng đó như đứng đó. Nàng hơi nhíu mày nhìn chằm chằm dưới chân. Chẳng lẽ nàng nặng lắm sao?

Đương nhiên là không phải, hắn không lún là do sử dụng pháp thuật!

Nàng cảm thấy có chút bất mãn, trong mắt liền đảo qua một tia sáng quỷ dị. Hắn đương nhiên cảm giác được điều đó nhưng còn chưa nghĩ ra đã bị đẫy ngã về phía sau, do không đề phòng nên dĩ nhiên là 'bịch' một tiếng ngã thật, bất quá hắn vô cùng không phúc hậu kéo luôn cả nàng. Kết quả là cả hai nằm vật vả trên nên tuyết, tuyết mềm và xốp nên ngã cũng chẵng thấy đau đớn gì.

Nhưng yêu nghiệt bị đánh kén cực kì nhỏ mọn nên túm lấy má vật nhỏ vừa xoa vừa nhéo.-"Xem ta trừng trị vật nhỏ nghịch ngợm nhà ngươi... Ách!"-Còn chưa nói hết thì miệng đã bị một vóc tuyết bịt kín.

Vật nhỏ lại cười ha ha bò dậy, túm một vóc tuyết khác ném nào hắn rồi bỏ chạy.-"Yêu nghiệt! Xem chiêu đây!"

Yêu nghiệt lắc đầu phủi tuyết xuống, bật dậy đuổi theo.-"Càng ngày càng quá trớn nhỉ?"

"Thì sao nào? Đến bắt ta đi!"

Hai thân ảnh màu trắng nhanh nhẹn như sóc chạy tới chạy lui, cầu tuyết cũng ném loạn xạ. Hai tiếng cười ngân nga giòn tan như chuông bạc làm cả không gian rung động tràn đầy sức sống, hoàn toàn không còn tịch mịch nữa.

Bị ăn liên tiếp vài quả cầu tuyết yêu nghiệt bắt đầu đen mặt lại, trầm giọng cảnh cáo-"Đừng để ta bắt được nếu không.... hừ hừ!"

"Có bản lĩnh bắt được rồi hãy nói!"-Vật nhỏ nhe răng làm mặt quỷ khiêu khích, lại ném tới một quả cầu tuyết.

"Ngươi chết chắc rồi!"-Yêu nghiệt nhếch cánh môi tà mị cười, phất tay áo một cái liền thấy rất nhiều quả cầu tuyết theo nhiều hướng lao về phiá vật nhỏ.

"A! Ngươi... không cho dùng pháp thuật!"-Nàng oai oái kêu lên, luống cuống né tránh, vừa tránh một quả thì một quả khác lại bay tới. Tức giận dậm chân một cái dưới tuyết liền trồi lên một dãy cầu tuyết rất to lăn nhanh về phía yêu nghiệt.-"Ta đây không chịu thua ngươi!"

Yêu nghiệt lại nghiêng người tránh dễ dàng, ngón tay chạm nhẹ một cái quả cầu kia đã biến thành một đống tuyết vụn. Vừa định bỏ chạy đã bị túm lại không cách nào nhúng nhích, vật nhỏ tức đến méo miệng.-"Ngươi chơi ăn gian! Ỷ lớn hiếp nhỏ! Ngươi.... A!"-Còn chưa kêu xong đã bị yêu nghiệt kéo xuống lăn vài vòng trên tuyết.

Vật nhỏ mở to mắt trừng yêu nghiệt. Yêu nghiệt lại nheo mắt cười không nói, lăn sang một bên im lặng ngắm nhìn vô số cánh hồng mai bị gió thổi qua mà lả tả rơi như một cơn hồng vũ.

-----------------------

Lam Tuyết cũng thất thần trước cảnh tượng này, trong tâm có cái gì đó rất kì lạ náo động nhưng nàng không thể nào biết được.

Hồi lâu sau mới nghe tiếng nói trong trẻo mang ba phần dịu dàng bảy phần trầm thấp của Bạch Dạ vang lên.-"Lần đầu tiên ta mở mắt ra chính là nhìn thấy cảnh tượng này, cả không gian mỹ lệ hoặc tâm nhưng trơ trọi chỉ có một mình ta. Ta không biết ta là ai, nơi này là nơi nào, tại sao lại ở đây hay bất cứ điều gì. Điều kì lạ là xung quanh nơi này có một kết giới làm thời gian ngưng động, cảnh vật mãi mãi cũng không thay đổi!"

"Vậy tại sao ngươi lại trở thành Vương của Hồ tộc?"-Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ hỏi.

Hắn hơi rũ mắt xuống, rèm mi dài che nhuất con ngươi sâu như hồ rộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.