Lãng Tử Phụ Tình

Chương 24




Chương 51:

Xuân cung đồ.

Tất cả rơi vào trầm mặc, im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng hít thở rất mỏng manh.

Lam Tuyết đưa tới trước mặt hắn một cuộn tranh, cất lên âm thanh lạnh như băng.-"Giải thích đi."

Bạch Dạ bất đắc dĩ xoa xoa thái dương đau nhức, quả là giấy không thể gói được lửa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra mà, dù cố gắng thế nào cũng bị phát hiện. Bất quá phản ứng của nàng không giống như hắn tưởng tượng, hắn nghĩ nàng sẽ vờ như không biết rồi tìm cơ hội chạy đến thiên giới quậy tưng bừng hay đại loại thế.

Hắn không tiếp nhận bức tranh nàng đưa tới, hàng mi dài rũ xuống ảm đạm.-"Ngươi bảo ta giải thích cái gì đây?"-Cứ vòng vo rồi tìm cơ hội xóa kí ức của nàng lần nữa thì sẽ ổn thôi.

"Về cái này a!"-Nàng trải bức tranh ra dí vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi.-"Cái gì đây?"

Bạch Dạ nhìn bức tranh, triệt để im lặng gục đầu xuống bàn, bã vai run run lên như đang cố kiềm chế cái gì đó.

Hồi sau mới nghe tiếng cười khe khẽ phát ra, dần dần lớn hơn.

"Phốc.... Aha... ha ha ha..."-Hắn cuộn người lại cười đến không tim không phổi. Hoàn toàn không để ý đến cái mặt đã đen thui như đít nồi của nàng. Cũng vụn trộm thở phào một hơi nhẹ nhỏm.

Giận nha! Đang nói chuyện nghiêm túc mà cười là sao?

"Câm miệng, ai cho phép ngươi cười?"

"Ha ha~ Vật nhỏ.... Ngươi.... nửa đêm nửa hôm ngươi.... đưa xuân cung đồ cho ta là có ý gì a?"-Ôi trời, ruột hắn thắt lại hết rồi, đau bụng quá.

Phải, chính là xuân cung đồ a! Đúng là hù chết người mà, cứ tưởng nàng phát hiện ra chuyện kia. Thế này riết chắc hắn bị bệnh tim mất.

"Ngươi....."-Nàng tức đến mặt đều đỏ cả lên, cầm cuộn tranh tới tấp đánh hắn.-"Ta là đang 'khởi binh vấn tội' chứ không phải diễn hài cho ngươi xem."

"Khụ... khụ.... Được rồi, mời Nữ vương bệ hạ 'vấn tội' tiểu nhân!"-Hắn ho khan mấy tiếng, nghiêm chỉnh ngồi thẳng chờ nàng 'vấn tội'.

Nàng lại một lần nữa trải bức tranh vừa làm 'hung khí' đánh yêu nghiệt tơi bời ra, méo miệng hỏi.-"Nhìn quen mắt không?"

"Quen a!"

"Ai vẽ?"

"Là ta!"

"Ai đây?"-Nàng chỉ vào nữ nhân trong tranh.

"Ngươi biết mà!"

"Còn đây là ai?"-Nàng chỉ vào nam nhân trong tranh.

"Ngươi nói thử xem?"-Hắn chống má mị mị mắt nhìn nàng.

"Yêu nghiệt~ Ngươi cư nhiên dám lấy hình tượng của ta đi vẽ xuân cung đồ?!"-Nàng hoàn toàn phát bạo, hung hăng đánh tiếp. Quá đáng, thực quá đáng mà, hắn dám đem nàng đi vẽ xuân cung đồ, đã vẽ thì thôi đi, giấu ở đâu không giấu lại đem giấu dưới gầm giường.-"Khôn hồn thì khai thật, ngươi vẽ cái này hồi nào?"

"Ân~ Lúc còn ở Lạc Vân sơn trang ấy, sau khi ta tìm được chúng thì cảm thấy có chút hứng thú nên vẽ chơi a!"-Hắn nâng tay chỉ một rương đồ lớn chứa toàn 'sách' đã bị lôi ra khỏi gầm giường.

Không nghe thì thôi nhưng vừa vừa nghe đến rương 'sách' đó thì máu điên của nàng lại muốn sôi lên. Mợ nó, sách cái đầu hắn chớ sách, rõ là một đống xuân cung đồ, cả một rương lớn a. Lúc trước nàng hay thấy hắn xem xem đọc đọc cái gì suốt ngày, khi nàng hỏi hắn nói là 'sách linh tinh', sau khi đến Tinh Linh tộc vài ngày thì không thấy hắn đọc nữa. Hiện tại thì biết rồi ha! Công nhận cũng phục hắn ghê, suốt ngày ôm xuân cung đồ trước mặt bao người ăn bánh uống trà mà xem tỉnh queo, tim đập không nhanh mặt không thèm đỏ vô cùng nghiêm túc cứ y như thể hắn đang đọc một tác phẩm nào đó rất vĩ đại vậy. [Thỏ Đào: Hỏi - Da mặt yêu nghiệt dày bao nhiêu? Đáp - Dày đến mức lớp vỏ Trái Đất cũng nhường đường nhận thua! ╮(╯▽╰)╭ Hỏi tiếp - Vậy có biết đỏ mặt là gì không?o(^^o) Đáp - ......... *nói không nên lời*]

Nhìn nàng giận đến ruột gan gì cũng sắp phun ra ngoài luôn rồi hắn thở ra một hơi rất khẽ, đưa tay ôm lấy nàng ngồi trên bàn.-"Bỏ qua đi, khuya rồi. Ta ôm ngươi đi ngủ!"

"Biến! Lăn khỏi đây cho bổn cung! Tốt nhất tránh xa ta ra một chút nếu không bổn cung liền tìm Pháp Hải đến bắt yêu nghiệt nhà ngươi nhốt vào Lôi Phong tháp bây giờ!" [Thỏ Đào: Pháp Hải bắt rắn chớ không bắt hồ ly, hơn nữa còn là bạch xà a! Tìm ổng lại hỏi ổng bắt ai..... ⊙﹏⊙]

Yêu nghiệt câm nín bị xua ra khỏi phòng như xua ruồi, đứng bên ngoài đón cơn gió đêm hiu quạnh thổi qua mà ngây người.

"Vật nhỏ~ Mở cửa a! Sao ngươi lại nhẫn tâm như thế, vi phu ngoài đây lạnh lắm nha!"-Yêu nghiệt mặt dày đập cửa.

"........"-Bên trong không đáp lại.

"Đập cửa như vậy sẽ rất ồn ào đó, bây giờ là nửa đêm rồi nhất định làm ảnh hưởng đến người khác ân ái nha! Như vậy sẽ bị trời đánh đó!"

"......."-Im re.

"Vật nhỏ~~ Ngoan mở cửa đi mà~~~"

'Chi nha' Lúc yêu nghiệt định bất chấp tất cả mà vô sỉ đạp của xông vào thì cửa đột ngột mở ra.

"Ta biết ngươi không nở mà!"-Yêu nghiệt híp mắt cười đến xuân phong phơi phới.

Vật nhỏ nâng nâng khóe miệng cười đáp lại, nụ cười xinh đẹp động lòng người như một đóa tuyết liên đang khoe sắc. Sau đó.... ném cuộn tranh đã bị vò nát như giấy nháp vào vòng tay đang mở rộng của yêu nghiệt, tiếp theo là một 'cơn mưa' xuân cung đồ tới tấp ập xuống.

'Rầm' Cửa lại một lần nữa đóng sập lại, bên trong vọng ra thanh âm gào thét như phun lửa của nàng.-"Hôm nay bổn cung không cần ngươi thị tẩm, yêu nghiệt nhà ngươi dám bước bào đây nửa bước bổn cung liền ra ngoài tìm sừng cắm đầy đầu ngươi để ngươi biến thành hồ ly tinh mị hoặc nhất thiên địa cũng là hồ ly tinh bị cắm nhiều sừng nhất trong lịch sử!"

Yêu nghiệt dỡ khóc dỡ cười cầm cuộn tranh nát bét mình vất vã vẽ ra, bàn tay nhẹ nhàng vuốt qua thì 'tờ giấy nháp' liền khôi phục hình dạng ban đầu hoàn hảo không chút hư hại. Sau đó lại nhìn xuân cung đồ rơi đầy đất dưới chân phất tay một cái chúng liền biến mất.

Uầy... Lần này nàng giận như vậy thôi thì cứ để nàng một mình như vậy cho hạ hỏa đã, hắn cũng tranh thủ mà đi làm một số việc để tránh đêm dài lắm mộng.

Đợi tiếng bước chân xa dần rồi biến mất giữa màn đêm, Lam Tuyết đang tựa lưng vào cửa thu hồi vẻ mặt cáu kỉnh giận dỗi thay bằng biểu cảm lạnh léo như băng, cả người cũng trượt xuống ngồi xổm dưới đất.

Từ lúc hắn bước vào, từng cái nhíu mày hay nhếch mi, nụ cười cứng ngắt đến cả cái thở phào nhẹ nhỏm rất khó nhận ra của hắn nàng đều thấy rất rõ. Quả nhiên hắn đang giấu diếm nàng, đang gạt nàng, ngay cả những thứ nàng 'quên mất' chắc chắn có liên quan đến hắn.

Thứ nàng tìm được không riêng gì những thứ đó, mà còn....

Nàng rũ mắt xuống, đôi mắt hoa đào lung linh ngập nước trở nên ảm đạm vô cùng, mở bàn tay đang nắm chặt ra.

Bên trong là.....

Một đóa hồng mai....

Đã héo tàn từ lúc nào......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.