Lăng Tổng Cưng Chiều Bà Xã Đại Nhân

Chương 3: Cái Này Tên Là Gì Lò Luyện Đan Tự Động




“Đây là lần đầu tiên bệ hạ kêu ta Tạ khanh. Trước kia khi còn ở trong cung, bệ hạ đều kêu ta A Nhân, hiện giờ lại kêu xa lạ như vậy, có phải bởi vì trong cung ái phi đông đảo, đã chướng mắt ta?”

Tạ Nhân híp lại đôi mắt, đáy mắt ẩn ẩn có một cỗ tinh quang lưu chuyển. Tuyên đế cảm thấy tay y càng thêm dùng sức, chỗ sờ tới cũng càng ngày càng kỳ cục, cau mày đáp: “Liên quan gì trong cung…… Trẫm sinh khí là bởi vì ngươi không hiểu quy củ, giữa ban ngày ban mặt, ngươi liền vô lễ như vậy, quả thực không ra thể thống gì! Trẫm mới vào thành ngươi liền tới làm chuyện này, chẳng lẽ giữa trẫm và ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng, một hai phải làm cho quân không ra quân, thần không ra thần?”

Tuyên đế tuy lời nói thật kiên cường, nhưng hô hấp đã thô nặng, không vui trong mắt cũng bị tình dục hứng khởi dưới thân hòa tan rất nhiều, lực đạo nắm tay Tạ Nhân cũng giảm vài phần. Tuyên đế một tay chống bàn, đầu đã rũ xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn, theo động tác làm càn của Tạ Nhân mà rung động.

Tạ Nhân nhéo cằm Tuyên đế nâng về phía trước, khẽ hôn lên mí mắt hắn một cái, tự giễu cười cười: “Bệ hạ trong cung có ba ngàn giai lệ, dám mạo phạm như ta lại có mấy người? Ta vẫn luôn ở trong quân thao luyện, không tinh tường thuật giường chiếu, hiện giờ bệ hạ lâu ngày không có ai an ủi, nên mới có thể miễn cưỡng mà thân cận ta, đợi trở về cung liền theo tự nhiên muốn sủng hạnh kẻ khác, như thế nào còn nhớ tới ta? Ta nếu không nhân cơ hội này thân cận bệ hạ nhiều một chút, đời này cũng chỉ có hối hận mà thôi.”

Tuyên đế bị lời nói của y làm cho sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, muốn nói cho y biết ba tên trong cung kia cũng là những kẻ chẳng sợ mạo phạm, nhưng thật sự không thể mở miệng, đành thở dài một tiếng, lại buông lỏng tay ra.

Tạ Nhân nhạy bén cảm nhận Tuyên đế ngầm đồng ý, được một tấc lại muốn tiến một thước, đem tay tham nhập vào giữa khe mông của hắn, vỗ về chơi đùa. Tay nắm cằm Tuyên đế cũng dời đi, năm ngón tay theo đường cong rõ ràng của gương mặt vòng về phía sau, bắt lấy cái gáy Tuyên đế, cúi đầu thật sâu hôn lên.

Tuyên đế vốn tưởng có nội thị đang ở bên cạnh, lập tức đánh mắt hướng chung quanh nhìn một cái, muốn thừa dịp bản thân còn chưa bị Tạ Nhân áp đảo đuổi người đi. Nhưng Tuyên đế quét hai lần xung quanh phòng, mới phát hiện trong phòng đã sớm không có một bóng người.

Đám nội thị cũng quá có ánh mắt đi, như thế nào Tạ Nhân vừa tiến vào bọn họ liền tự động lui ra? Chẳng lẽ…… Thôi, lần trước đã làm tới mức không kiêng nể gì như vậy, sợ là tướng sĩ trong doanh đều nghe được, huống chi nội thị thái giám vẫn luôn hầu hạ bên ngoài.

Tuyên đế càng nghĩ trên mặt càng nóng lên, gục đầu xuống thật sâu, ánh mắt rơi đến trên người, mới phát hiện quần áo đã bị cởi xuống tới vai, lộ ra một mảng da thịt trần trụi. Những dấu hôn cũ nhàn nhạt trên người hắn còn chưa tiêu hết, những dấu hôn mới đã đan xen chồng lên trước ngực, Tuyên đế chỉ thoáng nhìn qua liền nhắm mắt lại.

Tạ Nhân ngẩng đầu lên từ trên người Tuyên đế, đôi môi khẽ mở, ngậm lấy đầu ngón tay Tuyên đế, đè lại cánh tay hắn, cái trán đầy mồ hôi lướt từ bụng xuống ngực Tuyên đế, hô hấp ấm áp phả lên thân thể, khiến cả hai càng thêm thân mật khắng khít.

Chỗ bị quần lót trói buộc dưới thân Tuyên đế cũng đã ngẩng cao đầu, thấm ướt một mảng nhỏ. Ánh mắt Tạ Nhân dừng ở chỗ kia, trong lòng rung động không thôi, buông ra những ngón tay trong miệng, cúi đầu hôn xuống.

“A……” Tuyên đế kêu lên sợ hãi, thân thể bỗng nhiên né tránh, đỡ tay vịn ngồi dậy, dồn dập thở dốc vài tiếng, thấp giọng khẩn cầu: “A Nhân, đừng chạm vào chỗ đó…… Trẫm ngồi như vậy không thoải mái, chúng ta vẫn nên đến……”

Đầu lưỡi Tạ Nhân tiếp tục trêu đùa, mà vật dưới thân Tuyên đế cũng càng trướng càng to. Tạ Nhân ngẩng đầu nhìn Tuyên đế mỉm cười, thần sắc yêu diễm, lời lẽ thốt ra đều là ý tứ dụ hoặc: “Bệ hạ nếu thật sự không cao hứng, đã kêu ta ‘Tạ khanh’, nhưng hiện giờ lại kêu A Nhân, tất nhiên là thích ta làm như vậy. Ta bình sinh thiếu hụt phong tình, không thể so với quý nhân trong cung, khó có được một hồi hợp tâm ý bệ hạ, sao có thể không tiếp tục làm đây?”

Giữa mày Tuyên đế đã nhăn lại thành một đống rãnh sâu, nâng lên chân bảo vệ nơi yếu hại, lòng tràn đầy bất đắc dĩ: “Ngươi nghe trẫm nói. Đây là trong quân, trẫm cùng ngươi thân cận đã là không hợp quy củ, há có thể giống như bình thường làm xằng làm bậy.” Lại nghĩ đến ‘ngày thường’ cùng Tạ Nhân cũng không sai biệt mấy.

Nghe Tuyên đế nói xong, hai mắt Tạ Nhân sáng ngời, tinh thần lập tức phấn khởi, ôm chặt Tuyên đế hỏi: “Bệ hạ là nói thật? Chờ đánh xong trận này, liền triệu ta vào cung, để ta muốn làm như thế nào liền làm như thế đó sao? Nếu đúng như vậy, hơn một năm chờ đợi của ta cũng thật không uổng phí.”

Tuyên đế bị y nói đến ngây ngẩn cả người, nhất thời quên phản bác. Tạ Nhân chỉ nghĩ là hắn đồng ý, bỗng nhiên đứng dậy giữ lấy chân hắn vòng qua hông chính mình, đôi tay nâng lên cặp mông của hắn, giống như ôm trẻ con mà đem Tuyên đế ôm lên.

Tuyên đế khẩn trương giữ chặt vạt áo của y, hoảng sợ thét lên: “Ngươi phát điên cái gì, buông trẫm ra!” Bước chân Tạ Nhân dừng lại, khó xử mà nhìn nhìn xung quanh, bỗng nhiên buông ra một tay, nắm khăn trải bàn dùng sức kéo xuống, đem trà cụ trên bàn đều kéo đổ đầy đất, một trận tiếng ‘đinh đang’ vang vọng khắp phòng. Tuyên đế lại càng hoảng sợ có người xông tới, lập tức cao giọng quát: “Trẫm không cẩn thận đánh rơi chung trà, không cần tiến vào!”

Kêu xong mới phát giác, ngoài cửa thế nhưng một tia thanh âm cũng chưa từng truyền đến, căn bản không có ai muốn tiến vào. Trong lòng Tuyên đế hơi có chút mất mát, ngay cả bị người áp đến trên bàn cũng không phản ứng, thẳng đến lúc quần dài bị xé mở, hậu đình bị một ngón tay xâm nhập, mới tự sa ngã mà nhịn xuống.

Dù sao người mang đến từ trong cung đều nghe lời hiểu chuyện, cho dù hai người ở trong phòng làm cái gì, bọn nội thị canh giữ bên ngoài cũng không xen vào. Huống chi Tạ Nhân so với ba tên trong cung kia thì đơn thuần hơn rất nhiều, hành vi vẫn còn ở trong phạm vi tiếp thu của hắn……

Tạ Nhân bỗng nhiên khẽ cắn một ngụm trên long hành, cái loại kích thích này khiến toàn thân Tuyên đế run lên, cứ thế mà tiết ra. Tạ Nhân thở dài: “Bệ hạ đang lúc trẻ trung, thế nhưng không thể kéo dài, đợi sau khi hồi cung cần phải tìm ngự y tiến hành bồi bổ, miễn cho thiếu hụt nguyên khí.”

Tạ Nhân đem thân mình Tuyên đế xoay qua, bản thân liền từ sau lưng dán tới, đem vật uy vũ của mình ma xát vào chỗ giữa đùi Tuyên đế, ghé vào bên tai Tuyên đế nói: “Bệ hạ long môn đã mở rộng, ta cần phải đi vào.”

Thân thể Tạ Nhân hơi dùng sức ép tới, hương vị nam tính nhàn nhạt trên người y tập kích từ phía sau, đôi môi dán ở sau lưng Tuyên đế càng giống như bàn ủi, đem nhiệt độ nóng bỏng ấn nhập vào sâu trong cốt nhục Tuyên đế. Tuyên đế cảm thấy hai chân đều run rẩy, mười ngón tay gắt gao bám vào cạnh bàn, huyệt động dưới thân lại mềm mại ướt át, không hề khó khăn mà dung nạp cự vật của Tạ Nhân.

Tạ Nhân nắm chặt vòng eo Tuyên đế từ từ đưa đẩy, nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được bao quanh, than nhẹ một tiếng, mặt đầy chờ mong mà nói: “Lần này nếu có thể bình định Nam Cương, quốc nội liền không còn chiến sự, bệ hạ cũng không cần lấy cớ đem ta đẩy đến biên quan. Hoàng hậu tuy là tộc nhân Chu thị, nhưng ta tuyệt đối sẽ không đem ân oán giữa mình và Chu Huyên dời đến trên người hắn, bệ hạ có thể yên tâm mang ta vào cung.”

Tạ Nhân đem Tuyên đế kéo tới, vòng tay qua cổ hắn, nghiêng người hôn xuống. Gắn bó thân mật hồi lâu mới buông tay ra, mê muội mà nhìn Tuyên đế, tiếp tục ảo tưởng tương lai hai người: “Ngay cả sau khi ta tiến cung, bệ hạ có thích thêm người khác, ta cũng sẽ không dị nghị, đến lúc đó bệ hạ không triệu kiến ta, ta liền đi tìm bệ hạ. Dù sao mỗi lần đều là ta cầu ngươi, ngươi vẫn luôn không cần ta……”

“Trẫm sao lại không cần ngươi……” Tuyên đế một tay chống ở trên bàn, vội vàng ngồi dậy biện bạch một câu, lời nói ra rồi lại cảm thấy mất mặt, liền đem nửa câu sau nuốt trở về. Hắn xoay người đối diện cùng Tạ Nhân, xấu hổ đến không dám mở mắt, giống như mèo con hừ nhẹ hai tiếng, nhỏ giọng phân phó: “Đem trẫm buông ra, như vậy không thoải mái……”

Tạ Nhân cười khẽ một tiếng, lòng tràn đầy vui mừng nói: “Ta sớm biết bệ hạ mạnh miệng nhưng mềm lòng.” Lại ở trên mặt Tuyên đế hôn một cái vang dội, thuận tay ôm hắn ngồi vào ghế dựa, đem hai chân hắn đặt lên thành ghế, nâng cánh mông đã ướt đẫm một mảng, từ phía dưới chậm rãi thúc lên.

Nam Cương khí hậu ấm áp, sau khi hành phòng cũng không sợ bị cảm lạnh. Ở trên ghế vận động một hồi, Tạ Nhân liền đỡ Tuyên đế đến sau bình phong rửa sạch, chính mình cũng bước vào trong thùng tắm, dựa vào làn nước ấm áp mà tiến hành uyên ương hí thủy một trận.

Tuyên đế lặn lội đường xa đến tận đây, vốn đã thập phần buồn ngủ, lại không biết tiết chế mà vận động vài lần như vậy, liền ngủ quên lúc nào không hay. Nếu là ngày thường, tới buổi tối Tạ Nhân sẽ chủ động rời đi. Nhưng vừa rồi Tuyên đế đã chính miệng thừa nhận thân phận của y, y liền không cần e ngại gì nữa, nằm vào bên cạnh Tuyên đế, gắt gao ôm thân thể ấm áp kia, chịu đựng cái nóng của Nam Cương mà cùng ngủ một đêm.

Ngày hôm sau thức dậy, Tuyên đế quả thực hối hận vô cùng, nhưng ván đã đóng thuyền, Tạ Nhân ngủ một đêm ở trong phòng của hắn, có muốn giấu cũng giấu không được mọi người. Tuyên đế đành lợn chết không sợ nước sôi, như cũ làm bộ như không có chuyện gì, đối với ân cần của Tạ Nhân cùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi của chúng tướng đều nhìn như không thấy, che mắt bịt tai mà trải qua mấy ngày.

Bất quá tình trạng này cũng kéo dài không được bao lâu. Ba ngày sau, đội quân của Từ Văn Chiêu cuối cùng cũng có tin tức, thám tử đem phong thư do Từ Văn Chiêu tự tay viết giao cho Tuyên đế, bẩm tấu: “Từ tướng quân qua năm sáu ngày nữa là có thể đến dưới thành Phiên Ngu, nếu bệ hạ có thể dẫn dụ quân Nam Cương ra khỏi thành, tướng quân liền có thể từ Giang Đông theo thủy lộ mà xuống, công phá thành địch.”

Tuyên đế cầm lá thư kia nhìn vài lần, lại quay qua hỏi ý kiến Tạ Nhân. Tạ Nhân trầm ngâm một lúc liền nói: “Bắc Giang chỗ rộng nhất cũng chỉ năm dặm, chỗ nhỏ hẹp còn không đến hai dặm, bắc cầu liền có chút gian nan. Nếu không bắc cầu, mà nối đầu và đuôi các thuyền lại với nhau, ở giữa mắc bản lề, lại lấy đinh sắt cố định, sẽ tiện lợi và mau lẹ hơn nhiều. Không biết bệ hạ cùng các vị tướng quân nghĩ sao?”

Ân Chính đáp: “Ta đóng quân ở Tây Bắc nhiều năm, không tập thuỷ chiến, binh lính phần nhiều là đến từ Trung Nguyên, không có mấy người biết bơi. Ta sợ nếu thuyền có gặp phải bất trắc gì, ví dụ như sóng to gió lớn, thân thuyền lắc lư, binh lính mà rớt xuống sông sẽ phải chết chìm.”

Tuyên đế cũng không hiểu thuỷ chiến, đành xem ý kiến của Tạ Nhân. Tạ Nhân nhíu mày, lại thống khoái mà đồng ý: “Ta sớm có tính toán dựng cầu qua sông, móc sắt cùng ván gỗ đều đã chuẩn bị. Nếu Từ tướng quân bên kia đã có tin tức thúc giục, vậy thỉnh bệ hạ ban ý chỉ, ta cùng với thuộc cấp liền qua sông dựng cầu, để đại quân sớm ngày đông tiến.”

Tạ Nhân vừa lĩnh chỉ, liền vào thành triệu tập quân sĩ, đem ván gỗ vận chuyển lên thuyền, lại ở bờ sông đóng cọc, lấy thuyền kéo móc sắt qua bờ bên kia, đem từng đường xích sắt buộc thành cây cầu. Bờ bên kia sớm đã có binh mã Nam Cương trú đóng, vì thuyền lớn không thể cập bờ, thuyền nhỏ lại chịu không được mưa tên, thuỷ quân ở trên sông chiến đấu một ngày, chỉ dựa vào tên nỏ bắn chết quân địch, còn phải phòng bị thuyền nhỏ Nam Cương đánh lén, muốn đặt chân lên mặt đất bờ Giang Đông một canh giờ cũng không được.

Cứ như thế lặp đi lặp lại năm sáu ngày, quân Nam Cương rốt cuộc không thể tiếp tục chịu đựng. Tạ Nhân ở trên thuyền lớn chỉ huy chiến đấu, đánh chìm vài thuyền nhỏ Nam Cương, lại cho binh lính ngồi thuyền nhỏ hướng bờ sông chèo tới, rốt cuộc bước chân lên được bờ bên kia. Binh lính hai bên đánh giáp lá cà, không ít quân Nam Cương ngã xuống, cuối cùng quân sĩ Hạ quốc đổ bộ an toàn lên mặt đất.

Binh sĩ trên thuyền lớn chậm rãi ngồi thuyền nhỏ sang sông, đem móc sắt, ván gỗ từng nhóm vận chuyển lên bờ. Tạ Nhân cũng bỏ thuyền lớn mà ngồi thuyền nhỏ, chuẩn bị đến bên kia bờ giám sát mọi người xây dựng cầu.

Tuyên đế ở bờ bên này đứng từ trên cao nhìn xuống, vì trận thắng lợi đầu tiên trên sông mà cao hứng. Nhưng hắn chưa kịp cao hứng bao lâu, trong nước đột nhiên không biết xảy ra vấn đề gì, những thuyền nhỏ đều bắt đầu lung lay, rồi chìm xuống nước. Mọi người trên thuyền đều kinh hoàng thất thố, có người nhảy cầu chạy trốn, có người ôm chặt thuyền nhỏ, nước sông dần dần nhiễm đỏ một vùng lớn.

Tuyên đế lo lắng đến cơ hồ muốn nhảy xuống sông cứu giúp, từ nơi xa bỗng nhiên truyền đến từng trận tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, một đội binh mã không biết từ chỗ nào xông ra, dẫn đầu là một kẻ ước chừng hơn ba mươi tuổi, thần sắc đường hoàng, thân khoác hoàng bào, diễu võ dương oai mà hướng về Tuyên đế hô to: “Người Hạ quốc nghe đây, ta là Nam Cương vương Triệu Duyên. Hạ quốc hoàng đế, ngươi đã trúng kế của ta! Hạ quốc của người hiện giờ sợ rằng đã thay đổi hoàng đế, ngươi hôm nay tất trốn không thoát khỏi vòng vây của đại quân Nam Cương. Ngươi nếu biết điều, cũng đừng nghĩ đến chuyện trở về nữa, lưu lại Nam Cương của ta mà làm mệnh hầu. Triều ta vì lễ nghĩa bang giao, chắc chắn sẽ đối đãi ngươi không tệ!”

Tuyên đế không thèm để ý tới Triệu Duyên, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Nhân ở giữa sông, thân mình cực lực chạy về phía trước, kêu lớn: “A Nhân, mau trở lại!”

Ân Chính cùng phó tướng khẩn trương bắt lấy Tuyên đế, vội vàng khuyên hắn lùi về phía sau tránh hiểm. Tuyên đế lại cái gì cũng không nghe thấy, trong mắt chỉ nhìn đến Tạ Nhân đang ở trên thuyền nhỏ giữa sông, càng lo lắng hoảng sợ. Hai chân Tạ Nhân đứng trên thuyền cũng có chút không xong, thân hình lảo đảo, bỗng nhiên rơi vào trong nước.

Sau khi Tạ Nhân rơi xuống, nước sông quay cuồng một mảng bọt sóng, rồi dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ để lại trên mặt nước một mảng huyết sắc đỏ tươi.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.