Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 55: Sao chẳng có tiêu đề gì vậy




Hạ Viên giương mắt nhìn thấy là nha đầu Ngọc Trụy của phòng châm tuyến Hạ lão thái thái, không khỏi cười nói: “Vừa mới tan tiệc, thấy mọi người vây quanh Hạ lão thái thái đến trong phòng nói chuyện, đoán không có chuyện gì của ta, thế này mới trở về phòng, lúc này tìm ta đi qua có chuyện gì?”

Ngọc Trụy đến gần nói nhỏ: “Nghiêm phu nhân mang hai vị cô nương đến trong phòng lão thái thái nhìn thấy bức bình phong thêu một bộ sơn thủy, tinh tế nhìn xem, rất tán thưởng, nói lá cây dùng chỉ màu xanh biếc và xanh thẫm thêu lên, vừa nhìn liền cảm thấy lá cây có hai mặt, một mặt đón sáng, một mặt ẩn sáng. Này cũng xong. Có điều thêu hai ngọn núi kia, lại dùng ba loại chỉ màu màu xám đậm màu xám nhạt cùng màu trắng xám thêu thành, nhìn thật huyền ảo, nói thêu bức này rất khó. Vì nô tỳ thêu thùa may vá, các nàng kéo nô tỳ qua hỏi, biết bức bình phong này là Nhị thiếu phu nhân và Viên cô nương cùng thêu, nên bảo nô tỳ đến mời Viên cô nương đi qua chỉ giáo phương pháp thêu thất sắc này.”

Hạ Viên nghe như vậy, quay đầu nói với nha đầu Hạnh Nhân của mình: “Muội về phòng nói nương ta biết một tiếng, nói ta đến trong phòng lão phu nhân, một lát sẽ trở về phòng. Nhìn xem Cẩn nhi lúc này đã khỏe chưa, nếu vẫn nháo loạn không chịu uống thuốc, muội đến phòng lão phu nhân tìm, ta lập tức trở về.”

Hạnh Nhân đáp ứng, rời đi. Ngọc Trụy cười hỏi: “Nghe nói Cẩn nhi nhiễm phong hàn, ho mấy ngày nay, hôm nay vẫn chưa khỏe sao?”

“Đại phu nói cho uống thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ khỏe. Có điều Cẩn nhi còn nhỏ, chưa biết nói rõ, ho lên rất dọa người, lại không biết phải nhổ đàm ra, chúng ta đều hận không thể ho thay hắn, thật đau lòng! Hai ngày nay, nương ta đút thuốc hắn còn không uống, nên ta phải ở bên cạnh giả vờ uống một hớp, lại đút hắn uống một ngụm, bày ra chuyện đồng cam cộng khổ, thế này mới uống thuốc xong. Mỗi lần đều biết chuẩn bị hai viên mứt hoa quả sớm nhét vào miệng.” Hạ Viên lắc đầu nói: “Vì hắn ho khan không dám ôm ra gặp gió, lại không dám xa hắn, hôm nay sinh nhật Anh tỷ tỷ, nương ta cũng không dám ra cửa, chỉ bảo ta chuẩn bị hạ lễ đưa Anh tỷ tỷ.”

Nói chuyện, cũng đã đi vào phòng Hạ lão thái thái, quả nhiên thấy Nghiêm Kiều và Nghiêm Dung đang vây quanh trước bức bình phong nói chuyện. Hai nàng thấy Hạ Viên đến đây, vội đón chào, cười nói: “Viên nhi thật khéo tay, màu chỉ xám đậm nhạt khác nhau thêu lên, lại có thể thêu ra hiệu quả như vậy, thật làm mọi người mở rộng tầm mắt.”

“Nàng chỉ là tiểu hài tử, các ngươi cũng đừng khen nàng nhiều quá!” Hạ lão thái thái đang nói chuyện cùng Sử Đình ở bên kia, nghe vậy cất giọng nói: “Một bộ bình phong như vậy, nàng chỉ thêu lá cây thôi, mấy thứ núi non, phối màu này nọ thật đúng là nàng phối, nhưng không phải nàng thêu, là tú nương và nương nàng thức đêm gấp gáp thêu ra đấy.”

Vì đại thọ lần trước của Hạ lão thái thái, Quý Thư lại không ngờ tú nương muốn thêu bình phong đến tặng, nhưng lại không biết thêu cái gì lên bình phong, đúng lúc Hạ Viên đang học thêu thất sắc, nói ra thêu Sơn Thủy đồ cũng rất khác biệt. Lúc ấy Quý Thư cười nói: “Sơn thủy nhiều nhất chỉ dùng ba màu chỉ, thêu ra sợ không đủ vui mừng.” Hạ Viên vừa nghe nhân tiện nói: “Chỉ là một màu xám, cũng có mấy loại đậm nhạt khác nhau, nếu dùng châm pháp thêu thất sắc, thêu ra cũng không chỉ có ba loại màu.” Quý Thư vừa nghe đã động tâm, cùng tú nương bàn bạc một lúc, liền quyết định theo chủ ý của Hạ Viên thêu Sơn Thủy đồ. Có điều Sơn Thủy đồ này là chú ý đến ý cảnh, không thể so sánh với tranh hoa chim chóc, hình thái trông sống động là xong, kết quả khi thêu mới thấy không dễ. Nếu không phải phỏng theo bức họa trước kia Hạ Niên từng vẽ, chỉ sợ thêu không thành. Dù là như thế, cũng thiếu chút không kịp dâng tới đúng ngày đại thọ Hạ lão thái thái. Sau đó ngay cả Hạ Viên cũng hỗ trợ thêu lá cây,, khó khăn lắm mới trước buổi tối sinh nhật Hạ lão thái thái một ngày mới thêu xong bức bình phong này. Bây giờ đang bày biện bức bình phong này trong phòng, có nữ khách đến đây nhìn thấy, đều khen thêu đẹp.

Lại nói đến Nghiêm Kiều và Nghiêm Dung nghe được lời Hạ lão thái thái nói như vậy, cũng cười nói: “Nói đến phương pháp thêu lá cây này, cũng không đơn giản đâu. Nhìn xem chiếc lá này, bên trong xanh biếc, chỗ cạnh cuốn lại dùng màu xanh thẫm, đến gần trên cùng lại là màu xanh nhạt, chỉ nhìn đơn giản một chiếc lá này thôi, cũng thấy như ngọn núi này có gió nhẹ lướt qua, thổi qua phiến lá, lại cảm thấy như vừa mới mưa, sắc trời hửng sáng, phiến lá phản quang. Nếu không phải chúng ta đã học qua vẽ tranh, kỳ diệu này vẫn không nhìn ra!” Hai người vừa nói, vừa cười nói với Hạ lão thái thái: Đầu năm nay nữ tử Nam Bắc đến kỳ đại hội Tú Phẩm (bức tranh thêu), lại là nước Bắc Thành bên kia đoạt quán quân. Nghe đâu bức tranh thêu nước Nam Xương chúng ta ở bên kia không bán được giá tốt. Hiện tại các cô nương thêu giỏi đều rất bất bình căm tức, cũng nói ba năm sau nhất định phải đoạt lại chức quán quân về nước mình. Nay Viên nhi thêu xuất sắc như thế, không bằng trước tiên đi ghi danh ở chỗ Tư Tú nữ quan đi, nếu là vào sơ tuyển, qua ba năm cũng có thể tham gia đại hội Tú Phẩm Nam Bắc, tranh giành vì chúng ta.”

Vốn dân chúng nước Bắc Thành tính tình bưu hãn, nhiều nữ tử rất thiện kỵ xạ, nhưng không giỏi thêu thùa. Từ sau khi hai nước ký kết minh ước, nước Nam Xương và nước Bắc Thành đều trao đổi hàng hóa với nhau, hàng năm nước Nam Xương đều dùng bức tranh thêu tinh xảo đến nước Bắc Thành đổi lấy các cuộn da lông ngựa. Sau đó từ Hoàng thượng đến Hoàng Thái hậu nước Bắc Thành, cho tới vương công quý tộc, lại lấy bức tranh thêu tinh xảo có được từ nước Nam Xương làm hãnh diện, từ đó, cô nương nước Bắc Thành cũng học thêu, dùng số tiền lớn mời tú nương nước Nam Xương đến dạy thêu. Đến sáu năm trước, nữ tử nước Bắc Thành tổ chức đại hội Tú Phẩm, lại mời cô nương nước Nam Xương đi qua dự thi. Lúc ấy cô nương thiện thêu nước Nam Xương trổ tài nghệ một lát đã đoạt được quán quân, bỗng chốc phong quan vô hạn. Các bức tranh mấy vị cô nương đi qua dự thi đều được bán giá tốt ngay đó, sau khi về nước trở thành tấm gương cho các khuê tú. Không nghĩ tới, năm nay tổ chức kỳ đại hội Tú Phẩm nữ tử, cô nương nước Bắc Thành lại chiếm quán quân. Ngay lập tức, bức tranh thêu của nước Nam Xương tại Bắc Thành rớt giá thảm hại không nói, thanh danh nữ tử miền nam thiện thêu (thêu giỏi) cũng bị phá vỡ. Quan viên Châm công cục nước Nam Xương cũng đang rất đau đầu!

Nghe lời nói của Nghiêm Dung và Nghiêm Kiều, Lý Thiện nói tiếp: “Năm nay Tư Tú nữ quan cũng xuất cung lập gia đình, một người đang định gả vào phủ Nhị hoàng tử, thật không thể tham gia kỳ Đại hội Tú Phẩm của nữ tử Nam Bắc, trận thế này liền thua. Bây giờ chọn Tư Tú nữ quan mới lại là cô nương Trần phủ, nghe nói các cô nương các phủ hơn tám tuổi, thiện thêu, đã chuẩn bị ghi danh chỗ nàng, muốn ba năm sau tham gia kỳ đại hội Tú Phẩm Nam Bắc đấy! Các cô nương thiện thêu trong phủ chúng ta, lúc trước cũng đã ghi danh trúng sơ tuyển tú phẩm chỗ Tư Tú nữ quan rồi, đến đầu năm nay lại bị bệnh, cũng không thể đi đại hội Tú Phẩm. Bây giờ Anh cô nương, Kỳ cô nương lại lớn, qua ba năm sau chuẩn bị lập gia đình, cũng không thể tham gia đại hội Tú Phẩm này. Trong phủ người có tuổi thích hợp, thêu lại tốt, cũng chỉ còn tỷ muội Ý nhi và Viên nhi thôi, tất nhiên cũng nên vì các nàng báo danh lên.”

Lý Thiện nói chuyện, lại lặng lẽ quan sát hai vị cô nương Nghiêm gia. Ánh mắt dừng trên người Nghiêm Kiều một lúc. Tâm lý Hạ Viên đánh thót một cái, xem ra Lý Thiện vừa ý là Đại cô nương Nghiêm Kiều này rồi, nếu sau này biết được bản thân Hạ Thành lại vừa ý Nghiêm Dung, hơn nữa còn chạy đến trước mặt Hạ lão thái gia giở trò quỷ, chỉ sợ trong lòng Lý Thiện sẽ có khúc mắc, cũng không thích Nghiêm Dung. Gương mặt Nghiêm Kiều hơi tròn một chút, tư thái chậm rãi, mỉm cười dấu răng, cực kỳ đoan trang. Cằm Nghiêm Dung hơi nhọn, nhìn xinh đẹp hơn Nghiêm Kiều, nói cười như châu. Nếu đám phu nhân chọn, chỉ sợ nhất trí chọn Nghiêm Kiều, Hạ Thành tự mình chọn, dĩ nhiên là chọn Nghiêm Dung hay cười.

Sử Nghi thấy thần sắc Lý Thiện, cũng biết nàng vừa ý Nghiêm Kiều, vốn là, Đại nữ nhi các phủ luôn có chút quý giá hơn, ngay cả đồ cưới, cũng dày hơn với Nhị nữ nhi. Nhị nữ nhi, Tam nữ nhi khi xuất giá thì đồ cưới lễ tiết cũng không thể lướt qua Đại nữ nhi. Hơn nữa Đại nữ nhi phải làm gương cho đám đệ đệ muội muội, người lớn sẽ dụng tâm bồi dưỡng. Lai khách xã giao chờ sự (tiếp khách, xã giao, quản việc), luôn luôn đều lấy Đại nữ nhi làm đầu. Bởi vậy, Đại nữ nhi tự nhiên hào phóng hơn các nữ nhi khác. Nhìn ngay đến Nghiêm Kiều mặc dù không kiều mỵ như Nghiêm Dung, nhưng lại toát ra vẻ ổn trọng, đoán được Lý Thiện tất sẽ vừa lòng Nghiêm Kiều, không khỏi cúi đầu suy nghĩ, nếu Nghiêm Kiều làm cháu dâu Đại phòng, so với Nghiêm Dung nàng lại văn tĩnh hiền lành hơn, cũng dễ dàng áp chế, với phòng của mình, tất nhiên lợi càng thêm lợi.

Mọi người đang tính toán riêng mình, bên ngoài có nha đầu đi vào nói sáu vị thiếu gia phủ Tướng quân đến đây. Lý Thiện không khỏi cười nói: “Mau mời đến đại sảnh dùng trà, cũng báo cho Đại thái thái và Hân cô nương đi. Tiệc rượu vừa tan thì Đại thái thái kéo Hân cô nương đến nói chuyện to nhỏ, Tướng quân phu nhân cảm thấy buồn ngủ, đi tới phòng khách nghỉ tạm. Lúc này có lẽ Tưởng lão phu nhân đang lo lắng cho Hân cô nương, bảo mấy vị thiếu gia tới đón trở về đây mà!”

Hạ Tử Hân sau khi sinh đứa con đầu tiên, thai thứ hai lại đẻ non, bây giờ lại đang mang thai tất nhiên cần phải cực kỳ cẩn thận, cũng không lạ khi thấy Tưởng lão thái thái lo lắng.

Sử Nghi nghe bọn Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan đến đây, đôi mắt bỗng sáng lên. Lúc trước Đại thái thái có thể đem nữ nhi mười chín tuổi đến phủ Tướng quân làm phó tướng phu nhân, chẳng lẽ mình thì không thể mang nữ nhi đến phủ Tướng quân làm thiếu tướng phu nhân sao? Vì năm kia vùng biên cảnh có một nhóm dân chạy nạn nhỏ gây rối loạn, lúc ấy Tưởng Cát mang Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan đi trấn an, khi trở về, Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan lại được chức tiểu tướng, bây giờ xem như trên người cũng có công danh. Các phu nhân trong phủ cũng có người muốn mang cô nương kết duyên cùng Tưởng Hoa An, không ngờ Tưởng Hoa An lại cùng một dạng với phụ thân và thúc thúc của hắn lúc trước, có ai nói muốn thân hôn sẽ không ăn cơm mãnh liệt luyện công. Tưởng lão thái thái cũng không biết làm sao, nên đến miếu Tử Mẫu nhờ sư bác bói toán cho Tưởng Hoa An một quẻ, sư bác lại nói sao Hồng Loan của Tưởng Hoa An chưa động, đợi sao Hồng Loan động, nhân duyên sẽ tới, không cần nóng vội. Tưởng lão thái thái và Thượng Tiệp nghĩ Tưởng Trấn và Tưởng Cát cũng gần ba mươi mới động não thành thân, cũng đè xuống lo lắng, chỉ chờ nhân duyên trong truyền thuyết từ từ tới.

Hạ lão thái thái bối phận cao, tất nhiên không cần ra ngoài gặp Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan, đám người Lý Thiện và Sử Đình, Hạ Anh đã cập kê cũng không tiện gặp khách nam, Sử Nghi lại đứng lên vươn tay gọi Hạ Viên: “Lúc này bảo người ra tiền sảnh bảo các ca ca con cùng ngồi với hai vị thiếu gia phủ Tướng quân một chút, chỉ sợ cũng hơi lâu đây, chúng ta cũng không thể vắng vẻ bọn họ, tạm đi ra ngoài trước cùng bọn họ uống vài ly trà đi!”

Hạ Viên tuổi nhỏ, lại từng gặp qua mấy vị thiếu gia phủ Tướng quân, nàng cùng Sử Nghi ra ngoài gặp mấy vị thiếu gia phủ Tướng quân cũng là thích hợp. Hạ lão thái cũng cười nói: “Viên nhi đi ra ngoài cùng bá mẫu con đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.