Lăng Thiếu Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 2: Trứng nứt




Tôi đã nghĩ đến vô số nguyên nhân khiến mình đạt điểm TOEFL cao, thế nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nguyên nhân này lại là vì muốn nhanh chóng tránh xa Lục Thiên Húc, loại lý do như shit này nhất thời làm tôi cảm thấy tang thương gấp bội.

Khi tôi cầm 95 điểm TOEFL đến cho bố mình xem, hốc mắt ông ấy ướt đẫm, cách lớp cửa kính, ông ấy đập bàn hai cái, nói: “Tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ,” sau đó quay sang nói với mẹ tôi, “Cái này đúng là còn đẹp hơn giấc mơ của anh nữa.”

Mẹ tôi khóc: “Em cũng không ngờ kỳ tích sẽ xảy ra.”

Tôi: “……”

Khoảnh khắc đó, tôi đã thấu hiểu sự thiếu thốn lòng tin nghiêm trọng của bọn họ đối với chỉ số thông minh của con trai, thật đúng là bố mẹ ruột của tôi mà.

Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận, nhưng hình như không chỉ riêng bố mẹ tôi mà ngay cả toàn thế giới cũng cảm thấy tôi đạt số điểm như vậy là chuyện rất ảo diệu.

Khi tôi chụp phiếu điểm TOEFL của mình đăng lên weibo, không chỉ nhóm bạn thân mến trong box AS và giới võng phối share điên cuồng, mà ngay cả giới học tra* quyền uy cũng truyền bá  thành tích của tôi như một phi vụ “thành công không điển hình” kinh điển.

*Học tra: học cho có, điểm thấp, bình thường không cố gắng học tập, đến gần thi mới bắt đầu quýnh đít.

Nhìn lượt share weibo tăng vù vù, tôi cũng cảm thấy mình sắp điên rồi.

Thế nhưng so với hành vi của Lục Thiên Húc, những việc trên chẳng đáng là gì.

Sau khi Lục Thiên Húc lặng lẽ share cái weibo kia của tôi, mụ Dấm Lượn nhiều chuyện lại share weibo của anh ta, còn hỏi thêm một câu: Cửu Nhật đại đại thi được mấy điểm thế? (;¬д¬)

Vừa nhìn thấy những lời này, tôi lập tức run cầm cập bấm mở phần bình luận dưới weibo của bả.

Kết quả tôi nhìn thấy Lục Thiên Húc trả lời trong chỗ bình luận: 115.

Tôi tức khắc cảm giác được gió đang rống, ngựa đang rú, Hoàng Hà đang gầm thét, Hoàng Hà đang gầm thét…

*Hoàng Hà là con sông dài thứ hai ở Trung Quốc sau sông Dương Tử, ngoài ra còn là con sông dái thứ ba châu Á.

Nhưng điều khiến tôi không tài nào bình tĩnh được không phải là thành tích TOEFL cao hơn tôi 20 điểm.

Mà là, đồng chí, đậu má anh thi TOEFL để làm gì?

Hả?! Anh nói cho tôi biết đi!! Anh thi TOEFL để làm gì vậy chứ!!!!!

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, bởi vì tôi biết, nếu bây giờ rối loạn thì chẳng khác gì đầu hàng, tôi vẫn chưa thể chết được, thế giới này còn cần tôi.

Bất luận Lục Thiên Húc rốt cuộc muốn làm gì, tôi cũng không thể để anh ta được như ý.

Vậy nên, khi anh ta tới hỏi tôi: “Cậu định xin vào đại học nào?”, tôi làm bộ bực bội nói cho anh ta biết, là đại học S ở cực Tây nước Mỹ.

Mà khi tôi nhận được thư thông báo trúng truyển của đại học T ở cực Đông nước Mỹ, tôi hài lòng nở nụ cười, những từ ngữ dùng để ngợi khen sự lanh trí của bản thân liên tục hiện lên trong đầu tôi, lại một lần nữa lộ rõ vốn từ xuất sắc của tôi.

Cũng chính vào lúc này đây, tôi đã tìm cho mình một câu châm ngôn cuộc sống: đại trí nhược ngu.

*đại trí nhược ngu = người tài vẻ ngoài đần độn, bậc đại trí nhìn bề ngoài có vẻ như ngu dốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.