Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 5: Phù nam




Kiệt Xuất có kỳ tích xảy ra rồi.

Năm nay kỳ tích lớn nhất, chính là cấp trên của nhà họ như mọi ngày sau khi đến văn phòng, liền nhận được sự nghênh đón của người theo đuổi vạn năm kia… Cho tới bây giờ vẫn còn rất bình thường.

Nhưng kế tiếp, tiểu mỹ nhân theo đuổi vạn năm kia cũng bị từ chối vạn năm, hai cánh tay khoác lê bả vai của đối phương, đôi môi in lên mặt của đối phương… Nhưng lại không bị cự tuyệt? Đối phương thậm chí còn ôm eo cô kéo đi?

Kì tích? A, đúng là thần kì.

“Người nào đó, giúp tôi gọi điện thoại cho Khoa Mắt, tôi muốn đăng ký lấy số.”

“Tiện thể đăng ký phần tôi nữa.”

“Cho tôi một phần luôn.”

Một đống người vân vê đôi mắt, bức tranh như cũ không biến mất, đều hoài nghi mắt có vấn đề, cần phải đi xin bác sĩ giúp đỡ.

“Nơi này của chúng ta không có số điện thoại của Khoa Mắt, trực tiếp gọi 119 kêu xe cứu thương được không?” Một người đồng nghiệp bình tĩnh một chút kéo bịn họ về hiện thực.

“Oa…… Em gái Tiểu Thiến thành công rồi?”

“Xem bộ dạng là……”

Tiếng nói chuyện của Đại đội Bát Quái không lớn, lại rõ ràng truyền đến bên tai của đương sự.

“Hài lòng chưa?” Chu Luật Nhân ôm eo cô, ổn định lại thân thể của cô.

“Hài lòng.” Biểu thị công khai chủ quyền xong, Sở Tiểu Thiến cười thỏa mãn, cuối cùng cũng buông tay ra.

Ha ha haha. Hầu như cô muốn nói cho toàn Thê giới biết, người đàn ông này, là của cô rồi!

“Được rồi, đi làm không cho phép lêu lổng.” Chu Luật Nhân xoa đầu cô, nhắc lại quy cũ đi làm đã thỏa thuận.

Cô ngoan ngoãn gật đầu. “Vâng.”

“Oa…… Em gái Tiểu Thiến, chúc mừng em nhe!”

“Anh A Nhân, Trường Thành quả nhiên cũng không địch nổi Mạnh Khương nữ đúng không?”

Thành viên trong đại đội Bát Quái vây quanh chúc mừng, trái một phải một vây quanh hai người.

Ban đầu bọt khí ngọt ngào, sau khi nghe thấy từ ngữ chúc mừng khó hiểu toàn bộ đều bị phá vỡ, Sở Tiểu Thiến trừng với tên miệng chó không giống người kia, tất cả như cũ, lập tức mở miệng mắng to trả lời quang quác theo phong cách của Sở thị.

“Cái gì mà Trường Thành với Mạnh Khương nữ? Ngươi không biết so sánh đừng mở miệng!” Mạnh Khương nữ là khóc đổ Trường Thành, còn lại là cô đánh chiếm nha! Không biết bao nhiêu sức lực với não lực. “Ngươi về sám hối với Quốc Văn Lão sư đi!”

“Oa, anh A Nhân, anh lập tức bớt hung dữ lại đi! Hay là đổi đi?” Thành viên trong Bát Quái chen vào khuyên can cấp trên, lập tức bị xua đuổi.

“Hình Đại Đầu! Em mới vừa cách mạng thành công, anh liền đả đảo em phải không? Anh tiêu anh rồi! Em không cho anh số điện thoại của cô chủ cửa hàng bán hoa Thuyên Hân đâu!”

“Gì, em gái Tiểu Thiến, Thiến mỹ nữ, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Anh lỡ lời, đừng như vậy mà, anh biết cuối cùng anh A Nhân không thoát khỏi ma chưởng của em đâu……”

“Ma chưởng?” Hai mắt Sở Tiểu Thiến trừng lớn hơn, thét chói tai.

“A a, nói sai rồi, là không thoát khỏi sức quyến rũ của em! Được rồi, đừng như vậy, phải cho anh số điện thoại của Thuyên Hân Y nha! Đúng, tốt nhất là có thể lấy được ngày sinh nhật, còn có tư liệu cá nhân……” Không đợi Đại Đầu nói xong, Sở Tiểu Thiến lạnh lùng cắt ngang, “Nghĩ tới nỗi đắc ý.”

“Tiểu Thiến.” Chu Luật Nhân trở về chỗ ngồi lên tiếng gọi cô.

“Có!”

Có? “Đừng chọc Đại Đầu nữa.” Anh nhịn không được khẽ ho một tiếng, ngăn cản tiếng cười thiếu chút thốt ra ngoài.

“Được.” Sở Tiểu Thiến cười đến ngọt ngào, quay sang cho Đại Đầu ánh mắt “Tha cho anh một mạng”, liền trở về bàn làm việc chỉnh lý lại vật phẩm khách hàng cần dùng.

“Anh A Nhân, cảm ơn nha.” Đại Đầu thở ra. “Em gái Tiểu Thiến chỉ có anh là khống chế được.” Nhưng lại uy hiếp đến hạnh phúc tương lai của người đàn ông độc thân, thật là ngoan!

Chu Luật Nhân chỉ mỉm cười, kêu bữa sáng.

Đại Đầu không biết là nếu anh cứ tiếp tục đấu võ mồm với Tiểu Thiến, bọn họ rất có cơ hội nhìn thấy cấp trên làm ra hành động kinh người.

Ví dụ……Giống như chồng nỗi lên cơn ghen, bắt bạn gái về vị trí của mình.

Mặt mày tươi tỉnh, nụ cười đắc ý.

Tám chữ ngắn ngủi này, hoàn toàn đều là khắc họa khoảng thời gian này của Sở Tiểu Thiến.

“Hì hì hì hì hì hì……”

Rốt cục Chu Luật Nhân nhịn không được vươn tay, gõ gõ đầu tiểu nữ nhân không ngửng cười ngây ngô từ khi đi vào phòng ăn.

Nhưng tay mới vừa đụng đến cô, nháy mắt lại biến thành khẽ vuốt dịu dàng.

“Chuyên tâm ăn cơm đi.” Anh không phải đồ ăn, theo dõi anh cũng sẽ không no.

“Anh Luật Nhân, tối nay có thể qua nhà anh không?”

“Không được.”

“Ồ……”

Đúng rồi, chính là điểm này! Nếu phải nói có cái gì không được hoàn mỹ, thì chính là anh vẫn như cũ không cho cô lại nhà anh.

Mỗi lần hoan ái, không phải là ở phòng cô lúc nhà không có ai, thì là khách sạn.

Nhưng không sao cả, đều đã đột phá được nút thắt khó khăn nhất, chuyện nhỏ sau đó, cô cần có thời gian!

“Anh Luật Nhân, tháng sau là sinh nhật anh, em giúp anh chúc mừng được không.” Khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt chợt hiện lên tia sáng.

“Ừ.” Anh gật đầu không ý kiến, nếu làm năm trước, sinh nhật mỗi năm, tiểu nha đầu đều sẽ cầm bánh sinh nhật xuất hiện trước mặt anh. “Ăn hết bánh.” Anh mở miệng yêu cầu.

Lại một nụ cười ngọt ngào. “Được!”

Sở Tiểu Thiến xin thề, ngày đó ăn cơm, cô thật sự không biết chuyện nhỏ này nhanh như vậy liền có cơ hội giải quyết.

Khó trách có câu nói, người chỉ cần cô vận thế thịnh vượng, muốn ngăn cũng ngăn không được.

Đứng trước cửa khu nhà ở, cô nuốt một ngụm nước bọt.

Phong thủy luân chuyển, người nào tự xưng là thân thể cường tráng, thẻ y tế của đại trượng phu liền biến thành vật dụng trang sức…… Xin nghỉ bệnh!

Thật là đáng giận, vậy mà anh thông báo với ông chủ và Đại Đầu, lại không nói với cô?

Không, không đúng, anh thông báo với Đại Đầu, muốn lúc Đại Đầu đi làm gặp cô mới nói cho cô biết, chỉ nói là cảm nhẹ, nhưng lúc ấy điện thoại của anh lại hiện ra trạng thái tắt máy không muốn bị làm phiền, lúc cô ép hỏi, Đại Đầu thú nhận thời gian nhận được điện thoại là rạng sáng ba giờ.

Không biết hành động này của anh Luật Nhân là xuất phát từ cá nhân hay là có suy tính khác, dù sao đầu óc của cô cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều vấn đề có tính giả thiết như vậy, cô chỉ biết, lúc bản thân muốn làm gì, hướng về phía trước là được rồi!

Dựa vào danh thiếp chụp quảng cáo lần trước lấy được, cô liên lạc với Bảo Dương, lại từ người anh ta đúng lúc gặp phải lão nhị Chu Luật Anh của Chu gia đến Đào viên công tác.

Trên tay cầm địa chỉ cùng với chìa khóa lấy được từ “Giao dịch chợ đêm”, nghĩ đến bản thân thừa dịp sự nguy hiểm của bệnh, không thông qua sự đồng ý của bạn trai muốn đột phá khu cấm địa, trong lòng Sở Tiểu Thiến không khỏi có chút bất an.

Nhưng nghĩ đến anh Luật Nhân bị bệnh ở nhà không có người chăm sóc, được rồi, cô thừa nhận dã tâm của bản thân rất muốn đột phá nơi ở của anh Luật Nhân nhiều một chút, cộng thêm lúc ba giờ Chu Luật Anh rất nhiệt tình, thân thiết, chủ động đem chìa khóa, địa chỉ đưa cho cô, cho nên nếu không đi về phía trước, thì cô thật phụ lòng anh ta cộng thêm thực xin lỗi chình mình!

Vù vù vù……. Tuy anh Luật Nhân ốm đau ở trên giường khiến người khác lo lắng, nhưng tâm trạng hiện giờ của cô lại vui quá hóa lo thật không thể chấp nhận được, chỉ thiếu là không cất tiếng cười to, đi theo cửa nhà sắp mở ra, một lòng cũng hưng phấn rất nhanh đụng tới.

Hồi 1: Đột phá khu cấm địa, nên làm thế nào để chúc…… Chúc……… A?

Cửa mở ra, cảnh tượng phía sau cửa đập vào tầm mắt, Sở Tiểu Thiến ngây ngẩn cả người.

Trong đầu cô phác họa hình ảnh có thể nhìn thấy không dưới mười lần, nhưng đều không phải cảnh tượng trước mắt này.

Ách…… Nên nói thế nào đây? Nơi Kim Ốc Tàng Kiều này cô chưa từng vọng tưởng tới, càng không có khả năng cung vàng điện ngọc, chỉ là thật sự rất……… Rất loạn nha!

“Má ơi……” Cô kinh ngạc đi lên phía trước, mũi chân lập tức đụng tới chướng ngại vật.

Phòng khách đơn giản, một tổ vật phẩm đủ kiểu đủ loại vứt đầy trên ghế sofa, sách, tài liệu, báo chí xem xong chưa chỉnh lý, trên ghế treo một đống áo khoác và quần áo dơ, bên góc bàn dưới đất còn có mấy đôi tất đen sau khi cởi ra bị quấn thành một đống……

Toàn bộ phòng khách, cô thật sự tìm không ra đường đi và chỗ trống có thể sử dụng trên ghế sofa kia.

Phòng khách đã ghê gớm như thế, nơi khác càng không cần nói nữa, mở cửa nhà bếp giống như đã từng bị bắn phá, nồi bát chưa rửa chất cao như núi, còn có hộp không mở ra để trên bàn ăn xong không vứt…… Cô nên vui mừng là không có rắn, nếu không nơi này phúc đức trăm phần trăm là bản sao trong cái hố dơ.

Mà thậm chí tro bụi rõ ràng đến nỗi liếc mắt một cái có thể biết được nơi nào sử dụng với tần suất cao. Bao gồm cả sàn nhà.

Anh Luật Nhân vừa mới bị bệnh…… Ách, còn chưa đến nửa ngày mà? Vì lý do bị bệnh không có thể chăm sóc bản thân và dọn dẹp lại nhà, ngay cả xuất hiện đều không thể lập tức tiêu trừ.

Cho nên là……

Bị cảnh tượng đặc sắc trước mắt dọa sợ, thậm chí Sở Tiểu Thiến nhất thời quên mất kế hoạch sau khi vào nhà.

Sau khi đứng ngây người 100 giây, rốt cuộc cô cũng lấy lại được tinh thần, tỉnh táo lại nhìn xung quanh cảnh tượng xa lạ này, nhưng sau này nhất định căn nhà này sẽ ngày càng quen thuộc, kế hoạch trong đầu bắt đầu sửa đổi.

Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại căn phòng duy nhất bên trong đúng lúc này trên cửa phòng

Ư…… Thật không thoải mái.

Thân thể không khỏe, khiến Chu Luật Nhân nhíu mày.

Từ khi Cục Trung ương Kiện Bảo thành lập đến nay, số lần anh sử dụng thẻ Kiện Bảo chỉ có thể đếm trong phạm vi mười đầu ngón tay, trong số nguyên nhân sử dụng không đầy mười lần, có một nửa là do vết thương bên ngoài tạo ra.

Tuy rằng thân thể khỏe mạnh khiến bác sĩ nhìn qua bản báo cáo sức khỏe đều giơ ngón cái lên khen ngợi, nhưng thể chất anh khác thường, chỉ cần bệnh một cái tinh thần liền rã rời nghiêm trọng, cho dù là cảm nhẹ nhưng thế nào cũng phải nằm trên giường cả ngày, toàn thân đau nhức, đầu óc hoàn toàn không thể hoạt động.

Không biết tên nào nói triệu chứng này của anh gọi là “Thiếu tập luyện”, thân thể đối với cảm thụ xa lạ rất mẫn cảm, bệnh nhiều lần thì sẽ tạo thành thói quen tự nhiên.

“Mẹ nó……” Kêu tên đó đi chết đi! Anh nhớ tới hay nói giỡn mấy câu này, là bác sĩ phòng khám nào đó, lúc ấy sao anh không lấy ống nghe khám bệnh đè cho ông ta bất tỉnh nhỉ?

Nắm một bên di động khởi động máy, hình ảnh trên màn hình cho anh biết mình ngủ từ rạng sáng cho đến thời gian ăn tối, ngoài ra còn có mấy tin nhắn thoại để lại liên tiếp nhảy ra.

Nghe thấy tin nhắn sức sống đầy đủ, tiếng kêu quang quác, anh không khỏi cười. “Tiểu nha đầu này……”

Dưới tình hình tinh thần anh rã rời, tuyệt đối không thích hợp nói chuyện với Tiểu Thiến, theo suy nghĩ đủ kiểu của tiểu nha đầu kia, anh lo lắng mình sẽ hồ đồ mà trả lời lộn xộn mọi thứ.

“Tối chút gọi điện thoại cho em ấy là được rồi.” Nghĩ đến tiểu nữ nhân kia, vẻ mặt của anh cũng ôn hòa lại.

Trước tiên vứt điện thoại sang một bên, đầu óc hoạt động bình thường, anh xuống giường, hoạt động một chút tứ chi liền cứng đờ, cơ hồ là anh bị đói quá làm cho tỉnh giấc, quyết định trước hết tìm thức ăn giải quyết dạ dày ục ục này đã.

Đi về phía cửa phòng, ánh sáng lộ ra khe cửa nghi hoặc hí mắt, tối qua quên không tắt đèn?

Anh một tay nắm cánh cửa, không một tiếng động mở cửa phòng ra.

Cửa vừa mở, mùi thơm của đồ ăn xông vào mũi.

Cùng với mùi thơm, hình ảnh ánh sáng tiếp đó làm cho Chu Luật Nhân tưởng mình đến Thế giới khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.