Lãng Nhân Thiên Nhai

Chương 4: Mộ




“…… Em nên chờ sau khi anh chấp nhận hãy tiếp tục.”

“Không được……” Đợi đợi đợi, cô phải đợi bao lâu? Thật vất vả mới bắt được cơ hội, đương nhiên là làm trước nói sau. Cơ hội khó có được, phải bắt lấy, cô thật sự sợ giây tiếp theo anh lại vội kêu cứu, sợ chết nữa.

Quả thực, không phụ ý nghĩa của cô, giây tiếp theo Chu Luật Nhân chế ngự hai tay không an phận của cô, sau đó có chút hoang mang hỏi: “Tính cách này của em do anh tạo thành?” Tuy trước giờ anh rất ít thấy gương mặt xấu hổ e lệ của cô, nhưng cô cũng thật sự là rất…… Nóng nảy.

“Không biết……” Tay bị chế ngự, Sở Tiểu Thiến chỉ có thể nhìn chiến tích kháng nghị giải trừ chưa đến một nửa, “Trời sinh không tốt thì chôn giấu trong người, nhưng em muốn làm cho tiềm năng của anh phát huy đến cực hạn, nên không sai chứ?” Cô vốn là người gặp được thứ mình muốn liền sẽ vùi đầu tìm tòi, thậm chí mẫu người phụ nữ dè dặt sẽ bị vứt bỏ sạch sẽ như thế, thật là không thể nói đến công lao của anh.

“Nghe em nói thì anh nên chịu một phần trách nhiệm.”

“Lấy em đi.” Cô lộ ra lúm đồng tiền dễ thương, cười giống như một tiểu thái dương.

“…… Anh nên về nhà rồi.”

“Hả… Không muốn không muốn đâu, em biết sai rồi.” Thấy anh đứng lên, cô chạy nhanh về phía trước, đè anh về sofa, “Em biết rồi, trước tiên phải hẹn hò, sau khi hẹn hò mới có thể nói đến chuyện hôn nhân, chúng ta mới vừa hẹn hò, cầu hôn nên để hai ngày sau hãy nói…”

“Hai ngày? Anh chưa có đồng ý hẹn hò.” Chu Luật Nhân nhị cười, cố tình tàn khốc đánh gãy cô.

“Anh Luật Nhân……” Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ủ rũ, còn mếu máo, đáng thương đến cực điểm mà con ngươi ngập nước lóe lên theo dõi anh.

“Ừ?” Mặt anh không đổi sắc, đợi nhìn chiêu sách tiếp theo.

“Em thật sự rất thích anh,” Sở Tiểu Thiến chỉ biết mếu máo, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, lấy giọng điệu thật sự chân thành, chậm rãi nói: “Trước kia rất lâu rất lâu, thì em thích anh, thích rất lâu rồi, anh vẫn là mục tiêu và ước muốn của em……” Cô đưa tay dán vào ngực anh, dường như muốn nói cho anh biết… Anh luôn ở trong tim em, cũng đợi đến khi anh mở cửa trái tim, bỏ cô vào.

Xong đời, chiêu này lực sát thương quá mạnh, anh chống đỡ không nổi rồi.

Anh yêu thương mơn trớn khuôn mặt cô, “Tiểu Thiến, anh không muốn tổn thương em.” Điều anh lo lắng nhất, là khuôn mặt này, có một ngày không còn nụ cười sán lạn này nữa, “Anh không thể đảm bảo kết quả hẹn hò của chúng ta như thế nào, nếu như không vui vẻ, thì sẽ chia tay, hiểu không?”

“Em sẽ không chia tay.” Cô lập tức lắc đầu.

“Anh không hy vọng hai người oán hận nhau tới già.” Bao nhiêu nam nữ vì yêu mà hận nhau, nếu

tình cảm thay đổi, kiên trì kéo dài tới cuối cùng, ngay cả khi nhớ lại kỉ niệm vui vẻ lúc đầu đều sẽ cảm thấy rất buồn cười.

“Em sẽ khiến anh vui vẻ.” Lời thề sắc son của cô cam đoan với anh.

Nghe vậy, Chu Luật Nhân ngừng vài giây, nhịn không được bật cười.

Tiểu nha đầu này, anh chính là lo lắng cho cô, vậy mà ngược lại cô quăng lời nói về cho anh, còn hứa hẹn?

“Khụ……” Anh miễn cưỡng nhịn cười, gật gật đầu, “Ừ, được thôi, anh sẽ đợi xem.” Lại từ chối, thì quả thật không có lương tâm rồi.

Aaaaaaaaaaa?

Câu nói này, có nghĩ là…… Cô thành công rồi?

“Anh…… Đồng ý rồi?” Nhiều năm như vậy, đột nhiên trúng giải thưởng lớn, sẽ khiến người ta nhất thời không dám tin.

Sở Tiểu Thiến cẩn thận xác nhận lần nữa.

Chu Luật Nhân không trả lời, chỉ đưa tay áp chế đầu cô.

Đôi môi mềm mại, giao nhau.

Xúc cảm của đôi môi tựa như ảo mộng đẹp, lần này không còn là cô đơn phương đánh lén, mà vĩnh viễn không chiếm được nụ hôn đáp trả nữa…… Không báo động trước, nước mắt theo hốc mắt của Sở Tiểu Thiến rơi xuống.

Nước mắt trực tiếp rơi xuống gương mặt anh, Chu Luật Nhân cả kinh, “Tiểu Thiến?” Anh vội vàng dừng lại động tác.

“Xin…… Xin lỗi……” Không nghĩ khuôn mặt khóc xấu xí bị nhìn thấy, cô vùi mặt vào trước ngực anh, “Em quá cảm động thôi…… Nhất thời không khống chế được……” Ô…. Cô muốn gọi điện thoại cho Bá Ân thông báo tin tốt, còn có ba mẹ đang ở Hàn Quốc nữa……

Nhẹ nhàng, anh thu lại hai tay, ôm cô vào trong lòng, cảm giác được ôm cô, tốt hơn so với tưởng tượng của anh.

“Ngốc.”

“Em rất thông minh nhá……”

“Ngốc.” Anh lặp lại.

“A…… Ngốc thì ngốc……”

Đây là cách phối hợp gì thế? Chu Luật Nhân cười thầm trong lòng.

Tiểu nha đầu này thật sự là rất đáng yêu làm cho anh không biết nên làm sao bây giờ, không khó lý giải vì sao ý chí của anh không kiên định, công khai cho cô ăn vụng được đậu hũ, kì thực là bản thân cũng muốn đụng chạm cô.

“Đứng dậy đi, tiểu nha đầu, tới giờ ăn cơm rồi.” Anh vỗ nhẹ lưng của cô.

Sở Tiểu Thiến ở trong lồng ngực anh lẩm bẩm, “Không muốn……”

“Cái gì?” Anh nghe không rõ.

“Em nói…” Mặt cô rời khỏi ngực anh, tiến đến trước mũi anh, lớn tiếng nhắc lại lần nữa, “Em chưa có đói, cũng không muốn đi ra ngoài, em muốn ăn anh hơn.” Trong lòng thẹn thùng không quan trọng, yêu thương trong lòng bàn tay của người đàn ông này quan trọng hơn, cô đợi đã nhiều năm rồi, bây giờ mộng đẹp trở thành hiện thực, nên để cô diễn tập thực tế chứ.

“Em khẳng định?” Bạo tạc tính của cô tuyên bố, khiến thời gian cảm động của Chu Luật Nhân biến mất rất nhanh, thay vào đó là tậm lý phức tạp vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chính xác là vậy.”

“Nơi này là phòng khách.” Anh lấy tay gõ gõ lên sofa mềm mại.

“Em có phòng ngủ.”

“Anh không có đem bao cao su.”

“Em có.”

Chu Luật Nhân không khỏi nghi ngờ chính mình nghe lầm rồi, nhưng kế tiếp lời nói của Sở Tiểu Thiến, lập tức chứng minh thính giác của anh không có lầm.

“Em có ba hộp nha.”

“Ba hộp?” Anh khó tin gia tăng âm lượng.

“Đúng.” Cô khẳng định gật đầu, lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, thân thể bò lên đi lấy chứng cứ.

Anh đứng dậy đi theo phía sau cô, sắc mặt âm trầm.

OK, anh không phải già cứng ngắc, nếu tiểu nha đầu từng nếm trải qua, anh cũng không xen vào, dù sao cũng là anh từ chối cô lâu như vậy.

Nhưng nghĩ tới đã từng có người đàn ông ôm cô, đụng qua cô, làm chuyện người lớn với cô…… Sự dã man che dấu trong cơ thể, không bị khống chế từng giọt từng giọt muốn lao tới kêu gào.

“Tèng teng… Anh xem.”

Đi vào trong phòng cô, ba cái hộp nhỏ xuất hiện trước mắt, anh cảm thấy cực kì chướng mắt.

Không phát giác sắc mặt anh bất thường, Sở Tiểu Thiến kéo anh ngồi xuống giường, hiến vật giống như hướng về anh…… Giới thiệu.

“Hộp này sớm nhất, là em mua lúc học Đại học, lần đầu tiên mua cảm thấy quá mắc, lại rất thảm để hết thời hạn không có cơ hội sử dụng, nhưng tuy rằng hết thời hạn, em vẫn giữ lại làm kỉ niệm, dù sao cũng không có bị phân hủy.

Sau đó là hộp này, em thông minh hơn một chút, biết anh trong thời gian ngắn sẽ không bị em theo đuổi được, cho nên sau khi hộp thứ nhất hết thời hạn, em sẽ không mua nữa, đến khi tốt nghiệp Đại học mới chạy đi mua hộp thứ hai, nhưng thật đáng tiếc, nó lại hết hạn rồi……” Cô thở dài, chia buồn cho số tiền bị tiêu sạch sành sanh, “Sau đó liền mua hộp thứ ba, tháng trước mới mua, rất mừng vì cuối cùng nó cũng có thể sử dụng rồi.”

Chu Luật Nhân vừa nghe cô giải thích, khuôn mặt lạnh nhạt trùng xuống lặng lẽ nổi lên biến hóa, chuyển thành nghi hoặc, anh không xác định đưa tay nhận lấy hộp giấy, cẩn thận xem qua một lần.

Thời gian xuất xưởng và kỳ hạn bảo quản chỉ kém hai đến năm năm, chứng thật thời gian mua như lời cô nói.

Cái này đại diện cho… Cô chuẩn bị những cái này, tất cả đều vì…… chờ anh.

“Anh Luật Nhân, đây là lần đầu tiên của em, anh phải dịu dàng một chút nha.” Khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra sự e lệ lên tiếng.

Lồng ngực Chu Luật Nhân có một trận cuồn cuộn, mừng như điên cùng cảm xúc yêu thương hỗn loạn một khối, cơ bắp toàn thân vì lời nói của cô mà mẫn cảm căng thẳng.

Nhưng rõ ràng muốn anh đối với cô dịu dàng một chút, mà bàn tay nhỏ kia cứ chủ động khiêu khích, cũng đã đợi không kịp đặt lên cánh tay cứng ngắc của anh.

Sở Tiểu Thiến thấy thăm dò bước đầu không bị khước từ, cô càng to gan cả người dán lên cơ thể anh, vòng tay qua cổ anh, đôi môi khéo léo in lên môi anh.

Trước kia, hành động này của cô luôn là kịch một vai, nhưng lần này không giống trước kia, cánh tay cường tráng vòng qua eo cô, làm cho hai người dán chặt vào nhau.

Ôi…… Thánh mẫu Maria…… Tất cả cái này thật sự rất ngọt nha.

Đáp lại sự chờ đợi nhiều năm kích thích Sở Tiểu Thiến, bàn tay bé nhỏ của cô trượt xuống sau cổ của người trong lòng, chuyển qua trước ngực anh, tiếp tục cởi bỏ thành quả một nửa vừa rồi cố gắng.

Ôm lấy cô, sẽ nghiện, xúc cảm dưới tay, nói rõ ràng cho Chu Luật Nhân biết sự thật này.

Da thịt cô mềm nhẵn, đường cong lung linh mềm mại, tuy rằng vẫn cách nhau lớp vải, nhưng xúc cảm tuyệt vời, làm cho tay anh chế ngự phía sau, đã rất nhanh bị hấp dẫn, không buông ra được.

Bất đồng với sự thăm dò nóng lòng của cô, anh chỉ hôn nhẹ lên môi cô, động tác vô cùng từ tốn, tinh tế cảm cảm nhận một phần xúc cảm trên cơ thể cô.

Đến khi áo sơ mi trên người anh hoàn toàn bị cởi ra, cô mới rời khỏi môi anh.

Sở Tiểu Thiến hít thở sâu, bởi vì hình ảnh phản chiếu trong mắt cô, đẹp đến nổi khiến cô nín thở.

Da thịt màu đồng, lưng thẳng, cơ bụng sáu múi cường tráng tạo thành đường nét khêu gợi, trong ngực cũng rắn chắc mà hiện lên các múi rõ ràng.

“Cơ thể anh thật đẹp.” Ông trời, so với trong tưởng tượng của cô thì càng đẹp mắt hơn, lén ôm anh nhiều năm như vậy, cô biết dáng người anh rắn chắc, nhưng không phải là…… loại này so với tiểu quỷ hai mươi mấy tuổi này còn làm cho người dễ phạm tội hơn.

Nghe thấy khen ngợi, khóe miệng Chu Luật Nhân mỉm cười.

Tiểu Thiến không phải là người con gái đầu tiên khen dáng người của anh, nhưng tuyệt đối là lần đầu tiên áp đảo anh, còn là vẻ mặt sắc nữ thành thực không che dấu dục vọng.

“Làm sao bây giờ, em không có cơ bụng sáu múi nha……” Đột nhiên, Sở Tiểu Thiến nhả ra một câu, vốn là nhiều năm cô đặc biệt nặn ra dáng người tràn đầy tự tin, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp hoàn mỹ như vậy, khiến cô nhịn không được lo lắng.

“Anh rất vui khi em không có.” Anh nhịn cười, làm cho cô ngồi vững trên chân của mình, bản thân lại ngồi bất động nãy giờ.

Anh nằm trên giường thưởng thức dáng người tuyệt vời của cô, vươn tay, theo tầm mắt, giữa hai ngực của cô chậm rãi đi xuống, lướt qua bụng phẳng lì của cô.

Sở Tiểu Thiến leo lên trên một chút, chiếc váy chật hẹp sớm đã vì hai chân khóa tọa mà vén lên cao, cô không có ý đồ để lộ cảnh xuân, ngược lại còn tìm được vị trí gắng gượng của anh, ngồi xuống.

“A.” Hai người đồng thời kêu lên, “Đau,” Sau câu nói đó, chỉ có giọng nữ.

Kích thích phấn khởi áp chế mãnh liệt, Chu Luật Nhân buồn cười nâng mông cô lên, làm cho cô ngồi lên trên một chút.

“Tiểu nha đầu, em quá nhanh rồi.”

Cô bày ra vẻ mặt ủy khuất bĩu môi, “Sao lại cứng như vậy…… Hẳn là liên quan tới cái quần rồi?”

Chu Luật Nhân bật cười, vẫn không biết giải thích thế nào với cô, cô sớm đã động thủ muốn cởi bỏ cái quần có tội kia.

“Tiểu Thiến, không phải là vấn đề của cái quần.” Anh vội vàng chặn tay cô lại.

Anh kích động như thế, nếu cô vẫn công kích lung tung, không thể đảm bảo anh có thể tiếp tục chịu đựng, hơn nữa còn là lần đầu tiên của cô, anh không hy vọng sẽ mang đến cho cô quá trình quá thô bạo.

“Vậy thì vấn đề gì? Anh dạy em đi.” Cô đơn thuần trực tiếp trả lời.

“Chậm một chút.”

“Chậm thế nào?” Vẻ mặt mướp đắng của cô, cá tính luống cuồng của cô lộ ra không bỏ sót.

Anh thở dài, trực tiếp kéo cô lại, một cái xoay người, thay đổi vị trí đè cô ở dưới thân.

“Để cho anh, phối hợp với anh được không?” Cùng với lời nói, anh biết trực tiếp khiến cô nhận thức được cảm giác sẽ càng nhanh, “Không cần làm càn.”

Hai chân đã không an phận để lên thắt lưng của anh, lúc này mới không tình nguyện bỏ xuống, “Phải dịu dàng một chút nha.”

Rốt cuộc là ai không dịu dàng? Người con gái này ngôn hành bất nhất. Anh cúi đầu, phủ lên đôi môi của cô, ngăn cản cô lại dùng tiếng nói mềm mại tàn phá ý chí của anh.

Ngón tay, thân thể anh phối hợp với nụ hôn dịu dàng đầy yêu chiều của mình, bất đồng lớn với sự công kích yêu thương trực tiếp của cô, anh trước làm đủ trò, thong thả không nóng nảy tiến vào, từng bước khiến cô vì anh trầm luân mà nổi lên khoái cảm.

Rõ ràng cảm nhận tiến độ từ tốn, nhưng mỗi lần anh tiến gần, da thịt lại có cảm giác khoan khoái, thậm chí là hơi thở cũng cùng nhau đụng chạm, sức mạnh lôi kéo tất cả dây thần kinh của Sở Tiểu Thiến lại càng lớn, tế bào toàn thân đều cảm nhận được phản ứng bị khiêu kích, khiến đầu óc cô hoàn toàn không thể nào suy nghĩ, chỉ có thể chuyên chú cảm nhận thế nào mà đáp lại.

Thì ra đây là chậm mà anh Luật Nhân nói, cảm thấy giống như được cưng chiều nâng niu trong lòng.

Rất ngọt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.