Lắng Nghe Tiếng Lòng🎵[Piano! Piano....]

Quyển 1 - Chương 10: Gừng càng già càng cay




edit: tuyền xù

Thiên hạ hiện nay, Thủy Nguyệt Quốc, Tề Quốc, Lương Quốc tam phương chia cắt, tạo thành thế chân vạc, Tam quốc trong lúc đó, mặt ngoài bình an vô sự, kì thực khuynh hướng ngầm đã bắt đầu khởi động. Tề Quốc những năm gần đây với chính sách từng bước xâm chiếm nhanh chóng lớn mạnh, rất có thể trở thành bá chủ mảnh đại lục này.

Hoàng cung Thủy Nguyệt Quốc

Màn che lụa mỏng bao phủ trong cung điện, chợt thấy một ánh sáng màu trắng hiện lên, trong vầng sáng một lão giả râu tóc phấp phới như ẩn như hiện.

Người trên giường mí mắt nửa mở, dường như tỉnh lại không phải là tỉnh, cau mày nhìn lão nhân mặt mũi hiền lành, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy rất quỷ dị.

"Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện nhiều lần trong mộng của ta?"

Lão giả chậm rãi mở miệng: "Yến Vũ Nhi, ta là tổ tiên Yến thị của ngươi, biết được ngươi là người Yến thị ở năm 2012 gặp một cuộc kiếp nạn sống lại tới đây, mà ngươi là người duy nhất được chọn để hóa giải kiếp nạn lần này. Ngươi nhất định phải thay đổi số mạng đời này, kiếp nạn trong tương lai tự nhiên có thể hóa giải."

Yến Vũ Nhi nửa tin nửa ngờ, cau mày nói:

"Thay đổi số mạng? Làm sao thay đổi?" Trong lòng nàng khẽ động, mình cũng đã sống lại, còn có cái gì không thể xảy ra chứ?

Lão nhân vuốt chòm râu, khẽ lắc đầu: "Thiên Cơ Bất Khả Lộ!"

Yến Vũ Nhi nóng nảy, nói chẳng bằng với chưa nói, lại còn mỗi ngày đi vào giấc mộng quấy nhiễu thanh tịnh của nàng, thật là đáng ghét!

Lão nhân giống như nhìn ra tâm tư của nàng, cười nói: "Nhớ kỹ một điểm, lấy việc hỏi nhiều hỏi tâm của ngươi!"

Yến Vũ Nhi còn muốn hỏi nữa, đã thấy kim quang chợt lóe, lão nhân liền biến mất vô tung rồi.

"Công chúa, công chúa, ngài lại mơ thấy ác mộng?" Liễu Nhứ lo lắng kêu lên, một năm qua, công chúa thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Yến Vũ Nhi bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, phát hiện mình đã ngồi dậy trên giường, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, Liễu Nhứ đang lo lắng trấn an nàng.

"Không có việc gì, nằm mơ mà thôi!" Yến Vũ Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng làm cho giọng điệu nhàn nhạt.

Nàng sống lại quả thật là chuyện đã xảy ra, kiếp trước Yến gia gặp phải khó khăn cũng đúng, lão nhân râu bạc nói chỉ có nàng mới có thể hóa giải, chẳng lẽ nói, trận kiếp nạn kia cũng không lấy cái chết của mình mà k ết thúc, vẫn đang càng ngày càng nghiêm trọng sao?

Nếu như vậy, cứ dựa theo lời lão nhân nói mà làm đi, chỉ là nàng phải làm thế nào mới có thể thay đổi số mạng?

Gần đây hoàng huynh định cho mình định một cửa hôn sự, nàng sẽ phải xuất giá!

Yến Vũ Nhi mở to mắt, giờ phút này chẳng lẽ chính là một cơ hội xoay chuyển?

"Liễu Nhứ, ta không muốn gả cho Công Tôn Chiến!" Nàng bỗng nhiên nói, "Nếu như ta muốn rời khỏi hoàng cung, ngươi có đi theo ta hay không?"

"Cái gì? Công chúa ngài muốn. . . . . . đào hôn?" Liễu Nhứ há to miệng, giương mắt nhìn nàng, hoàn toàn không dám tin lời của nàng.

"Xuỵt ~" Yến Vũ Nhi ý bảo nàng im lặng.

Công Tôn Chiến là do Hoàng đế đương nhiệm —— hoàng huynh của nàng Yến Thăng vì nàng xem xét chọn lựa vị hôn phu đúng mực, được người ta gọi là đệ nhất mỹ nam của Thủy Nguyệt Quốc, đại tướng quân uy vũ, có quyền thế.

Nhưng hắn, thế nhưng hắn có ý đồ vô lễ với nàng, thật sự là to gan lớn mật!

Nếu nàng dựa theo ý nghĩ của mình, không gả cho Công Tôn Chiến, số mạng đời này có thể thay đổi hay không?

Nàng vốn định lặng lẽ rời khỏi đây một mình, nhưng nếu mình đi, Liễu Nhứ thì sao? Một năm qua nha đầu này đối xử cực tốt với nàng, trong lòng nàng rất là không tha.

Liễu Nhứ sững sờ, ngẩng đầu thấy ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng rất lo lắng. Nhưng công chúa là chủ tử của nàng!

"Công chúa, cầu xin ngài mang theo nô tỳ đi, đi ra ngoài, thế nào cũng cần người chăm sóc ngài, nô tỳ muốn đi theo ngài mãi mãi!" Liễu Nhứ bùm một cái quỳ xuống, rất sợ Yến Vũ nhi bỏ lại nàng.

Yến Vũ Nhi cười, nàng cũng rất thích Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ ở trong cung cảnh đời gì mà chưa từng thấy qua, rất nhanh trấn định tinh thần, nghĩ đến một vấn đề: "Công chúa, bên ngoài nhiều cung nữ ma ma như vậy, còn có thị vệ tuần tra, chúng ta phải làm sao mới tránh được bọn họ?"

Yến Vũ Nhi cúi đầu suy nghĩ, chốc lát sau ánh mắt sáng lên: "Chúng ta dương đông kích tây*!"

*Trong 36 kế, dương đông kích tây ở trong cuộc sống thực tế được đề cập với tần suất vô cùng cao, nó lấy động tác giả bắt nạt địch, che dấu chủ lực trước rồi mới ra tay. Nói rõ ra là đông, kỳ thật kích tây. Kế dương đông kích tây, tuy nhiên từ lâu đã bị các thế hệ Quân Sự Gia biết rõ, cho nên khi sử dụng nhất định phải phỏng chừng đoán tình huống của địch quân.

Yến Vũ Nhi kéo Liễu Nhứ lại gần hơn, kề sát vào lỗ tai của nàng nhỏ giọng phân phó: "Trong cung nước Ngự Thiện Phòng dùng là Ngọc Tuyền Sơn đặc biệt đưa tới, mỗi ngày vào giờ dần, xe đưa nước sẽ đến, chúng ta chỉ cần trước khi xe kia chạy tới Ngự Thiện Phòng, sau đó nghĩ biện pháp trà trộn vào là được. Ngươi nhanh chóng đi tìm một vài quần áo giản dị, như vậy đi ra ngoài sẽ không dễ dàng bị người phát hiện."

Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, nhiều thùng không như vậy, giấu hai người còn không dễ dàng?

Liễu Nhứ nhìn mặt mày hớn hở của nàng, biết nàng là muốn làm thật, do dự chốc lát rồi mới gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, hai người thay quần áo xong, Yến Vũ Nhi tháo hết đồ trang sức rầy rà xuống, nhìn cách ăn mặc giản dị trong gương, lòng bàn chân dẫm lên đáy giày vải bông mềm, đây là nàng ấn theo hình thức kiếp trước sai người làm, thật là ấm ấp hơn guốc gỗ kia nhiều.

Nhìn một hồi lâu, nàng hài lòng gật đầu cười nói: "Như vậy nhẹ nhàng hơn nhiều."

"Nhìn thế này, thật sự công chúa không khác mấy bách tính bình thường." Liễu Nhứ cảm thấy mới mẻ, cũng không còn khẩn trương nữa.

"Xuỵt! Từ giờ về sau, không thể gọi công chúa nữa." Yến Vũ Nhi nhắc nhở, suy nghĩ một chút lại nói, "Chúng ta là tỷ muội, ngươi gọi ta tỷ tỷ đi."

"Công chúa, nô tỳ không dám!" Liễu Nhứ vội vàng quỳ xuống đất, bị Yến Vũ Nhi ngăn lại nói: "Còn nữa, đừng động một chút lại quỳ xuống, ta không thích."

Liễu Nhứ không cách nào, nghĩ tới thật sự phải xuất cung rồi, quả thực không thỏa đáng lắm, liền đáp ứng.

Hai người xách bao quần áo, sau đó chia nhau hành động.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Đi lấy nước, nhanh, cứu hỏa!" Ở phía xa truyền đến một trận la hét, sau đó liền nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập, một mảnh ồn ào.

Yến Vũ Nhi giương miệng cười cười, Liễu Nhứ này làm việc coi như nhanh nhẹn gọn gàng. Đợi tiếng ồn ào đi xa, nàng lặng lẽ chạy ra cửa, theo chân tường tìm được Liễu Nhứ núp trong bóng tối, hai chủ tớ thừa dịp bóng đêm chạy thật nhanh ra khỏi Phi Sương Mông.

Vốn là bọn thị vệ tuần tra có lẽ đều đi cứu hỏa rồi, hai chủ tớ cũng không gặp người nào, một đường đi về phía tây.

Phi Sương Mông cách Ngự Thiện Phòng khá xa, hai người vội vàng đi thật lâu, cuối cùng cũng sắp tới rồi.

"Đứng lại, là ai?" Chợt một tiếng quát lớn vang lên sau lưng, trong lòng hai người hơi hồi hộp một chút, chỉ thấy mấy tên thị vệ bước qua đây.

Trốn là không kịp nữa rồi, Yến Vũ Nhi đành phải xoay người lại, cúi đầu làm bộ như sợ hãi.

"Là Nhuế thủ lĩnh à! Hai nô tỳ là người hầu hạ bên cạnh Hoa quý nhân, quý nhân dậy sớm nên đói bụng, sai chúng ta đi Ngự Thiện Phòng lấy chút đồ ăn." Liễu Nhứ nhanh trí, suy nghĩ tìm từ diễn đạt. Hoa quý thân mang thai, ăn nhiều một chút cũng là hợp tình hợp lý. Hai người bọn họ ăn mặc bình thường, nói là bị sai đi lấy đồ ăn cũng là hợp tình hợp lý.

Nhuế thủ lĩnh nghi ngờ quan sát hai người, cau mày nói: "Lấy đồ ăn cần mang theo bao quần áo sao?"

Trong lòng Yến Vũ Nhi căng thẳng, cái khó ló cái khôn: "Những nam nhân như các ngươi thì biết cái gì? Mới sáng sớm, mọi người trong Ngự Thiện Phòng còn chưa tỉnh dậy đấy. Quý nhân chúng ta thường xuyên làm phiền người ta, thế nào cũng phải bày tỏ một chút, liền thu thập một vài xiêm áo đồ trang sức không dùng nữa thưởng cho họ, nếu không tin ngươi cầm nhìn đi!"

Nói qua nàng kéo bao quần áo trên người Liễu Nhứ ném qua, Nhuế thủ lĩnh mở ra nhìn, quả thật như lời nàng nói, bên trong trừ vài bộ quần áo và đồ trang sức, không còn cái khác.

"Thấy rõ?" Yến Vũ Nhi đoạt bao quần áo buộc lại.

"Cung nữ ngươi thật là ——" hắn còn chưa nói cái gì đấy. Muốn rống nàng trở về, ngẩng đầu nhìn lại ngây ngẩn cả người.

Cung nữ này sao lại giống. . . . . .

Bốn mắt nhìn nhau, Yến Vũ Nhi chợt nhớ lại, một năm trước hình như từng gặp hắn một lần. Thầm nói không xong rồi.

"Nhìn gì vậy? Chúng ta có thể đi chưa?" Ánh mắt nàng sắc bén quét về phía hắn, cảnh cáo trần trụi.

"À? Ồ!" Nhuế thủ lĩnh phục hồi tinh thần, khôi phục bình tĩnh, mặc kệ nàng muốn làm gì, hắn đều không muốn lật tẩy nàng.

"Công. . . . . . Đường trong cung phức tạp, các ngươi đừng đi nhầm đường!" Suýt nữa gọi ra, hắn vội vã lui sang một bên tránh ra.

Sợ bóng sợ gió một hồi, bước nhanh đi thật là xa, Yến Vũ Nhi mới dám quay đầu lại, Nhuế thủ lĩnh đã mang theo thị vệ rời khỏi.

"Nguy hiểm thật!" Liễu Nhứ vỗ vỗ ngực, thở một hơi, vừa rồi thật sự nàng bị hù chết.

"Đi mau, hắn nhận ra!" Yến Vũ Nhi thúc giục.

"Cái gì? Vậy tại sao hắn không. . . . . ." Liễu Nhứ kinh ngạc nói, lại bị cắt đứt: "Ngươi muốn bị bắt trở về sao?"

Liễu Nhứ vội vàng che miệng, Yến Vũ Nhi nhìn bộ dáng của nàng, giận dữ liếc mắt nhìn nàng một cái. Nàng (Yến Vũ Nhi) làm sao có thể nói cho nàng (Liễu Nhứ) biết, lần đó Công Tôn Chiến có ý đồ vô lễ, chính là Nhuế thủ lĩnh cứu nàng.

Chạy tới Ngự Thiện Phòng, thời gian vẫn còn sớm, xe đưa nước còn chưa tới, hai người lặng lẽ nấp dưới một gốc cây hòe lớn, thân cây thô to vừa vặn che kín hai người, cộng thêm lùm cây dài cỡ nửa người, coi như trời sáng cũng không có ai chú ý tới họ.

Hai người lẳng lặng chờ đợi, thời gian giống như dừng lại, một chút tiếng động cũng không có, đầu mùa xuân se lạnh, khí lạnh phả lên mặt rất đau, hai người lại hồn nhiên không nhận ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.