Lãng Mạn Của Anh

Chương 46: Cuộc thi




Đại trận bảo vệ đảo của Thủy Sâm Đảo đột nhiên khởi động. Tu sĩ trên cả hòn đảo đều có chút không hiểu ra làm sao, theo đó chính là các loại suy đoán và hoang mang. Phải biết đại diện Đảo chủ của đảo này - Hàng Ương công tử là một người rất có quyết đoán, hơi không hợp ý hắn thì giết không tha. Lại thêm chỗ dựa sau lưng hắn là Vệ Quan Nhai, vậy nên tên này làm việc càng thêm không cố kỵ. Cũng vì lẽ đó, người bình thường đều không muốn chọc phải Hàng Ương công tử.

Mà điều này cũng làm cho cách làm việc của Thủy Sâm Đảo hơi có chút tàn nhẫn khắc nghiệt. Dù là một vùng rất nổi danh ở Nam Hải, trên đảo linh thảo linh thực khắp nơi, nhưng tu sĩ phổ thông rất ít gặp, trừ một ít người lớn gan và hi vọng gặp may, còn lại đều là những đệ tử ở những thế lực lớn kia.

Nghe nói trong phủ của Đảo chủ có kẻ phản bội bỏ trốn, với tính khí của Hàng Ương công tử, đến lúc đó còn không biết thị vệ trong Thủy Sâm Đảo sẽ làm ra chuyện gì, làm cho những tu sĩ trong thành ai ai cũng đều cảm thấy bất an, mọi hành động đều cẩn thận thêm mấy phần, đường phố vốn náo nhiệt cũng có vẻ vắng ngắt tẻ nhạt.

Mà lúc này, Tư Lăng đang hái linh quả, hắn tự nhiên cũng nhìn thấy Đại trận hộ đảo mở ra, nhất thời có chút khổ não, bất quá công việc trên tay vẫn liên tục  không ngừng. Đợi sau khi hái hết mấy linh quả chín trên cây xuống, hắn bèn gọi Tiểu Hồng trên một cành cây khác và Trọng Thiên đang ở trong rừng bắt nạt yêu thú trở về.

"Có vẻ Hàng Ương công tử kia đã phát hiện Tịch Nhược Tầm chạy trốn, sắp tới tuần tra sẽ rất nghiêm mật, chúng ta cũng về thành trước thôi." Tư Lăng một lời dứt khoát, không cho hai con yêu kia tiếp tục lăn lộn gây sự.

Tiểu Yêu Liên lập tức nước mắt rưng rưng. Còn Trọng Thiên thì tròng mắt xoay chuyển, kêu một tiếng với bọn Tư Lăng, sau đó lập tức nhanh như chớp mà bỏ chạy, nhanh đến mức Tư Lăng còn không kịp phản ứng. May là chỉ sau một lúc nó đã chạy trở về, đồng thời trên miệng còn tha theo một cây linh thảo có ngàn phiến lá, phía trên mọc ba quả nhỏ xinh xắn màu đỏ tím, ném cho Tiểu Yêu Liên.

Tiểu Yêu Liên cực kỳ kinh ngạc, hai mắt trợn tròn, "Là Thiên Diệp Tử La Thảo, trên đảo này thế mà lại có loại linh thảo này?"" Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Tiểu Yêu Liên rất tốc độ mà thu linh thảo vào trong không gian Hồng Liên, chuẩn bị sẵn sàng để gieo trồng. Đây chính là thứ tốt.

Tư Lăng còn chưa kịp hỏi đó là loại linh thảo gì, thì đã phát hiện cách đó không xa truyền đến tiếng động. Tu sĩ thủ hộ linh thảo đã lập tức phát hiện linh thảo bị trộm ngay khi Trọng Thiên phá hoại cấm chế bảo vệ linh thảo, họ chính là đang nhanh chóng chạy tới bắt lấy hung thủ; Hơn nữa trong đám tu sĩ kia còn có tu sĩ Kim Đan. Tư Lăng vội vàng vỗ tấm Ẩn Thân phù trên người, tận lực thu lại khí tức, vớt lấy Tiểu Yêu Liên rồi lập tức bỏ chạy. Trọng Thiên thì nhảy đến trên bả vai hắn, thản nhiên mà liếm liếm móng vuốt nhỏ của nó, làm Tư Lăng tức giận đến suýt chút nữa muốn ném nó ra ngoài.

Đến tận nửa đêm, Tư Lăng mới bí mật trở về gian khách sạn mình thuê. Trong phòng vẫn duy trì bộ dạng như ban đầu, trận pháp cảnh giới mà hắn bày xuống không bị kích động, xem ra một tháng qua không có ai đến cả.

Mặc dù đã nửa đêm nhưng trên đảo vẫn đèn đuốc sáng choang, thỉnh thoảng có tu sĩ tuần đảo vội vã đi qua, huyên náo ồn ào làm tu sĩ ngoại lai trên đảo rất hoảng sợ, chỉ lo sẽ bị người của Thủy Sâm Đảo tìm lý do gì đó rồi giết chết bọn hắn. Nếu không phải là đệ tử của những thế lực lớn, Thủy Sâm Đảo sẽ mặc kệ ngươi vô tội hay không, bực mình thì đem ra chém. Hàng Ương công tử hung hăng kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không đặt những tu sĩ tán tu hay thế lực nhỏ ở trong mắt.

Thần thức Tư Lăng yên lặng lan ra, rất nhanh liền thăm dò hết tình huống trong thành.

Những thị vệ trên đảo bắt đầu từ thành nam tìm kiếm từng nhà, mà hiện tại không chỉ cần tìm kẻ phản bội, còn phải lùng bắt tên trộm linh thảo.

Nghe nói một cây linh thảo cao cấp trong Thủy Sâm Đảo bị người ta trộm mất, người trong thành trực giác không tin. Phải biết, trận pháp trong đảo tầng tầng lớp lớp, coi như trong rừng thật sự có trồng các loại linh thảo linh thực, nhưng bên trong ngoại trừ bày xuống đại trận, còn có tu sĩ cấp cao chuyên môn trấn thủ, nào có thể dễ dàng để người ta trộm linh thảo? Chỉ là, điều bất trắc này vẫn xảy ra, nhìn tình trạng cảnh giới nghiêm ngặt trên đảo, linh thảo bị trộm chắc chắc là vô cùng quý hiếm cao giai.

Mọi người đều sôi nổi suy đoán xem tên trộm nào lại to gan như vậy, trộm linh thảo xong còn có thể toàn thân trở ra. Lần này thật là đã đập vào bảng hiệu của Thủy Sâm Đảo, có cái ví dụ này, xem ra sau này sẽ thòi ra cả đám người muốn đến trộm linh thảo linh quả thôi. Không sợ kẻ trộm ăn cắp, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương, đến lúc đó Thủy Sâm Đảo lại muốn náo nhiệt một phen.

Còn tên trộm linh thảo mà mọi người đang suy đoán thì lúc này đang nhàn nhã lăn lăn trên giường, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu yêu thú không rành thế sự. Tiểu Yêu Liên ngồi ở một bên hỏi dò nó, "Chủ nhân, Thiên Diệp Tử La Thảo kia Tiểu Hồng đã gieo xuống rồi, còn một tháng thì sẽ chín, đến lúc đó dùng nó làm gì? Có muốn ủ linh tửu sao?"

Trọng Thiên gào một tiếng, Tiểu Yêu Liên lập tức kinh ngạc nói: "Hóa ra là chuẩn bị cho Tư công tử? Chủ nhân, người thật tốt. Tư chất Tư công tử như vậy, Tiểu Hồng cũng đang lo lắng chỉ có năm năm thì huynh ấy có kịp Kết Đan hay không đây. Lần này có Thiên Diệp Tử La Thảo, Tiểu Hồng cũng thấy là không thành vấn đề rồi!"

Trọng Thiên hết sức hài lòng, duỗi chân thịt ra vỗ vỗ đầu Tiểu Yêu Liên để khen thưởng, lại không nghĩ rằng đứa nhóc thân thể nhỏ nhắn mềm mềm kia bị một vuốt đánh bay. Tư Lăng nhanh tay nhanh mắt đón được nó.

"Cảm ơn Tư công tử." Tiểu Yêu Liên cười đến ngọt ngào, hiện tại tâm tình nó thật tốt, cho nên cũng không so đo chuyện mình bị đánh bay.

Tư Lăng bắn bắn nó vài cái, hỏi: "Thiên Diệp Tử La Thảo có ích lợi gì? Sao trước đây ta xem trong sách linh thảo không thấy giới thiệu loại linh thảo này?"

Từ khi đi tới thế giới này, Tư Lăng vẫn cố gắng bổ sung tri thức về thế giới, bất quá đáng tiếc chính là, những tư liệu phổ thông trên thị trường hoàn toàn không sánh được với Đại môn phái, hắn chỉ có thể biết chút da lông thôi. Nếu là Tư Hàn ở bên, chắc chắn sẽ biết loại linh thảo trong truyền thuyết này, giá trị bản thân nó đủ làm cho người ta điên cuồng, nhưng không ngờ lại bị con yêu thú này tha đi.

Tiểu Yêu Liên ngậm ngón tay, non nớt mềm mại mà nói rằng: "Tư công tử, quả của Thiên Diệp Tử La Thảo có thể trợ giúp tu sĩ lên cấp, tỷ như Tư công tử vậy, dù cho tư chất phế vật, chỉ cần có quả của Thiên Diệp Tử La, hẳn là có thể Kết Đan trong vòng năm năm. Tư công tử, thực là quá tốt rồi, giờ thì không cần lo lắng đến lúc đó không thể Kết Đan, không được tiến vào Thông Thiên Tháp nữa." Tiểu Yêu Liên vui mừng tự đáy lòng, sau đó lại bị Tư “vú nuôi” thẹn quá thành giận bắn bay.

Sau khi bắt nạt Tiểu Yêu Liên luôn lo lắng về tư chất bình thường của mình, Tư Lăng sờ cằm gật đầu, "Không trách ngoài kia phản ứng lớn như thế, loại linh thảo này xem ra rất khó trồng, nhưng không ngờ lại để Trọng Thiên trộm mất. Bất quá, ta ở trên đảo lâu như vậy lại không hề cảm giác được khí tức của quả Thiên Diệp Tử La, Trọng Thiên làm sao phát hiện được?" Bình thường thì linh thảo cao giai sẽ tiết lộ hơi thở của chúng ra ngoài, hấp dẫn vô số yêu thú và nhân tu cường đại đến tranh cướp, nhưng hắn ở trong rừng cây lâu như vậy, lại chưa từng phát hiện.

Trọng Thiên lập tức kênh kiệu ngẫng đầu lên, mặt vẻ cực kỳ đắc ý. Kỳ thực nó cũng chỉ là trong lúc đuổi chim rượt thú thì vô tình xông tới đó, xung quanh Thiên Diệp Tử La Quả được bày cấm chế dày đặc, ngoại trừ bản thân Hàng Ương công tử ra, cả tu sĩ tuần đảo cũng không cách nào tiếp cận. Trọng Thiên tự nhiên cũng trông mà thèm, nhưng nó lại không biết cách phá trận, từ lúc phát hiện ra bụi linh thảo này trở đi, trong mấy ngày qua, mỗi ngày nó đều giành một chút thời gian dùng yêu hỏa từng chút từng chút phá hoại trận pháp, lại sợ bị Hàng Ương công tử phát hiện, cho nên tiến triển rất chậm rãi. Cho tới tận hôm nay, trận pháp bảo vệ Thiên Diệp Tử La Thảo đã bị yêu hỏa của Trọng Thiên công phá gần hết, thấy Tư Lăng muốn rời khỏi, cho nên đã làm thì làm cho xong, nó trực tiếp dùng vũ lực phá hoại trận pháp bảo vệ, sau đó tha đi cái cây linh thảo khiến người ta thèm nhỏ dãi kia.

Tư Lăng không nói gì, mấy ngày qua hắn vẫn cảm thấy Trọng Thiên có việc giấu mình, không nghĩ tới nó lại hạ xuống nước cờ lớn như vậy. Thiên Diệp Tử La Thảo quý giá như thế, Hàng Ương công tử kia nhất định bị tức chết, huyên náo làm Thủy Sâm Đảo hiện tại cảnh giới càng ngày càng nghiêm ngặt, thật không biết lúc nào mới có thể ly khai.

Tư Lăng đoán không sai, vốn chuyện Tịch Nhược Tầm chạy trốn đã làm Hàng Ương tích một bụng khí, đến khi biết được Thiên Diệp Tử La Thảo mà hắn coi trọng đã bị trộm, hắn lập tức tức giận đến trực tiếp giết chết tu sĩ đến bẩm báo. Hắn hiện tại đã là Kim Đan hậu kỳ, vốn dự định chờ khi Thiên Diệp Tử La Thảo chín thì dùng nó để Kết Anh. Nếu có quả Thiên Diệp Tử La, nhất định có thể bình an mà Kết Anh, nhưng ai biết ngay khi linh thảo sắp chín thì lại bị trộm mất!

Hàng Ương công tử tức muốn nổ phổi, tự mình vào trong rừng kiểm tra, phát hiện trận pháp bảo vệ Thiên Diệp Tử La Thảo là bị bạo lực phá hoại, lại kiểm tra vết tích xung quanh một hồi, có dấu vết của lửa thiêu, lập tức tập trung tầm mắt vào những tu sĩ Hỏa Linh căn và yêu thú thuộc tính Hỏa.

Để người ta đánh cắp linh thảo ở dưới mí mắt mình, lại để lô đỉnh mình coi trọng chạy trốn, lần này Thủy Sâm Đảo có thể nói là mất hết thể diện. Từ sau khi Hàng Ương bám được vào Vệ Quan Nhai, đã khi nào mất mặt như thế, hắn nghiến răng nghiến lợi xin thề, tuyệt đối phải đem Tịch Nhược Tầm và tên trộm linh thảo bắt về, rút hồn luyện phách.

Vào lúc hừng đông, thị vệ Thủy Sâm Đảo rất nhanh liền tới chỗ khách sạn Tư Lăng ở, chưởng quỹ khách sạn tự mình mang người đến trước cửa phòng Tư Lăng.

Ở trong lòng chưởng quỹ, vị khách nhân này từ một tháng trước đã luôn bế quan, chưa từng đi ra ngoài bao giờ, tất nhiên cũng lãng phí một số lớn linh thạch, cảm giác người này rất ngốc. Phải biết Thủy Sâm Đảo bởi linh khí nồng đậm, giá ở trọ trên đảo cũng là giá trên trời, tu sĩ bình thường muốn bế quan cũng sẽ không chạy tới nơi này bế quan, đó chính là ""được không đủ bù mất".

"Tần tổng quản, vị khách bên trong từ một tháng trước đã ở trọ nơi đây, chưa từng ra ngoài, ngài xem..."

Nữ nhân được gọi là Tần tổng quản lại không hề bị lay động, lạnh lùng nói rằng: "Công tử hiện nay tâm tình không tốt, ta tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ dấu vết nào. Lưu chưởng quỹ, xin khuyên ngươi cẩn thận một chút, nếu để cho chúng ta phát hiện cái gì, ngươi cũng đừng ở lại trên đảo nữa."

Lưu chưởng quỹ kinh sợ trong lòng, vội vàng cười trừ. Tần tổng quản này tuy rằng tướng mạo bình thường, năng lực cũng không xuất chúng, nhưng cũng là đại tướng trong tay Hàng Ương công tử. Nếu để nàng ta ở trước mặt Công tử nói cái gì, chớ nói mình không thể ở trên đảo, không chừng cả mệnh cũng không còn. Có khi hắn cũng có chút oán giận, Hàng Ương công tử này ỷ vào Đảo chủ sủng ái mà tùy ý làm bậy, thủ đoạn hung ác tàn nhẫn, hoàn toàn không xem tu sĩ cấp thấp bọn hắn là người, làm cho danh tiếng Thủy Sâm Đảo càng ngày càng thối, cũng làm cho rất nhiều dân cư trên đảo không thể không rời đi.

May thay, vị khách bên trong không có làm khó hắn, khi hắn vừa lên tiếng thì  liền mở cửa ra.

Gió biển sáng sớm thổi qua, mới vừa tỉnh ngủ, mái tóc đen dài còn chưa kịp sửa sang xõa tung sau lưng, da thịt trắng nõn ôn hòa như ngọc mã não trắng muốt, dung nhan tinh xảo không chút tì vết giống như tiên nhân đến từ chín tầng mây, khiến người ta si mê khó lòng kìm chế. Mãi đến tận khi đối phương mặt không hề cảm xúc mà nhìn mình, cái loại biểu cảm lạnh như băng kia mới khiến hai người trước cửa có chút lúng túng phục hồi tinh thần.

Tần tổng quản hô hấp chợt tắc nghẽn không thông, trong lòng rung động ghê gớm. Nàng vẫn cho rằng dung mạo của Hàng Ương công tử đã là tuyệt sắc, nhưng không ngờ trên thế gian này còn có nam nhân còn mỹ lệ hơn Hàng Ương công tử. Nếu nam nhân này xuất hiện ở trước mặt Đảo chủ, nơi nào còn vị trí cho Hàng Ương công tử hôm nay? Đáng tiếc, hiện tại Hàng Ương công tử đã trở thành quyền Đảo chủ của Thủy Sâm Đảo, đàn áp làm cho bọn họ không phản kháng được.

Dung mạo nam nhân này quá mức xuất chúng như vậy, Hàng Ương công tử xưa nay tự phụ dung mạo của mình là tuyệt nhất, nếu hắn phát hiện nam nhân này, tuyệt đối sẽ không buông tha, nhất định sẽ lập tức ngoại trừ hắn. Bất quá Tần tổng quản lại không muốn cho Hàng Ương công tử cơ hội này, nàng còn muốn chờ xem ngày mà Hàng Ương công tử thất sủng, bị những tu sĩ mang lòng oán hận kia rút hồn luyện phách tới chết đây.

Tần tổng quản vẫn không để thị vệ phía ngoài bước vào đây, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Lăng, lại vào bên trong phòng kiểm tra một chút, ngoại trừ một con yêu thú cấp thấp ra thì không còn bất kỳ người nào. Lại lấy ra một linh cầu kiểm tra linh căn, mặt không cảm xúc mà nhìn linh quang đỏ xanh xen lẫn ở mặt trên, ngoài miệng lại nói rằng: "Người này là thủy linh căn, cũng không phải tu sĩ Hỏa Linh Căn mà công tử muốn tìm, không cần để ý tới."

Tư Lăng trong lòng hơi kinh ngạc, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh.

Lưu chưởng quỹ cũng nhìn thấy linh cầu kiểm tra ra hai màu sắc đan xen, rõ ràng là thủy hỏa song linh căn, nhưng Tần tổng quản nếu đã nói như vậy thì chính là có tính toán của mình, bèn cũng giả vờ không biết. Hắn cười cười khách khí với Tư Lăng, mang theo Tần tổng quản đi tới một phòng khác.

Tư Lăng đóng cửa lại, suy nghĩ một chút, liền hiểu rõ ràng ý tứ của Tần tổng quản kia, trong lúc nhất thời thật không biết khuôn mặt này là chuyện tốt hay là tai họa. Nếu lúc hắn tiến vào đảo mà đổi thành một khuôn mặt khá bình thường, sợ rằng vị Tần tổng quản kia thà giết lầm còn hơn bỏ sót, trực tiếp bắt hắn đưa tới phủ Đảo chủ. Thế nhưng khuôn mặt này của hắn quá yêu nghiệt, Tần tổng quản vì tư lợi của mình, trợn mắt nói dối, trực tiếp đem thả tên trộm như vậy.

Chờ Tần tổng quản mang theo hai tu sĩ Hỏa Linh Căn trong khách sạn ly khai, Tư Lăng lại chạy đi tìm Lưu chưởng quỹ, bày tỏ mình có việc gấp, hỏi dò Thủy Sâm Đảo khi nào có thể mở Đại trận hộ đảo để những kẻ ngoại lai như bọn hắn rời đảo. Xét thấy hành vi lúc trước của Tần tổng quản, Lưu chưởng quỹ ngược lại không muốn làm chuyện xấu gì, suy tính một chút, liền nói thật.

""Giữa mỗi tháng sẽ có một ít đệ tử thế lực lớn lên đảo thu thập linh thảo linh quả, Hàng Ương công tử không dám đắc tội bọn họ, đến lúc đó công tử có thể cùng bọn họ rời đi." Chưởng quỹ âm thầm đưa ra đề xuất.

Tư Lăng cảm kích nói cám ơn với hắn, xoay người trở về phòng. Hắn quyết định đợi thêm nửa tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.