Lãng Mạn Của Anh

Chương 22: Bữa ăn




Vạn Thống năm thứ mười một, Bắc Di nam phạm.

Mười vạn đại quân đóng tại Ngọc môn quan vẫn không chống nổi thế quân địch ào ào kéo tới. Chẳng cần nhìn trên quan đạo tám trăm dặm nối liền không dứt trong công văn, dân vùng biên giới chen chúc di tản đến ngày một nhiều. Một đường về phía bắc, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy những người quần áo tả tơi, héo úa nằm la liệt. Không mang theo cảm tình, những ánh mắt già nua, những bàn tay lớn bé có đủ, đều hướng về phía ta, khiến ta kinh hãi.

Ta đem tất cả ngân lượng và lương khô của mình chia cho nạn dân, đem hết toàn lực giúp đỡ, nhưng, giúp được mười người, trăm người, sao có thể giúp được ngàn người, vạn người? Thiên tai nhân họa, tiếng kêu than vang vọng đất trời, kẻ phàm phu tục tử như ta có thể nào chống lại?

Bật người do dự, vẫn là thảo nguyên hoang dã nơi biên giới.

Con đường hoang vu, tựa nhân thế uyển chuyển, từ lâu không có một bóng người. Ta buông dây cương, để ngựa đi chậm rãi, bất tri bất giác khắp nơi đều an tĩnh lại, màn trời cao vời vợi, mảnh trăng tàn trong trẻo nhưng lạnh lùng như mũi nhọn huy hoàng thảm đạm bao phủ nơi này. Mở mắt ra, thảo nguyên vô biên vô hạn nhấp nhô. Ta dừng lại nơi cuối đường, thì ra thiên nhai đều hóa thành ảo giác.

Thiên hạ đã đến bờ diệt vong, nếu không quay đầu lại, liệu có còn lối ra không? Hay là Minh triều sẽ tràn ngập bàng môn tà đạo?

Hoảng sợ.

Xoay người, Liễu Tam công tử của Giang Nam đem ánh mắt trong suốt nhìn ta.

Ta nhìn hắn, ánh mắt dần mê ly ——buổi tối tuyết rơi kia, vừa ngẩng đầu đã trông thấy hắn, áo lông cừu tuyết trắng bị lửa ánh thành hồng sắc, dao lâm quỳnh thụ, nham nham thanh trì, trong nhất thời, còn tưởng rằng thần tiên lạc giữa cõi người… Từ Dương Châu đi tới chân trời góc biển, cùng người tài tử khoác bạch y, thường ở xa xa, nhưng khi cần lại xuất hiện thật đúng lúc, đưa rượu cho ta, thổi một khúc tiêu che lấp dáng vẻ hào sảng của ta…

Nhưng, trước mắt một thân phong trần, còn đâu Liễu Tam công tử vang danh thiên hạ? Như một chiếc bóng cô đơn, có còn là một thế giai công tử trong thời thế hỗn loạn năm nào?

—— Ta nhìn hắn…

Đi tới bên cạnh hắn. Tiêu trúc khắc một chữ “Liễu” nằm gọn trong lòng bàn tay.”Trả lại cho ngươi.” Ta cười: “Nên sớm trả lại ngươi mới phải, ngày hôm nay cuối cùng cũng hoàn bích quy Triệu(*).”

(*) Hoàn bích quy Triệu:

Hắn bất động thanh sắc, dường như hiểu rõ, cũng không vươn tay nhận lại: “Tặng cho ngươi rồi, sao có thể lấy lại được?”

“Ta từ bỏ.”

Tầm mắt hắn đảo qua tiêu trúc trong tay ta, hồi lâu, mới thở dài: “Ngươi ném nó, đốt nó, ta đều cam nguyện. Trường Lưu, ta đã nói rồi, tất cả đều là ta cam nguyện, không liên quan gì đến ngươi.”

Thì ra là thế!

Hắn và ta, ta cùng Trọng Hoa, thì ra hoàn toàn không có gì quan ngại, các loại gút mắc, các loại ái hận, ngay từ đầu không thể gặp nhau! Là vì buổi trăng sáng nên mới hiểu rõ sao. Hay là hắn đã sớm nhìn thấu rồi… Ai đau đớn lại không phải chịu đựng hết thảy một mình, ai có thể giúp ai tha thứ nửa phần? …

Còn nhiều thời gian, mỗi người đều tự bảo trọng, mới bắt đầu nhìn xa.

“Đi về phía Tây ba trăm dặm sẽ gặp Ngọc môn quan.”

Ta đem hết toàn lực mà tươi cười với hắn: “Trường Lưu muốn ra trận giết địch, tình nguyện suốt đời ngồi trên lưng ngựa, nhưng, đó không phải nơi ngươi nên tới.”

Liễu Tam trầm mặc, mắt hắn, xương hàm, miệng, mũi đều khiến ta nghĩ tới một trời tuyết phủ Giang Nam, nhớ tới thứ ta từng bỏ lỡ, núi Minh Nãng ở Dương Châu đêm tháng một. Trong tiếng gió thổi nơi sông cạn đá mòn, hắn bỗng nhiên hỏi ta: “Trường Lưu, ngươi luôn luôn hỏi ta vì sao, còn ngươi, ngươi là vì cái gì?”

Như bản án cũ nhắc lại, như bóng với hình, chiếc mặt nạ của chuyện cũ bỗng nhiên bị vạch trần. Ta đau đến không kịp phản ứng, hô hấp dường như ngừng lại, mà thân ảnh hắn lại dần bị bóng đem nuốt chửng.

Như vậy có khi lại hay nhất.

Tối nay, hắn quay về là Liễu Tam công tử, mà ta, đã không còn là chiếu tướng của Tạ gia.

Ánh trăng phân minh.

Ta ngã vào không gian bờ bến của vùng quê, nhắm mắt lại, dang rộng chân tay.

“Trường Lưu… Trường Lưu… Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?”

Thiên nam hải bắc, không mục đích mà đi lại giữa núi cao nước lớn, ta thường nhớ tới lời hắn từng hỏi ta, hắn không thể che lấp ngữ khí hoang mang, chờ khi ta không đề phòng nhất mà bất ngờ xuất hiện, phản phản phúc phúc, liều mạng dây dưa, vĩnh viễn không thôi.

—— Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?

Trường Lưu…

Trường Lưu…

Bất quá chỉ là hàng vạn hàng nghìn tiếng kêu hữu danh vô thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.