Lẳng Lơ Cho Anh Xem

Chương 27: Nhẹ nhàng dỗ dành




Nàng quả thật không thể tin được, người ngày hôm qua còn cười nói nhẹ nhàng với nàng, giờ phút này lại không có một chút sức sống nằm ở đó!

Sự sợ hãi này, gần như trong nháy mắt điên cuồng ập tới, khiến nàng lâm vào hoảng sợ! Không biết vì sao, Die nd da nl e q uu ydo n đáy lòng luôn có một loại đau thương và sợ hãi mất đi mãnh liệt, giống như. . . . . . nàng đã từng mất đi một người quan trọng nhất vậy!

Vào giờ phút này, trong mắt Hoàng Vũ Tĩnh trừ bóng dáng nằm dưới đất, cái gì cũng không lọt nổi mắt xanh của nàng. Động tác nhào về phía trước, giống như mang theo bản năng, định vung tay cào bùn đất khiến cho nàng hận thấu xương ở trên người Long Ứng Tình! Khi nàng không để ý, một luồng nhiệt lưu xông lên, theo bàn tay vung ra, đánh ra một hồi chưởng phong mãnh liệt, lập tức hất tung bùn đất trên người Long Ứng Tình ra.

Tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, ngay lúc Hoàng Vũ Tĩnh nhào tới bên cạnh Long Ứng Tình, trên người hắn đã không còn lớp bùn đất dày nữa, nhưng người nằm ở nơi đó vẫn im hơi lặng tiếng.

Vừa chạm đến thân thể lạnh lẽo của Long Ứng Tình, Hoàng Vũ Tĩnh giật mình, tay phải đã theo bản năng sờ lên cổ tay Long Ứng Tình, khi nàng bén nhạy cảm thấy mạch đập dưới ngón tay, gần như sắp gào khóc lên rồi —— nếu tình huống cho phép.

Biết tình hình không thể để lỡ, vì vậy Hoàng Vũ Tĩnh cũng không biết lấy hơi sức ở đâu ra, một tay bế Long Ứng Tình lên, giống như xách một thứ gì đó mà không nặng chút nào. Xoay người, khi nàng xoay người, thấy đám thú vây quanh trước mặt mình lần nữa, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh cảm kích, bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu, nếu không có nai con kia kiên trì và hướng dẫn, nếu không có đám thú này giúp một tay, có thể nàng sẽ để mất Long Ứng Tình trong núi sâu này, vĩnh viễn cũng không tìm được hắn!

"Cám ơn các ngươi!" Nếu nai con nghe hiểu được lời của nàng, như vậy những con thú này chắc cũng sẽ hiểu, Hoàng Vũ Tĩnh nói với chúng: "Ân huệ của các ngươi, Hoàng Vũ Tĩnh ta sẽ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định đến báo ân!"

Không biết có phải mắt mờ hay không, Hoàng Vũ Tĩnh giống như chợt thấy vẻ xấu hổ trên mặt bọn chúng?

Gật đầu với bọn chúng, Hoàng Vũ Tĩnh vừa niệm, dưới chân chợt có một luồng khí vọt tới, rồi sau đó cả người cũng được đưa lên không trung, cảm giác giống như là cưỡi gió mà đi.

Vốn nên là bởi vì đột nhiên bay lên không mà cảm thấy sợ hãi, Hoàng Vũ Tĩnh lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ lo âu nhìn “tượng đất” ôm chặt trong ngực, đối với hành động mình đột nhiên làm ra cũng không quá mức quan tâm.

Một đường bay theo, dưới chân thoáng qua rừng rậm vừa mới đi qua, bay qua dòng suối nhỏ róc rách, lướt qua bụi hoa ong bướm bay lượn, cuối cùng Hoàng Vũ Tĩnh ôm Long Ứng Tình trở lại trong sơn động.

Đặt Long Ứng Tình bên cạnh đầm nước nhỏ trong động, hai tay Hoàng Vũ Tĩnh nhẹ nhàng mở miệng đang khép chặt của Long Ứng Tình, đẩy bùn đất bị nhét đầy vào trong miệng ra ngoài, cẩn thận kiểm tra lỗ mũi của hắn, dieendaanleequuydonn may mà bên trong không bị nước bùn làm tắc, dẫn tới hít thở không thông, nếu không. . . . . . Vừa nghĩ tới hậu quả đó, Hoàng Vũ Tĩnh liền rùng mình. Sau khi lau sạch xong miệng mũi, nàng đỡ Long Ứng Tình dậy để hắn ngồi xếp bằng, rồi sau đó ngồi ở phía sau hắn, nhắm mắt tự nhiên mà bắt đầu điều khí, trước đẩy khí nóng trong cơ thể mình qua cơ thể Long Ứng Tình, cũng không dám nóng vội, chỉ sợ nhất thời quá gấp, khiến kinh mạch yếu ớt của hắn không chịu nổi mà bạo phá.

Sau thời gian một nén nhang, cảm thấy thân thể Long Ứng Tình bắt đầu mềm đi, không còn cứng ngắc nữa, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, tình hình của Long Ứng Tình không tốt, dựa vào nội lực thí khó giải quyết, phải có mấy gốc thảo dược hay thần đan gì đó... mới có thể. . . . . .

Nghĩ như vậy, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh Tâm lại lo lắng, một sự hi vọng mãnh liệt, hi vọng trước mắt lập tức có thể xuất hiện một viên tiên đan cứu Long Ứng Tình!

Nghĩ như vậy, Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên cảm thấy ngón trỏ phải nóng bỏng, một vệt sáng màu vàng lóng lánh, ngay sau đó một dấu hoa văn vàng kim nổi lên. Còn chưa kịp kinh ngạc trên tay của mình lại xuất hiện điều kỳ lạ như thế, hai mắt màu tím của Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên mở to, chỉ thấy một viên đan dược tỏa ánh vàng, tản ra mùi hương thoang thoảng bay ra từ trong hoa văn!

Ôi ~! Trong tay lại có thể có vật bay ra!?

Sững sờ nhìn viên kim đan từ ngón tay bay tới giữa không trung, Hoàng Vũ Tĩnh không bình tĩnh được một hồi lâu, nếu không phải nhiệt độ trên tay lại giảm, nàng sợ rằng còn phải nhìn chăm chú một hồi lâu!

Đột nhiên hồi hồn Hoàng Vũ Tĩnh bị nhiệt độ trong tay sợ hết hồn, trong lòng hoảng hốt, cái gì cũng không nghĩ được, thế nhưng lại không lưỡng lự đưa tay lấy viên kim đan lơ lửng ở giữa không trung rồi vội vã rút lui nội lực đang truyền cho Long Ứng Tình, ôm hắn trong ngực, đẩy hai cánh môi đang khép chặt nhét viên kim đan vào trong miệng, cũng vận công trợ giúp hắn nuốt xuống. Sau một hồi, cảm thấy thân thể Long Ứng Tình nóng lên lần nữa thì Hoàng Vũ Tĩnh mới thở ra một hơi, rồi sau đó nhớ tới khi nãy bản thân lung tung đã đút một viên đan bằng ngón cái vào trong miệng Long Ứng Tình, cũng không quản đó là thuốc gì, nếu là hồ đồ đút cho hắn thuốc gì phải chết, vậy coi như xảy ra chuyện! Nghĩ như vậy, sau lưng Hoàng Vũ Tĩnh thấm ra một lớp mồ hôi lạnh. Trong lúc tình thế cấp bách động tác theo bản năng, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, giờ hồi tưởng lại, thật giống như lúc ấy trong lòng đã chắc chắn làm như vậy không có vấn đề, cho nên theo trực giác đi làm.

Xem ra, nhất định là ký ức trước kia dần dần trở lại, cho nên mới có nhiều hành động bình thường cũng không có quái dị như vậy.

Đang đợi dược hiệu phát huy, Hoàng Vũ Tĩnh đã thầm nghĩ trong lòng.

Nàng lúc này đã hoàn toàn khác nàng một ngày trước, trong một buổi sáng, tâm trí bị kích thích, từ sợ hãi không tìm được Long Ứng Tình, da.nlze.qu;ydo/nn đến khi nhìn thấy Long Ứng Tình còn thoi thóp một hơi mà sinh ra loại khổ sở khi mất đi người quan trọng, còn có những hình ảnh trước đó không ngừng hiện lên trong đầu làm nàng đau đầu như muốn nứt ra, cũng làm cho Hoàng Vũ Tĩnh đột nhiên giống như biến thành một người khác.

Chỉ là, sự “phát triển” nhanh chóng này , hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút nhân tố không ổn định tồn tại, có lẽ sẽ lưu lại tai họa ngầm gì đó cũng không biết.

Chỉ chốc lát sau, cảm thấy tình hình của Long Ứng Tình cũng ổn định rồi, trong lòng Hoàng Vũ Tĩnh Tâm mừng rỡ không thôi, không ngờ đánh bậy đánh bạ, lại vẫn thật sự khiến Long Ứng Tình vượt qua nguy hiểm!

Nàng đâu nghĩ được, đan dược vừa mới đút cho Long Ứng Tình, đâu chỉ là thuốc chữa thương thông thường đơn giản như vậy, đó là tiên đan, chẳng những có thể cải tử hồi sinh, còn có thể cải thiện thể chất, tẩy kinh dịch tủy, viên thuốc này chính là một trong những đan dược quý giá của Thái Thượng Lão Quân, bởi vì tham ăn, cuối cùng đưa cho Hoàng Vũ Tĩnh Xu, rồi sau đó vẫn được giữ trong Thấm Xu Văn, sau lại bởi vì Phượng Tĩnh Xu tự mình học được bản lĩnh chế thuốc, cũng chưa lấy ra sử dụng, hôm nay vì Phượng Tĩnh Xu mất trí nhớ, thành Hoàng Vũ Tĩnh u mê không biết thế sự, bởi vì không biết mình có phần bản lĩnh như thế, mới có thể dưới tình thế cấp bách, thúc giục Thấm Xu Văn, lấy ra tiên đan năm xưa.

Nhưng không thể không nói, cho dù kỹ thuật chế thuốc của Phượng Tĩnh Xu cao siêu, sử dụng nguyên liệu cũng là chất lượng phàm trần, công hiệu tất nhiên kém hơn thuốc do Thái Thượng Lão Quân chế ra từ thiên tài địa bảo tiên giới, vì vậy tác dụng với Long Ứng Tình cũng là nghiêng trời lệch đất. Long Ứng Tình uống viên thuốc này, công hiệu tương đương với việc Hoa Ngọc Dung nằm trong Thấm Xu Văn hưởng tiên khí trước đây không lâu, cộng thêm bản thân Long Ứng Tình có võ công cao cường, tác dụng sau này càng biểu hiện rõ ràng.

Đánh bậy đánh bạ, Phượng Tĩnh Xu lại cho một người nam nhân lại thể chất.

Đợi đến khi hơi thở Long Ứng Tình vững vàng, xác định hắn chỉ ngủ thiếp đi, Hoàng Vũ Tĩnh nhìn Long Ứng Tình ngủ mê, cuối cùng đưa tay dò vào đầm nước nhỏ bên cạnh, cảm thấy một luồng khí lạnh, vận công lực, chỉ chốc lát sau, đầm nước nho nhỏ bốc lên một lớp khói nóng. Ôm Long Ứng Tình đến bên bờ, Hoàng Vũ Tĩnh lấy tay vốc lên một ít nước, cẩn thận rửa sạch khuôn mặt không nhìn ra được dung mạo.

Nước ấm áp chảy nhỏ giọt xuôi theo mặt, chảy qua hai mắt nhắm chặt, đôi môi dụ người, cằm có đường nét sắc sảo, tẩy rứa khuôn mặt non nớt không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù hắn vẫn chăm sóc nàng, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy, hắn để ý mọi mặt trước mặt nàng. Để ý dáng vẻ của hắn, để ý y phục của hắn, để ý lời nói của hắn, để ý tất cả tất cả của hắn trước mặt nàng, rất sợ một khi không chú ý sẽ phá hủy sự hoàn mỹ của hắn trong cảm nhận của nàng.

Hắn để ý hình tượng của mình như thế, sao lại cho phép mình lếch thếch như lúc này chứ?

Trong mắt Hoàng Vũ Tĩnh mang theo dịu dàng, lau sạch sẽ gương mặt dính bùn, trả lại màu sắc trắng noãn như cũ, rồi sau đó lại đưa đầu tóc mượt ngâm vào nước cẩn thận rửa sạch. Đầu ngón tay mảnh khảnh xuyên qua vết bùn khô khốc, cẩn thận gỡ từng lọn tóc chải, sau đó lại vò nhẹ, dần dần trở lại mái tóc đen mượt mà.

Thích mặc y phục xanh lá, lại bị bùn đất lấm lem, bị dập đến không thành hình, vì không để cho người khác tỉnh lại oán trách không vui, dinendian.lơqid]on Hoàng Vũ Tĩnh duỗi mười ngón tay, nhẹ nhàng phẩy phẩy chỗ nhăn nhúm trên y phục, từng đường từng đường lại cho thẳng, đảo mắt, thân hình thiếu niên, tươi đẹp.

Nếu như nói gương mặt của Long Ứng Tình mang theo tà khí, như vậy thân thể của hắn lộ ra hơi thở dương cương, có lẽ là vì luyện võ, mặc dù bên ngoại hình xem như là mỹ thiếu niên nhỏ yếu, nhưng dưới lớp y phục màu xanh, lại mang theo tràn đầy phong thái của phái nam, nhưng nếu nói hắn là thanh niên cường tráng, thì cái thứ dài dài ở dưới lớp y phục đó thật không nhìn ra đây là của một nam nhân trưởng thành (@_@). Một nam tử như vậy, khuôn mặt thật khiến người say đắm, vóc dáng khiến người thần hồn điên đảo, xuống chút nữa lại khiến người bị mê hoặc, quả thực là cực kỳ mâu thuẫn, làm cho người ta bị hấp dẫn!

Lần này, Hoàng Vũ Tĩnh không bỏ qua bất kỳ cơ hội cắt xén nào, trong mắt nhìn thấy, trong tay chạm sờ vào, theo tư tưởng "vì dân phục vụ"  tư tưởng, thừa dịp tiểu mỹ nam ngủ mê man, giương cao khẩu hiệu vô cùng chính đáng, làm cho người ta hoài nghi hành động của một sắc nữ.

Ngay từ đầu thương tiếc, nhẹ nhàng, tất cả đều sau khi nhìn thấy được ngọc thể của mỹ nam, giọng điệu thay đổi lại thay đổi, cũng đều không quay đầu lại   ~

Ở dưới khe núi, sâu trong động nhỏ, Hoàng Vũ Tĩnh tẩy rửa ăn xén cũng không nói quá, vốn không ngờ, giờ phút này bức tường yên tĩnh, là đặt lên trên đầu ngọn sóng lớn dữ dội ở bên ngoài, chỉ cần một chạm nhẹ, sự yên tĩnh ấy sẽ trong nháy mắt phá thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn thay đổi.

Mà đúng vào lúc này, một người thay đổi thế cục, trong lúc vô tình bước chân vào chốn bồng lai này, mang theo một thân xanh trầm, lặng lẽ bước tới. . 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.