Lặng Lẽ Thích Em

Chương 3




Ninh Hữu chống cằm suy tư một lát, cuối cùng gật gật đầu, hai cánh cửa này đều nhìn chả ra sao cả, dứt khoát vẫn là ở tại chỗ tu luyện đi thôi. Nghĩ vậy, cậu liền ngồi xuống, bắt đầu thảnh thơi tu luyện.

Hai cánh cửa kia run rẩy một chút.

Qua hồi lâu Ninh Hữu vẫn không nóng nảy, vẫn bình chân như vại ở đó tu luyện, trùng hợp là thiên địa linh khí ở nơi này cực kỳ sung túc, khiến cho Ninh Hữu tu luyện cực kỳ thông thuận. Mắt thấy thiên địa linh khí nồng đậm đều bị Ninh Hữu hấp thu đi rồi, hai cánh cửa kia càng thêm run rẩy lợi hại, cuối cùng rất không tình nguyện dung hợp lại, hình thành một cái cửa đá trang trọng.

Ninh Hữu mở mắt, nở nụ cười, lúm đồng tiền bên má trên gương mặt lộ ra.

Cậu liền biết ngay hai cánh cửa ở đây không phải là thiện tra gì mà, không chừng sau khi đi vào sẽ đụng tới cái gì gặp quỷ đâu. Sư tôn cậu lão nhân gia chính là nói với cậu, gặp được loại tình huống này, nếu không có nắm chắc, dứt khoát hai cái đều không chọn, trừ phi bị buộc đến nóng nảy, dứt khoát liền tu luyện tại chỗ đi, chờ đến khi nắm chắc đã lại nói. Bí cảnh thiên địa ra đời tự nhiên còn dễ nói, bí cảnh của người lại đều là phải dựa vào linh thạch cùng pháp trận khởi động mới được, duy trì một cái ảo cảnh, đều sẽ tiêu phí rất nhiều linh khí.

Ninh Hữu nhìn đến chỉ còn lại có một cái cửa đá, cũng không hề trì hoãn nữa, vỗ vỗ quần áo, đẩy cửa đi vào. Mới vừa vào cửa, cửa đá thật lớn kia liền tự mình đóng lại. Không gian nguyên bản hắc ám bỗng dưng sáng lên, một cổ linh khí nồng đậm đến làm tâm thần cậu đều chấn động vọt tới đây, Ninh Hữu đắm chìm ở trong đó, sau một lúc lâu không biết đêm nay là đêm nào. Chờ đến khi cậu thoả mãn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy một tiên nhân mặc hoa phục màu trắng xuất trần cười nhạt nhìn cậu.

"Sư tôn?!", Ninh Hữu thoáng chốc lệ ý dâng lên, vui sướng, ủy khuất các loại cảm xúc chua xót đồng thời trào dâng lên.

"Bé ngoan, trong khoảng thời gian này đã chịu khổ nhiều rồi, sư tôn thấy con đều gầy đi không ít đâu", tiên nhân ôm Ninh Hữu nhào tới lên, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, ôn nhu nói.

"Sư tôn, con rất nhớ người", nước mắt Ninh Hữu xôn xao từng giọt một rơi xuống, dùng sức ôm tiên nhân, ở trong ngực ấm áp của y cọ cọ.

Tiên nhân kia thở dài một hơi, xoa xoa đầu tóc Ninh Hữu, thấp giọng nói, "Đứa nhỏ ngốc, sư tôn cũng nhớ con"

"Sư tôn", Ninh Hữu ngẩng đầu, vẻ mặt nhu mộ nhìn y, "Lúc con kết đan xảy ra vấn đề, không biết như thế nào lại bị thiên kiếp đánh tới thế giới này, con ở chỗ này có cha mẹ, bọn họ đối với con rất tốt", Ninh Hữu mi mắt cong cong, "Con còn thích một người, bất quá chúng con còn chưa kết thành đạo lữ, về sau sư tôn ngài chủ trì nghi thức cho chúng con được không?"

"Được", bên trong thanh âm kia tràn ngập từ ái.

Ninh Hữu lại lục tục nói thật nhiều, đem tất cả những chuyện mà mình đã trải qua ở thế giới này đều nói một lần, nói nói rồi trong ánh mắt lại tràn đầy hơi nước, cái mũi chua xót, "Sư tôn, con nhất định sẽ nghĩ cách về gặp ngài."

Vừa dứt lời, Ninh Hữu lại ở trong lòng ngực y cọ cọ, như là đang lưu luyến một chút nhiệt độ cuối cùng. Sau đó lòng bàn tay cậu tuôn ra một cổ linh lực tinh thuần, trước mặt đủ loại "Oành" một tiếng toàn bộ hóa thành mảnh nhỏ phi tán.

Ninh Hữu vẫn là có chút luyến tiếc sư tôn trong ảo cảnh, chỉ có thể dừng lại chỉnh đốn nỗi lòng của mình. Sau khi tự bình phục lại, Ninh Hữu phóng nhãn nhìn lại, đây là một ngôi nhà cổ xưa, đối diện cậu là một đóa hoa sen màu trắng, mà bên cạnh nó thì lại là một cây đàn cổ. Ninh Hữu biết được, hai thứ này là ngọn nguồn xây dựng ảo cảnh vừa rồi. Mà bên cạnh chúng nó thì lại là một bức họa, bên trên là một lão nhân hạc phát đồng nhan*, tiên phong đạo cốt.

*hạc phát đồng nhan: thành ngữ,tóc trắng như hạc da hồng như trẻ, ý chỉ người già khỏe mạnh

Ninh Hữu đi lên phía trước, đối với bức họa kia làm ba bái.

"Tiểu hữu cũng là người hữu lễ, nếu ngươi đã kính lão đạo tam cung này, lão đạo liền thu lễ này của ngươi. Tương phùng tức là có duyên, Bạch Tử ta cũng không có gì thứ tốt, nhưng thật ra có ba thứ đồ chơi còn tính là thú vị có thể tặng cho ngươi, bất quá lễ này tuy nhỏ, ngươi cũng chỉ có thể chọn một cái", trong bức họa truyền đến một đoạn tiếng cười cứng cáp.

"Tiền bối mời nói", Ninh Hữu không chút nào bị thanh âm này dọa đến, trầm tĩnh nói.

"Vật thứ nhất, đó là cây bạch liên bên cạnh lão đạo kia, mọc trong thiên trì ba trăm năm, linh khí hoặc nhân, sinh ra đã có ảo cảnh chi công, lão đạo tế luyện một phen, may mắn đem thứ này luyện chế thành một cái Linh Khí cực phẩm."

Ninh Hữu tâm thần vừa động, bản thân chuyên về luyện khí, nhưng đối với trận pháp lại là dốt đặc cán mai, vừa rồi cái ảo cảnh kia nếu như không phải trước khi cậu tiến vào đã có phòng bị, chỉ sợ căn bản là không thể nào phá giải được. Nếu là có một thứ trợ lực như vậy, vậy sau này lúc đối chiến với kẻ địch, tất nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn không ít.

"Vật thứ hai, chính là tác phẩm một đời trước, Linh Khí phi hành, phẩm chất thuộc linh khí thượng phẩm, nhưng ngày đi mười vạn dặm.", Thời điểm nói những lời này, thanh âm lão giả tràn ngập kiêu ngạo.

Linh Khí phi hành, tự cổ chí kim đều là vật phẩm khan hiếm trong Tu Chân giới. Thường thường một cái Linh Khí phi hành hạ phẩm là đã có thể cùng một cái giá với Linh Khí công kích thượng phẩm rồi, hơn nữa thường thường cho dù là ra giá cũng sẽ không có người bán. Tu chân giả tuy có thể ngự không phi hành, nhưng là lại cực kỳ hao phí linh lực, đối với tinh thần cũng hao phí không nhỏ, nếu là có một Linh Khí phi hành thay cho đi bộ, cái khác không cần phải nói, gánh nặng của mình liền sẽ giảm bớt đi không ít, huống chi này vẫn là vật phẩm chuẩn bị cho chạy trốn.

Thời điểm Ninh Hữu nghe đến đó, cũng đã bắt đầu có chút rối rắm, mỗi một thứ cậu đều cực kỳ muốn.

"Vật thứ ba", thanh âm lão giả dừng một chút, "Ta cũng không biết đây là cái gì, chính là ta ở trong bí cảnh ngẫu nhiên đoạt được, ta nhiều lần thí nghiệm, phát hiện đối với Linh Khí rất có chỗ tốt, hẳn là có hiệu quả tẩm bổ đối với khí linh."

Ninh Hữu tâm thần chấn động, thất thanh nói, "Ta muốn vật thứ ba này."

Lão giả vốn còn có chút chưa nói xong, muốn phân tích một chút lợi và hại của vật thứ ba này, lại không nghĩ đến Ninh Hữu nhanh như vậy đã chọn xong. Ngạc nhiên nói, "Tiểu hữu vì sao lại lựa chọn vật thứ ba này? So sánh với hai vật lúc trước, vật thứ ba này rõ ràng là không bằng."

Ninh Hữu cung kính nói, "Vãn bối có một Linh Khí, đi theo vãn bối đã lâu, sớm đã có ý thức ngây thơ, trước đó vài ngày vì cứu tánh mạng vãn bối mà suýt nữa là bị hủy. So sánh với Linh Khí mà nói, nó càng như là thân nhân của ta, vãn bối chỉ cầu có thể sớm ngày đem nó chữa trị thôi."

Lão giả im lặng một lát, sau đó phát ra tiếng cười tán thưởng, "Nếu như thế, dưỡng linh châu này liền tặng cho ngươi đi."

Dứt lời, một tiểu cầu màu trắng từ trong bức họa phá không mà ra, quay tròn rơi vào trong tay Ninh Hữu. Ninh Hữu trong lòng cả kinh, có chút nghi hoặc, tiểu cầu này, vô luận lớn nhỏ hay là hình dạng cũng đều cực kỳ tương tự với quả hắc cầu mà cậu có được lúc trước.

Không đợi Ninh Hữu nghĩ lại, trong họa lại truyền ra một thanh âm.

"Đã được thứ cần, vậy sớm rời khỏi đi."

Ninh Hữu thu đồ lại, cung kính mà hành lễ, "Tạ tiền bối." Vừa mới dứt lời, Ninh Hữu liền cảm giác được một cổ sức đẩy, sau đó bản thân liền bị bắn ra ngoài, về tới bên ngoài cửa động. Cậu nhìn khắp nơi một chút, cũng không có phát hiện thân ảnh Charles và Bạch Đan Phượng, tự nhiên hiểu được bọn họ còn chưa có từ trong bí cảnh đi ra, liền nghiên cứu tiểu cầu màu trắng mà cậu vừa có được.

Vừa thấy tiểu cầu màu trắng này, Ninh Hữu liền cảm thấy cùng quả hắc cầu kia của cậu có chút liên hệ, dứt khoát liền đem quả hắc cầu kia từ trong nhẫn không gian lấy ra. Hắc cầu này vừa xuất hiện, giữa hai quả cầu liền sinh ra một tia liên hệ mạc danh, nhanh chóng lượn vòng, quấn quanh cùng nhau. Chờ đến khi chúng nó dừng lại, liền hợp thành một.

Nửa trắng nửa đen, đúng lúc chính là hai mặt âm dương giao triền dung hợp.

Ninh Hữu nhìn dưỡng linh châu dừng ở trong tay có chút ngẩn người, vươn một tia linh thức ra muốn điều tra một chút, kết quả linh thức lại bị ngăn cản ở bên ngoài, không có cách nào biết được sâu cạn. Ninh Hữu có chút sốt ruột, lúc trước quả hắc cầu kia còn có thể tẩm bổ cho Lăng Vân, hiện tại hai cái hợp thành một, biến thành một thứ đồ không rõ, có thể ngay cả tác dụng lúc trước cũng không có hay không?

Nghĩ rồi, Ninh Hữu ở trong thức hải yên lặng khống chế dưỡng linh châu dựng lên liên hệ với Lăng Vân, Lăng Vân đối với triệu hoán của cậu hiện tại đã có một tia phản ứng, nhưng dưỡng linh châu kia thì lại bất động, như là không có một tia linh lực nào. Ninh Hữu thất vọng cực kỳ, trong lòng lại vẫn ôm một tia chấp niệm, thử nghiệm hồi lâu, nhưng vẫn là không có bất cứ tiến triển gì. Rơi vào đường cùng, Ninh Hữu chỉ đành đem dưỡng linh châu kia thu hồi lại.

Chỉ là, ngay tại thời điểm dưỡng linh châu xẹt qua Lăng Vân, bỗng nhiên động, hóa thành một đạo ảnh, dung nhập tới trong Lăng Vân, trong giây lát liền biến mất không thấy.

Ninh Hữu hoàn toàn không biết sao lại thế này, lúc này nhìn thấy loại tình huống này, nói không nóng nảy là gạt người, nhưng là cậu đối với dưỡng linh châu kia lại là một chút biện pháp cũng không có, sau khi định tâm xác nhận liên hệ với Lăng Vân một chút, cậu phát hiện Lăng Vân bị một cái vách ngăn bao vây lại, tuy rằng nhìn không tới tình huống cụ thể, nhưng là hồn lực của nó xác thật là đang tăng cường từng chút một. Nhìn thấy như vậy, Ninh Hữu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Suốt hai ngày qua đi, chỗ cửa động đột nhiên sinh ra rung động kịch liệt.

Ninh Hữu như có cảm giác nhìn lại về phía trước, liền nhìn thấy Bạch Đan Phượng cùng Charles bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ cửa động.

Charles vẻ mặt khổ bức sống không còn gì luyến tiếc, mà Bạch Đan Phượng thì lại là mặt lộ vẻ vui mừng. Ninh Hữu vừa thấy liền biết, Bạch Đan Phượng đã thành công dẫn khí nhập thể, hiện tại đã là luyện khí một tầng.

"Ngươi đã nhìn ra?", Bạch Đan Phượng nhướng mày, vui rạo rực hỏi.

Ninh Hữu gật đầu, cười nói, "Chúc mừng."

Charles buồn bực hỏi, "Hai người ở đây tỏ vẻ bí hiểm cái gì?", Hai người còn chưa có trả lời, hắn lại nói ngay sau đó, "Hai người ai mang đồ ăn không, tôi ở trong căn phòng rét đậm đen thui mệt nhọc cũng không biết đã bao lâu rồi, đều sắp đói chết tôi rồi."

Trên người Ninh Hữu và Bạch Đan Phượng thật đúng là không có mang theo đồ ăn gì, Ninh Hữu bỗng nhiên nghĩ tới bên trong nhẫn không gian của mình còn có mấy bình thuốc dinh dưỡng, tâm niệm khẽ nhúc nhích cầm một lọ ra, đưa cho Charles, "Anh có thể thử cái này xem."

Charles tiếp nhận, hồ nghi cẩn thận xem xét một phen, "Đây là cái gì?"

"Đồ ăn chỗ chúng tôi, tuy rằng kỳ quái một chút, chẳng qua rất đỡ đói."

Charles mở cái nắp thử uống một ngụm, ghét bỏ bĩu môi, "Thật khó uống", chờ nuốt xuống một ngụm, Charles liền cảm thấy cơn đói khát của mình liền giảm bớt đi không ít, liền thích, "Ninh, chỗ cậu còn có không?"

Ninh Hữu: "Còn có một ít."

Charles cười hắc hắc, "Lát nữa lại cho tôi hai bình đi, để tôi hảo hảo nghiên cứu nha."

Ninh Hữu rất thống khoái đáp ứng.

"Nha, đây là đồ mà ta từ chỗ lão tổ tông của chúng ta lấy được", Bạch Đan Phượng nói, trống rỗng xuất hiện vài món đồ vật, bên trong thình lình còn có gốc bạch liên cùng kiện Linh Khí phi hành mà lúc trước Ninh Hữu nhìn thấy, "Đều thuộc về ngươi."

Ninh Hữu có chút kinh ngạc.

"Lúc trước không phải đã nói rồi sao, sau khi đến nơi đây, ta chỉ cần một kiện đồ vật trong đó, còn dư lại đều thuộc về ngươi", Bạch Đan Phượng nhưng lại cực kỳ thống khoái, "Ta muốn công pháp tu chân lão tổ tông đã truyền cho ta, vài món đồ vật này đều là ta từ bên trong lấy đấy."

"Nga, đúng rồi, còn có cái nhẫn không gian này", Bạch Đan Phượng rất là đau thịt đem nhẫn trên tay cởi xuống, mắt thèm thòm nhấp nhấp miệng, "Nhẫn không gian này thật đúng là thuận tiện a, thế nhưng lại có thể cất chứa nhiều đồ vật như vậy."

"Ngươi biết mấy thứ đồ vật này là để làm gì không?", Ninh Hữu nhướng mày.

Bạch Đan Phượng lắc lắc đầu, "Ngoại trừ cái nhẫn không gian này là lão tổ tông đơn độc cho ta, những đồ vật khác đều là ta vơ vét ra đấy, lão tổ tông căn bản chưa nói đến tác dụng của chúng nó."

Ninh Hữu vươn tay, đưa chúng thu vào lòng bàn tay, nhất nhất điều tra, sau đó đưa tác dụng của chúng đều nói rõ ràng cho Bạch Đan Phượng. Tổng cộng sáu kiện đồ vật, trong đó hai kiện là Linh Khí công kích, có một kiện còn là một cây sáo ngọc, đúng là vũ khí Bạch Đan Phượng quen dùng, còn có hai kiện là Linh Khí phòng ngự, còn dư lại hai kiện thì lại là hai cái mà Ninh Hữu lúc trước đã gặp qua.

Bạch Đan Phượng chớp mắt một chút, gian nan xua tay, "Đừng nói nữa, lại nói nữa ta liền nhịn không được không cho ngươi đấy."

Ninh Hữu cười một chút, lấy hai kiện mà mình đã gặp qua ra, hai kiện đồ vật này quá mức gây chú ý, để lại bên người Bạch Đan Phượng, chỉ sợ cũng chỉ có thể kéo họa cho nàng, "Hai kiện đồ vật này ta cầm đi, còn dư lại bốn kiện ta không dùng đến, ngươi vẫn là cầm lại đi thôi."

Bạch Đan Phượng chần chờ, tuy rằng trong lòng vẫn luôn kêu gào phải thủ tín, nhưng là thật sự luyến tiếc, "Ngươi thật sự không dùng đến?"

"Ta lừa ngươi làm gì?"

Bạch Đan Phượng lập tức lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem bốn kiện đồ vật kia còn có cái nhẫn không gian đều cầm trở về, sờ sờ từng cái, thỏa mãn than thở một tiếng, "Thật là thứ tốt a."

Ninh Hữu lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Đan Phượng như vậy...... Ân...... bộ dạng tham tài, cũng rất mới lạ, không nhịn được bèn bật cười phun. Bên cạnh Charles đều nghe đến sửng sốt, sau lại mới hiểu được sao lại thế này, đối với việc vợ yêu nhà mình bước vào đại môn tu chân quả thật có thể gọi là mừng rỡ như điên, thật cẩn thận hỏi vài câu liên quan, hắn có tư chất tu tiên hay không.

Charles tuy nói là một luyện kim thuật sĩ, nhưng là hắn lại có một ước mơ trở thành ma pháp sư, đáng tiếc tư chất của hắn không đủ, vô duyên với ma pháp sư huyễn khốc. Lúc này nhìn thấy tu chân giả càng huyễn khốc, lập tức cũng liền tâm động.

Bạch Đan Phượng sờ sờ đầu hắn, an ủi nói, "Không có việc gì, về sau ta sẽ bảo hộ chàng."

"A?" Charles sửng sốt một chút.

Bạch Đan Phượng thở dài một hơi, chỉ đành nói rõ, "Ta đã hỏi qua lão tổ tông, ông ấy nói một chút tư chất cũng không có."

Charles ưu thương ôm lấy vợ yêu nhà mình, tội nghiệp cầu an ủi, đạt được một quả thơm môi của Bạch Đan Phượng, Charles đắc ý đầy vui vẻ.

Ninh Hữu chờ hai người ngọt ngào xong, lạnh lùng nói một câu, "Ngày mai liền đi thành Vô Danh, không chuẩn bị đồ vật gì sao?"

Bạch Đan Phượng cũng sửng sốt một chút, thời điểm bọn họ ở trong bí cảnh căn bản là không phân biệt được tột cùng đã qua bao lâu thời gian, không thể tưởng được thế nhưng đã hai ngày đi qua.

Ba người trở về trấn Mộ Vân, dạo một vòng ở các cửa hàng, đem những thứ cần mang theo đều mua hết. Bởi vì Bạch Đan Phượng vừa cầm nhẫn không gian chưa bao lâu, phi thường mới lạ, thật sự không nhịn được, mua rất nhiều đồ vật, thẳng đến khi đủ nghiện mới dừng tay.

Ngày hôm sau, ba người đi đến chỗ trưởng trấn, đi theo đội ngũ trưởng trấn phái ra, cùng nhau xuất phát, đi thành Vô Danh.

Khoảng cách trấn Mộ Vân đến thành Vô Danh không gần, mấy người Ninh Hữu đi suốt gần một tháng thời gian mới đến, cũng may mắn bọn họ chuẩn bị đồ ăn sung túc, nếu không đã đói bụng mấy trận rồi. Trong lúc này cũng đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ, thời điểm thí luyện Hắc Nhai tổng cộng có ba danh ngạch, ngoại trừ Ninh Hữu cùng Charles thì còn có một người cũng thắng được, lúc này người này cũng đi theo bọn họ cùng nhau lên đường.

Trên đường đi, bởi vì mấy người Ninh Hữu đều là tồn đồ ăn bên trong nhẫn không gian, Bạch Đan Phượng liền trực tiếp từ trong nhẫn lấy đồ ra. Một màn này đã bị người đồng hành kia theo dõi, sau vài ngày cẩn thận quan sát, người nọ liền xác định đồ ăn trống rỗng xuất hiện chính là từ trong nhẫn không gian trên tay Bạch Đan Phượng lấy ra. Vào buổi tối, khi tất cả mọi người đều đang ngủ, người nọ liền muốn trộm đồ, kết quả bị Bạch Đan Phượng bắt được. Người nọ sau khi bị bắt được không nói hai lời liền đột nhiên đả thương người, muốn đoạt đồ vật liền đi, lại trực tiếp bị thuốc bột của Charles làm cho ngã quỵ.

Ngay tại thời điểm hai người thả lỏng cảnh giác, người bị đánh ngã kia lại hóa thành một con dã thú, nhanh chóng chạy thoát.

Đội hộ vệ ngày hôm sau lúc khởi hành phát hiện thiếu mất một người, cũng không có một chút giật mình nào, bình tĩnh nên ăn thì ăn nên uống thì uống, không chút nào đề cập tới chuyện người kia, cũng không biết là có phải là vì không gặp nhiều cho nên căn bản không bỏ trong lòng hay không.

Chuyện này nhưng lại là nhắc nhở cho Bạch Đan Phượng, mới vừa bước vào ngưỡng cửa tu chân mà hiện tại nàng đã có chút đắc ý vênh váo rồi, nếu là thật gặp được một người có thực lực cường hãn, chỉ sợ nàng sẽ phải ăn lỗ nặng. Cái gọi là tài bất lộ bạch*, đồ vật như thế nàng thấy còn mắt thèm, người khác chỉ sợ cũng giống vậy.

*tài bất lộ bạch: của cải không nên lộ ra ngoài

Một tháng sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới thành Vô Danh.

Tường thành nguy nga đem toàn bộ thành Vô Danh bảo vệ kín mít, trên cửa thành treo ba chữ to, khí thế khôi nhiên. Ở dưới cửa thành, một đội thành vệ đang kiểm tra những người đi đường.

Một đội nhân mã Ninh Hữu đi ra phía trước, mỗi người đều đưa cái nhãn trên tay mình ra, đội thành vệ cẩn thận kiểm tra thực hư xong liền thả cho bọn họ đi vào.

Mới vừa vào cửa thành, người đội hộ vệ trấn Mộ Vân liền đi về hướng sườn đông, Charles đi theo, "Các đại ca, chúng tôi kế tiếp nên làm sao bây giờ?"

Một người cười nhạo một tiếng, "Lão tử quản ngươi làm thế nào, chúng ta tới đây cũng không phải là chuyên môn làm việc cho ngươi, mang ngươi đi một đường đã không tồi rồi, muốn biết nên làm cái gì thì tự mình hỏi người đi!"

Đội hộ vệ này mỗi năm đều tới đây một lần, mỗi lần đều là mang theo lương thuế trấn Mộ Vân nộp lên cho thành Vô Danh, mang theo mấy người Ninh Hữu tới đây thật đúng là chỉ là tiện đường thôi.

Nói cho hết lời, người nọ cũng lười nhìn đến Charles, đuổi kịp đại bộ đội liền rời đi.

Charles phát giác từ sau khi đến nơi này thì sức nhẫn nại của bản thân đã tốt hơn không ít. Nếu là ở thế giới cũ, nếu là có người nói như vậy với hắn, hắn khẳng định đã tung một bao phấn ăn mòn lên luôn rồi.

"Tuy rằng trước kia ta đã từng tới thành Vô Danh, nhưng là đối với phương pháp trở về các ngươi muốn tìm thì cũng chỉ là nghe thấy mà thôi, hiểu biết cũng không nhiều", Bạch Đan Phượng nói, "Ta chỉ nghe nói, mỗi năm bên trong thành Vô Danh đều sẽ cử hành một hồi thi đấu, để giành cơ hội trở lại thế giới của mình."

"Tình huống tỉ mỉ ta cũng không rõ ràng lắm, chúng ta vẫn là tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước đi, sau đó lại cẩn thận tìm hiểu một phen."

Ninh Hữu cùng Charles đều gật đầu, ba người liền đi về phía một cái khách điếm gần nhất. Dò hỏi giá xong, không khỏi líu lưỡi, giá cả ở khách điếm này hơn gấp năm lần ở trấn Mộ Vân. Charles mới vừa kinh hô một tiếng "Thật đắt", tiểu nhị liền ngạo nghễ ném xuống một câu, "Không ở thì thôi, dù sao cũng có rất nhiều người muốn ở."

Điếm tiểu nhị nói câu này thật đúng là không phải giả, người khách điếm có thể nói là chật ních.

Charles chỉ do dự trong chốc lát, liền có một người nhìn trúng gian phòng kia.

Bạch Đan Phượng lập tức nhanh chóng lưu loát giao tiền đặt phòng, lại trì hoãn nữa, ai biết còn có thể dư lại phòng hay không. Sự thật chứng minh, động tác của Bạch Đan Phượng cực kỳ sáng suốt, chờ sau khi bọn họ thu thập hành lý xong, lúc lại xuống dưới liền nhìn thấy có người không đặt được phòng nữa.

Charles ngăn cản một điếm tiểu nhị, nhét vào trong tay hắn một khối bạc vụn nhỏ, "Sinh ý ở nơi này của chúng ta sao lại tốt như vậy a."

Điếm tiểu nhị nhìn bạc trên tay một chút, mặt mày hớn hở, "Trong thành chúng ta gần đây không phải lại muốn cử hành thi đấu sao, người từ các trấn khác tới rất nhiều, cho nên gần đây phòng ở rất là đắt giá."

"Thi đấu gì?"

Điếm tiểu nhị kỳ quái liếc mắt một cái, "Khách quan các ngươi tới đây không phải là vì tham gia thi đấu này sao?", Bởi vì cầm bạc, tâm tình của điếm tiểu nhị cũng là cực tốt, cũng không chờ Charles trả lời, liền thao thao bất tuyệt đem tình huống thi đấu này nói rõ ràng, "Cũng không biết là tại sao, từ rất nhiều năm trước, nơi này của chúng ta liền lục tục xuất hiện một ít người kỳ kỳ quái quái, đều nói là từ thế giới khác tới, vẫn luôn muốn tìm đường trở lại thế giới của chính bọn họ."

"Mà thành Vô Danh của chúng ta thì lại có không gian vực xuyên qua các thế giới, do thành chủ của chúng ta khống chế, mỗi một năm lại mở ra một lần. Khoảng cách lần này mở ra còn có một tháng, hiện tại những người đến từ thế giới khác ở các trấn đều đang đuổi về nơi này, chính là vì tham dự thi đấu lần này."

"Thì ra là như vậy", Charles bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Thi đấu này như thế nào?"

Điếm tiểu nhị nhìn thấy biểu tình của Charles, lòng hư vinh tăng vọt tới cực đại mà thỏa mãn, đối với vấn đề của Charles cũng không bài xích, coi như nhiệt tình giảng giải, "Ta thấy các ngươi lúc trước ở trong trấn khẳng định là không hỏi rõ ràng rồi, chẳng qua cũng không sao, ta ở nơi này chính là nổi danh bách sự thông*, ngươi hỏi ta xem như hỏi đúng người rồi."

*bách sự thông: hiểu biết mọi chuyện

"Các ngươi nếu muốn tham gia lần thi đấu này, đầu tiên phải đi đến lục sự nha bên cạnh phủ thành chủ đăng ký báo danh, lại còn cần phải giao nộp phí dụng, một người là một trăm lượng bạc.", Nói tới đây, điếm tiểu nhị lộ ra tươi cười vui sướng khi người gặp họa, "Hy vọng các ngươi mang đủ ngân lượng, nếu không, các ngươi chính là đến không rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.