Lặng Lẽ Thích Em

Chương 54




"Cũng không biết hai đứa cháu ngoan của em thế nào rồi nữa." Lương Mạn đứng ngồi không yên, tràn đầy lo lắng.

"Tiểu Hữu cùng Kỳ Tĩnh đều đang nỗ lực tra xét, yên tâm đi, hai đứa cháu của chúng ta nhất định sẽ không có việc gì đâu," Thạch Bằng an ủi nói, "Hơn nữa không phải Tiểu Hữu đã nói rồi sao, Lăng Vân và Viêm Hoàng đều không phải là trẻ con bình thường, cho dù có đối mặt với nguy hiểm thì cũng có thể giữ được tánh mạng mà."

"Nói là nói như vậy, nhưng ai biết có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không chứ!" Lương Mạn đi qua đi lại ở trong phòng, tâm phiền ý loạn, "Nếu như Viêm Hoàng Lăng Vân thật sự xảy ra chuyện gì, em biết sống thế nào đây!"

"Thông gia, trước bình tĩnh ngồi xuống đã." Kỳ phu nhân lôi kéo Lương Mạn ngồi xuống bên cạnh, "Tuy rằng tôi cũng thực lo lắng, nhưng hiện tại có lo lắng thì cũng chẳng làm nên chuyện gì cả, so với đi tới đi lui ở đây, còn không bằng bình tĩnh nhớ lại."

"Đúng đúng, bà thông gia nói có lý" Lương Mạn nỗ lực trấn an cảm xúc của mình, "Tôi có ở đây lo lắng thì xác thật cũng chẳng có tác dụng gì cả, tôi phải hảo hảo ngẫm lại lúc ấy đến tột cùng đã xảy ra cái gì."

Bên trong một phòng khách to lớn là một mảnh yên tĩnh, ba người Lương Mạn đều đang cẩn thận nhớ lại đoạn ký ức mà mình đã quên đi.

"Tuy rằng bọn họ đều nói tên bắt cóc kia rất có khả năng là cảnh vệ tiểu Lý bên người tôi, nhưng tôi vẫn luôn không nhận thấy cậu ta có cái gì dị thường cả", Kỳ phu nhân suy nghĩ một hồi lâu rồi nói, "Cho tới nay cậu ta đều phụ trách tương đối chuyên nghiệp, lúc tôi đi tinh cầu Hòa Tân tổ chức hôn lễ cho Kỳ Tĩnh Tiểu Hữu cũng là cậu ta vẫn luôn bảo hộ cho chúng ta."

"Đứa trẻ kia xác thật là không tồi" Lương Mạn cũng có ấn tượng đối với cảnh vệ tiểu Lý kia, "Hẳn không phải là cậu ta làm đâu."

Ba người tuy rằng đều đang suy đoán, nhưng ai cũng nói không nên lời rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa xác thật cũng không nghĩ ra lúc ấy đến tột cùng đã có cái gì.

Mà lúc này, ở bên ngoài hai người Ninh Hữu Kỳ Tĩnh cũng rất nôn nóng như bọn họ đang lao lực toàn lực tra xét, bọn họ đã dùng linh thức điều tra toàn bộ Tương Vương Tinh một lần, nhưng căn bản là ngay cả hơi thở của Lăng Vân và Viêm Hoàng cũng không thể cảm nhận được.

"Chẳng lẽ bọn họ đã dùng phi thuyền rời khỏi Tương Vương Tinh rồi sao?" Sắc mặt Ninh Hữu không quá đẹp.

"Sẽ không" Kỳ Tĩnh chắc chắn nói, "Bên tinh cảng đã giới nghiêm, dựa theo thời gian mà xem, bọn họ khẳng định không có cách nào đuổi tới tinh cảng trước khi giới nghiêm, lái phi thuyền rời đi được. Kẻ bắt cóc khẳng định vẫn còn ở trên Tương Vương Tinh."

"Anh nói mục đích gã bắt cóc hai đứa Viêm Hoàng đến tột cùng là vì cái gì?" Ninh Hữu hỏi, "Nếu như chỉ là bắt cóc mà thôi, vậy đã qua ba ngày rồi, chúng ta nhất định sẽ thu được tin tức tống tiền của bọn bắt cóc, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chẳng có một chút tin tức nào."

"Nhưng nếu như không phải vì bắt cóc tống tiền, vậy gã mạo hiểm nguy hiểm mang hai đứa Viêm Hoàng đi lại là vì mục đích gì?" Ninh Hữu nhíu mày, cậu không quá xác định bọn nhỏ bị mang đi có còn an toàn hay không, khả năng bởi vì khoảng cách quá xa, liên hệ của cậu cùng hai đứa nhỏ đã trở nên rất nhạt, căn bản là không thể cảm nhận được tình huống hiện tại của chúng.

"Có thể nào là bởi vì thể chất đặc thù của Viêm Hoàng và Lăng Vân không?" Kỳ Tĩnh nói.

Ninh Hữu trong lòng nhảy dựng, "Vậy hiện tại bọn chúng có khi nào sẽ gặp nguy hiểm không?"

Kỳ Tĩnh nhíu mày, không biết nên trả lời Ninh Hữu như thế nào. Thời điểm Ninh Hữu đang hoảng hốt, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một cổ dao động mãnh liệt, từ trong tâm mạch cậu truyền tới.

Động tác của Ninh Hữu ngưng lại, mở to hai mắt, bên trong tràn đầy ý mừng, "Là Lăng Vân! Lăng Vân truyền lại tin tức cho em, nó nói nó và Viêm Hoàng hiện tại đều rất tốt."

Bởi vì cảm ứng tâm mạch chỉ có thể truyền lại một chút cảm xúc, rất nhiều tin tức đều không thể truyền đi được, Ninh Hữu có muốn thầm hỏi bọn chúng hiện tại đang ở nơi nào, cũng không thể không từ bỏ.

"Hẳn là bọn chúng xúc động linh khí ẩn chứa trong quả nhân sâm, đã hấp thu được không ít" khóe miệng Kỳ Tĩnh hơi cong, "Viêm Hoàng cũng truyền tin tức cho anh."

Tuy rằng không có cách nào biết được tình huống cụ thể của hai đứa nhỏ, nhưng có thể biết được hiện tại bọn chúng vẫn còn an toàn cũng đã khiến hai người Ninh Hữu an tâm không ít.

"Tương Vương Tinh nhất định còn có nhiều nơi mà chúng ta chưa tra xét đến" Ninh Hữu lúc này đã trở nên sục sôi ý chí chiến đấu, "Chúng ta cần phải tra xét lại một lần nữa."

"Được."

——————

Từ sau khi trấn Lữ Trì phát sinh vụ án giết người, trấn Lữ Trì liền lâm vào một mảnh khủng hoảng, bởi vì lúc xảy ra vụ án có rất nhiều cư dân ở đây, cảnh sát có tâm muốn phong tỏa tin tức nhưng cũng không thể ra sức nổi. Đề tài các cư dân trong thị trấn mỗi ngày đàm luận đều ngẫu nhiên không thể tách khỏi vụ án huyết tinh kia, chờ đợi cục cảnh sát có thể nhanh chóng phá án.

"Tổn thọ, đến tột cùng là ai mà có thể hạ độc thủ thế kia với người tốt như Tiểu Đỗ được chứ" nữ nhân trung niên vô cùng đau đớn, sắc mặt cực kỳ khó coi. Từ sau ngày cô phát hiện hiện trường vụ án, tinh thần cả người đều rất uể oải, sợ tới mức căn bản là không an tâm nổi, một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dọa cô sợ đến mức run run rồi. Tiểu Đỗ đã chết, nữ nhân trung niên liền quên béng chuyện hắn khất nợ tiền thuê nhà không còn một mảnh, nhưng vẫn còn nhớ rõ hắn là một người trẻ tuổi mi thanh mục tú rất là hiểu lễ phép.

"Hiện tại chỉ tưởng tượng đến có một kẻ tàn nhẫn như vậy ở bên cạnh chúng ta, tôi đã sợ hãi đến không dám ở một mình rồi" một nữ nhân bên cạnh cô nói, "Chị nói rốt cuộc Tiểu Đỗ cậu ta đã chọc phải người nào vậy, sao lại sẽ gặp đối xử phát rồ thế kia chứ."

Nữ nhân trung niên lắc đầu, "Hiện tại tôi chỉ hy vọng hung thủ có thể mau chóng bị cảnh sát bắt được, bây giờ đêm nào tôi cũng chẳng thể ngủ ngon giấc nổi, mỗi ngày đều nằm mơ thấy cảnh tượng huyết tinh kia."

Một người khác thở dài, "Tiểu Đỗ thật đáng thương, chị cũng thật đáng thương, chỉ là cho thuê cái nhà thôi mà cũng gặp phải chuyện chết người như thế này, chỉ sợ về sau căn nhà kia sẽ chẳng thể cho ai thuê được nữa."

Nữ nhân trung niên sợ tới mức lập tức xua tay, "Căn nhà kia tuyệt đối sẽ không thể cho người khác thuê nữa, cho dù có người muốn thuê cũng không cho thuê, quá đen đủi, ai biết vào ở sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa chứ, căn nhà này tôi coi như để trưng thôi!"

"Nếu không chúng ta qua bên cục cảnh sát hỏi thăm một chút tin tức đi? Cũng không biết bên cảnh sát đã có manh mối gì chưa nữa, cứ một mực chẳng có một chút tin tức nào thật khiến người ta hoảng hốt lắm."

Nữ nhân trung niên lập tức đồng ý, "Được!"

Hai người kết bạn cùng đi đến cục cảnh sát, một vị cảnh sát khách khách khí khí tiếp đãi bọn họ.

"Xin hỏi vụ án của Tiểu Đỗ điều tra thế nào rồi?" Nữ nhân trung niên chờ đợi hỏi, "Có phải đã có manh mối gì rồi không? Khi nào mới có thể bắt được hung thủ?"

Cảnh sát lễ phép cười một chút, "Là như thế này, tiến độ tra án cùng manh mối của chúng tôi đều phải bảo mật, nếu có sơ hở gì rất có khả năng sẽ rút dây động rừng, ngược lại khiến cho hung thủ hủy diệt chứng cứ hoặc là bỏ trốn mất dạng."

"Ngài phải tin tưởng cảnh sát chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ tìm lại công bằng cho Tiểu Đỗ", cảnh sát nói.

"Vậy được rồi", nữ nhân trung niên gật gật đầu. Tuy rằng không thể hỏi ra được cái gì, nhưng đến cục cảnh sát một chuyến như vậy, cô mạc danh có chút cảm giác an toàn hơn, "Các anh cần phải tranh thủ sớm một chút đưa hung thủ ra quy án nhé."

"Được được, ngài yên tâm đi" cảnh sát cười nói.

Sau khi tiễn hai người ra ngoài, nụ cười của cảnh sát biến thành cười khổ, "Cậu nói chúng ta có thể nhanh chóng đưa hung thủ bị truy nã ra quy án được không đây? Dưới tình huống hung thủ bị truy nã có khả năng là một con sâu to lớn."

"Ai biết được chứ" một người khác đốt một cây thuốc, hộc ra một chuỗi vòng khói, "Tôi còn chưa từng thấy qua con sâu lớn gây án bao giờ đâu. Nhưng nếu hung thủ không phải là con sâu lớn này, vậy kết luận bên xét nghiệm viên thì phải giải thích như thế nào đây?"

Xét nghiệm viên đã đưa tất cả xương cốt ra để làm xét nghiệm, không có chỗ nào mà không phải bị nước bọt của cùng loại côn trùng bao phủ, như là đã bị ngậm vào trong miệng vậy.

Cảnh sát lộ ra một tia chán ghét cùng tim đập nhanh, "Nếu hung thủ thật sự đúng như chúng ta suy đoán, vậy chúng ta cũng không cần phải lao lực tâm tư đi tìm hung khí gây án gì nữa, người bị hại khẳng định là đã bị ăn xong sau đó bị sâu nôn xương cốt ra rồi."

Cảnh sát bị lời chính mình nói ra làm cho buồn nôn run run một hồi.

"Hiện tại tôi tình nguyện hy vọng hung thủ là một kẻ phát rồ hơn" một người khác cười khổ, "Nếu thật sự là sâu, vậy chúng ta sẽ chẳng có biện pháp nào để truy tìm tung tích cả. Hơn nữa, chỉ sợ con sâu kia sẽ không chỉ gây ra một án mạng mà thôi đâu."

Từ sau khi xét nghiệm viên tra ra được có nước bọt của sâu, đội trưởng của vụ án này đã lập tức báo lên tình huống có khả năng là một con sâu lớn gây án, hy vọng cấp trên có thể hạ mệnh lệnh giới nghiêm toàn bộ trấn Lữ Trì, mời quân đội tới duy trì trị an, để giữ gìn an toàn của toàn bộ trấn Lữ Trì.

Nhưng phi thường tiếc nuối chính là, cấp trên bác bỏ thỉnh cầu của đội trưởng.

Dưới tình huống không có bất cứ một chứng cứ vô cùng xác thực nào, không thể tùy ý phái quân đội ra được, mà việc giới nghiêm toàn bộ trấn Lữ Trì thì lại càng là không có khả năng. Chỉ cần vừa giới nghiêm, toàn bộ trấn Lữ Trì đều sẽ lâm vào trong lo âu cùng đề phòng. Nếu suy đoán của đội trưởng không phải thật sự, vậy cấp trên của cục cảnh sát căn bản là không thể gánh vác nổi trách nhiệm này.

Quan trọng nhất chính là, cấp trên căn bản là không hề tin tưởng suy đoán này, sao có thể sẽ có một con sâu lớn tồn tại được?

"Hiện tại chỉ đành chờ đợi suy đoán của chúng ta là giả" đội trưởng nói, "Cũng có thể là hung thủ vì dời tầm mắt của chúng ta đi cho nên mới để nước bọt của côn trùng dính lên xương cốt của người chết cũng nói không chừng."

Tuy rằng nói như thế, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ loại khả năng này là cực thấp. Không nói đến kẻ có thể làm ra loại chuyện này nhất định là một tên bệnh nhân tâm thần, hơn nữa lượng nước bọt sâu cần thiết để bao phủ toàn bộ xương cốt người chết là rất kinh người. Hung thủ làm sao mà làm được như vậy chứ?

"Mọi người lại vất vả thêm chút nữa" đội trưởng triệu tập toàn bộ thành viên cảnh đội, "Trong lúc tra án cũng đồng thời phải chú ý đến hoàn cảnh bên cạnh mình, cảnh giác một chút cũng không hỏng việc gì, nếu thật sự gặp được sâu khả nghi thì phải lập tức báo cáo."

"Ngàn vạn lần không thể để chuyện này lại phát sinh lần nữa!"

"Rõ!" Chúng cảnh sát cùng hô lên.

Toàn bộ cảnh đội tuy rằng vẫn đang luôn nỗ lực tra xét manh mối cùng giữ gìn an toàn của dân trong trấn, nhưng chuyện bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn xảy ra.

Lại một vụ án huyết tinh toái cốt cùng loại phát sinh ở trấn Lữ Trì.

Địa điểm phát sinh là một đầu khác của trấn Lữ Trì, cảnh tượng cùng tình huống của án trước đều giống nhau như đúc. Người bị hại vẫn như cũ bị biến thành một đống xương vỡ, trường hợp huyết tinh khiến người buồn nôn. Lúc này đây phát hiện người bị hại chính là mẹ của anh ta, sau khi tận mắt nhìn thấy nhà của con trai biến thành một biển máu, lúc ấy lập tức hôn mê đi.

Trong khoảng thời gian ngắn vụ án xương vỡ lại phát sinh lần nữa, tức khắc nhân tâm một mảnh hoảng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.