Lặng Lẽ Thích Em

Chương 47




"Sao cậu ta lại xuất hiện ở chỗ này?", Một người tò mò hỏi.

"Xuất hiện ở chỗ này là rất bình thường có được không!", Một người khác đáp, "Anh hẳn phải hỏi trình độ cậu ta tại sao lại trở nên cao như vậy mới đúng!"

"Đúng vậy, tôi có xem hết toàn bộ quá trình giải thi đấu cơ giáp đó, lúc ấy Viêm Hoàng này còn không quá được chú ý đâu, ai cũng không nghĩ rằng cậu ta có thể thắng. Nhưng cho dù là thế, bất kể cậu ta có thắng được trận thi đấu cuối cùng đi chăng nữa, trình độ của cậu ta cũng không bằng một phần mười của hiện tại!"

Đám người vây xem nghị luận sôi nổi, đều cực kỳ kích động cùng tò mò.

Mà Tưởng An bị "Tên trộm tài khoản" hấp dẫn tới, cũng thấy được cảnh tượng Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh giằng co ở bên ngoài cơ giáp, tức khắc đầu óc "Ong" lên một tiếng.

"Người anh em, cậu thế này cũng quá kích động rồi đấy, sao lại khóc thế hả", nam sinh vóc dáng cao lớn bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Nếu thật sự hâm mộ hai người bọn họ, vậy chúng ta cứ chờ bọn họ ra rồi cùng đi bái kiến một chút là được mà, có khi bọn họ tâm huyết dâng trào có thể chỉ điểm cho chúng ta một hai chiêu không chừng đấy."

Tưởng An lại căn bản không hề nghe rõ người này đang nói cái gì, tất cả lực chú ý đều tập trung lên trên người hai người trong phòng thi đấu, trong lòng kinh hỉ đan xen.

Ninh Hữu có chút bất mãn đối với chuyện bản thân bị thua, nhưng là đã đánh cuộc thì phải chịu thua, cậu cũng đành phải nhận, "Lần này thua thì thua, lần sau lại đến em nhất định sẽ không bại bởi anh."

Kỳ Tĩnh lấy lòng cười, "Đó là đương nhiên, lần này là anh bằng vào may mắn nên mới thắng được em mà. Không bằng hôm nay chúng ta trở về liền đặt hàng một bộ trang phục tai mèo đi? Đến lúc đó cho em chọn lựa một bộ ưa thích thế nào?"

Cho dù là đang ở trong mạng giả lập, Ninh Hữu vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt có chút cực nóng kia của Kỳ Tĩnh, tức khắc khóe miệng giật giật.

Ninh Hữu nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, mới từ trong miệng nghẹn ra một chữ "Được".

Tâm tình Kỳ Tĩnh lập tức bay ngút lên, lúc trước khi còn ở trong ảo cảnh bí địa truyền thừa, anh đã cực kỳ yêu thích hồ ly do Ninh Hữu giả dạng rồi, bộ dạng lông xù xù kia anh nhìn mà trong lòng ngứa ngáy như bị cào nhẹ một cái lại một cái. Chỉ là lúc ấy Tiểu Hữu thẹn thùng, cho nên anh không thể xem nhiều được. Hiện tại tưởng tượng đến chuyện lập tức là có thể nhìn thấy bộ dáng Tiểu Hữu mặc đồ tai mèo, lỗ tai lông xù xù, cái đuôi thật dài.

Kỳ Tĩnh bịt kín cái mũi có chút nóng lên của mình, muộn thanh nói, "Chúng ta đánh năm trận, Tưởng An chắc đã tới rồi nhỉ?"

Lúc này Ninh Hữu mới nhớ tới tiểu đồ đệ của mình, quay phắt đầu, "Đúng vậy, hắn khẳng định là đã tìm tới rồi."

Hai người chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết vừa mở cửa liền nhìn thấy một đống bóng người rậm rạp.

Ninh Hữu: "......" Đây là làm sao vậy?

Kỳ Tĩnh thì lại nháy mắt liền nhớ ra bản thân đã quên đóng quyền hạn quan sát.

"Ngao! Hai vị đại thần, hai vị thu đồ đệ không?", Trong đám người bộc phát ra một thanh âm vang lên cao vút tận trời.

Đám người yên tĩnh lập tức bị tiếng gọi này làm cho bừng cháy, tiếng gọi kích động mà ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác.

"Hây, anh em, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài đi", nam sinh vóc dáng cao lớn lôi kéo cánh tay Tưởng An, "Tôi coi hai vị đại thần định đi rồi, chúng ta đến chỗ cửa ra chờ bọn họ thôi."

Ai ngờ nam sinh kia còn chưa lôi kéo Tưởng An đi được một bước, bên kia Tưởng An đã bỗng nhiên ngao một tiếng hô lên, dọa cậu ta sợ đến mức run cập cập.

"Sư phụ!!!", Tưởng An khóc lóc thảm thiết.

"Anh em, bình tĩnh đê", nam sinh vóc dáng cao lớn sợ tới mức thả tay ra, lúc này cũng không dám chạm vào Tưởng An nữa, sợ lại nhảy ra một thanh âm chói tai tiếp, "Người khác đều là thỉnh cầu để bọn họ thu mình làm đồ đệ, cậu thì lại trực tiếp cường mua cường bán à, con đường này không thể đi thông nổi đâu."

Trong lòng nam sinh thầm than, tên ngu ngốc từ đâu chạy ra thế!

Ai ngờ nam sinh vừa mới nghĩ xong, đám người ầm ĩ đã yên tĩnh xuống, chỉ có thể nghe được tiếng khóc của tên ngu ngốc bên cạnh cậu ta thôi.

Nam sinh có chút phản ứng không kịp, nghi hoặc nhìn quanh khắp nơi, lại phát hiện đám người trước mặt bọn họ đã tách ra một con đường, mà hai vị đại thần thì đang đi về phía nơi này.

Nam sinh: "!!!"

Chỉ là trong chớp mắt, bọn họ đã đi tới trước mặt cậu ta. Nam sinh hô hấp dồn dập, cực kỳ hưng phấn, các đại thần có phải là cảm thấy bộ dạng mình tương đối thuận mắt, cho nên muốn thu mình làm đồ đệ không ta?!

"Hai vị đại thần, em là Ngô Bân! Là học sinh học viện cơ giáp Mullis, em vừa rồi có xam các ngài chiến đấu, quả thực là quá tuyệt vời!", Ngô Bân kích động biểu đạt sự sùng bái của mình, "Các ngài có thể thu em làm đồ đệ không?"

"Hắc đồ đệ, đừng khóc nữa!"

Ngô Bân: Ngao ngao ngao! Đại thần đồng ý thu tuôi làm đồ đệ!

Nam sinh kích động đến mặt cũng đỏ lên, vừa định ôm lấy hai vị đại thần biểu đạt cảm kích, ai biết lại thấy được cái vị đại thần gọi là Viêm Hoàng kia lại đi kéo cái tên ngu ngốc bên cạnh mình.

"Sư phụ!", Tên ngu ngốc kêu khóc một tiếng, ôm lấy đại thần.

Ngô Bân:???!!!

Ninh Hữu vỗ vỗ phía sau lưng Tưởng An, an ủi nói, "Tôi không có việc gì, anh xem hiện tại không phải tôi vẫn đang sống sờ sờ đứng ở đây sao, đừng khóc."

"Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện", Kỳ Tĩnh sâu kín nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tưởng An đang được Ninh Hữu ôm trong ngực, khí lạnh trên người đều sắp hóa thành thực chất rồi, "Rời khỏi nơi này trước đã rồi nói."

Lá gan tên mập mạp này càng ngày càng thêm béo! Tiểu Hữu của anh mà hắn cũng dám ôm!

Ninh Hữu cảm thấy Kỳ Tĩnh nói cực kỳ có lý, ở nơi này thật sự là có quá nhiều người, vỗ phía sau lưng Tưởng An nói, "Chúng ta đi ra ngoài trước đi."

Dứt lời, ba người liền đi về phía cửa ra.

Đám người đều cực kỳ muốn giữ bọn họ ở lại, chỉ tiếc khí thế trên người Kỳ Tĩnh quá mạnh, ép bọn họ tới không thở nổi, theo bản năng liền mở đường.

Thẳng đến sau khi ba người Ninh Hữu đi không còn bóng dáng, Ngô Bân vẫn còn đang vẻ mặt mộng bức.

Thì ra tên ngu ngốc kia căn bản là có quen biết với các đại thần! Hơn nữa còn là đồ đệ của một người trong đó!

Ngô Bân hận không thể đào một cái hố tự chôn mình xuống, quả thực là xấu hổ muốn chết. Cậu ta còn gọi người khác là tên ngu ngốc đấy, cậu ta mới chính là kẻ ngu ngốc nhất!

Sau khi thoát khỏi đám người, ba người Ninh Hữu tìm một căn phòng yên lặng, sau khi thiết lập quyền hạn bên ngoài, lúc này mới nói chuyện với nhau.

Tưởng An phải mất thật lâu mới trấn an được cảm xúc kích động của mình xuống, "Sư phụ, các cậu thật sự đều không có việc gì, thật sự là tốt quá!"

Nói rồi, Tưởng An liền muốn nhào lên ôm lấy Ninh Hữu.

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình một tay chế trụ bờ vai của hắn, Tưởng An liền không thể động đậy nổi nữa.

"Đứng ở đó mà hảo hảo nói chuyện", Kỳ Tĩnh thanh âm lạnh lùng nói.

"Kỳ thượng tướng!", Tưởng An lại muốn khóc, quay đầu vừa muốn ôm Kỳ Tĩnh, nhưng đã bị anh gắt gao ấn tại chỗ chẳng thể đi đâu nổi.

Nhìn cái mặt không biểu tình kia của Kỳ Tĩnh, ánh mắt lại lộ ra vẻ ghét bỏ, Ninh Hữu nhịn không được cười, "Bọn tôi đều không có việc gì, anh không cần kích động như vậy đâu."

Tưởng An sau khi bị Kỳ Tĩnh ấn lại một hồi cuối cùng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, "Sư phụ mấy ngày này cậu đã đi đâu vậy? Tôi đã xem video lúc trước của cậu rồi, cậu vậy mà lại đi đồng quy vu tận với chủ hạm Addams kia, lúc ấy tôi còn tưởng rằng cậu đã thực sự mất mạng cơ......"

"Lúc ấy tuy rằng tôi không chết, nhưng vẫn bị trọng thương", Ninh Hữu nói, "Trong đoạn thời gian dưỡng thương tôi không hề liên hệ với những người khác, cho nên mới làm cho các anh lo lắng trong thời gian dài như vậy, thật sự rất xin lỗi."

"Không không! Không có gì mà rất xin lỗi cả, các cậu có thể trở về quả thực là tốt quá rồi!", Tưởng An vừa nói lại muốn khóc tiếp.

Ba người hảo hảo bày tỏ cảm tình một phen, đem những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian này đều nói ra hết. Kỳ Tĩnh bọn họ bởi vì việc đi đến thế giới thật sự là quá mức không thể tưởng tượng nổi, cho nên ngoại trừ người nhà ra, bọn họ cũng định nói ra bên ngoài, cho nên liền thay đổi một chút hoàn cảnh rồi nói sơ qua thôi.

Mà Tưởng An thì lại là ngượng ngùng xoắn xít thổ lộ, bản thân đã cùng đối thủ một mất một còn Nhiếp Hi ở bên nhau.

Ninh Hữu kinh ngạc trong một cái chớp mắt rồi trở nên cao hứng, "Chúc mừng!"

Tưởng An có điểm ngượng ngùng, "Hôm nay y đang bàn chuyện làm ăn với người khác, không lên mạng giả lập, chờ sau khi tôi trở về liền lập tức nói chuyện về hai người cho y ngay, y khẳng định là cũng sẽ cực kỳ cao hứng."

"Đúng rồi, tôi nhớ tới một sự kiện!", Tưởng An đang nói nói bỗng nhiên nhớ tới cái tin tức mà ngày hôm qua hắn nhìn thấy ở trên diễn đàn, "Lúc trước tôi từng thấy được một tin tức đặc biệt sốt ở trên mạng giả lập, trong đó nói là hai người muốn tổ chức hôn lễ ở trên tinh cầu Hòa Tân, thậm chí còn phơi ra một tấm thiệp mời nữa cơ. Tôi vốn đang cho rằng hắn ta nói bậy, còn đi lên mắng hắn một trận, ai ngờ hôm nay lại gặp được hai người rồi. Vậy cái tin tức kia là thật đấy à? Hai người thật sự muốn tổ chức hôn lễ?"

Ninh Hữu gật đầu, vui vẻ nói, "Đúng vậy, tôi lên trên mạng giả lập chính là để tìm anh đó, mời anh tới tham gia tiệc cưới! Đáng tiếc tinh cầu Hòa Tân cách quá xa Tương Vương Tinh, tôi không có cách nào đưa thiệp mời cho anh được. Nhưng mà chờ đến khi bọn tôi lại làm một buổi hôn lễ nữa ở Tương Vương Tinh thì nhất định sẽ cho đưa cho các anh nha!"

"Thiệp mời có hay không cũng không sao", Tưởng An cũng thập phần cao hứng, "Nếu hai người sắp tổ chức hôn lễ vậy thì tốt quá, tôi lập tức trở về dọn dẹp một chút, kêu Nhiếp Hi cùng đi tham gia!"

"Đúng rồi, lúc trước anh bảo trên diễn đàn có người nói nhận được thiệp mời là chuyện như thế nào vậy?", Ninh Hữu có chút tò mò.

"Chính là có người nói hai người cậu căn bản là không có việc gì, hơn nữa còn chuẩn bị kết hôn, lên diễn đàn cầu mọi người chúc phúc đó, nhưng là tất cả mọi người đều cho rằng hắn đang bịa chuyện, cho nên người mắng hắn không ít đâu", Tưởng An khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng, "Trong đó cũng bao gồm cả tôi."

"Cậu nhìn xem sẽ biết thôi", Tưởng An mở diễn đàn ra để Ninh Hữu xem.

Ninh Hữu nhìn từ đầu đến cuối, rất là đồng tình với lâu chủ kia, "Hắn vốn là muốn cầu chúc phúc cho chúng tôi, nhưng lại bị mắng thiệt thảm quá."

Bởi vì cực kỳ đồng tình với vị lâu chủ bị pháo oanh, Ninh Hữu dứt khoát cũng kéo xuống dưới bình luận một câu.

Lầu 9999 người qua đường Giáp

Tôi là Ninh Hữu, lâu chủ nói là thật sự đó, tôi cùng Kỳ Tĩnh xác thật vẫn còn sống, đã chuẩn bị tổ chức hôn lễ ở trên tinh cầu Hòa Tân, thiệp mời kia chính là do chúng tôi phát đi.

Sau khi chỉnh sửa kỹ, Ninh Hữu liền gửi đi, cậu cảm thấy như vậy hẳn là đã có thể giúp lâu chủ giải thích rõ ràng rồi.

Bình luận của Ninh Hữu vừa gửi đi chưa đến một giây đồng hồ, đằng sau đã xây lên tòa nhà cao tầng, mấy trăm bình luận trả lời tất cả đều là mắng cậu.

Lầu 10000 nhị đăng

Muốn phum một ngụm máu tra quá, nima lầu trên có còn biết xấu hổ nữa hay không! Sao mày không tự lấy gương ra soi lại mình đi, ngay cả Ninh thiếu tá mà cũng dám giả mạo! Mày nhanh cút xéo đi!

Lầu 10001 kk

Lầu 9999 thỉnh tự tích chút đức cho mình đi, đừng động một tí là đi giả mạo anh hùng, cẩn thận sinh con ra không có lỗ đ*t đó!

Lầu 10002 Hách hách tại thiên

Mãnh liệt thỉnh cầu đế quốc nghiêm túc xử lý đối với loại chuyện giả mạo anh hùng này!!! Cần phải dùng hình phạt nặng nề! Quá nima đáng giận mà!

Lầu 10010 quần chúng ăn dưa

Lầu 9999 thỉnh nhanh đi □□ đi, đừng có ở chỗ này mà làm ô nhiễm tai mắt người khác.

Lầu 10022 con bướm đẹp hơn muỗi nhiều

Lầu 9999 nhanh chết rấp đi, đừng có ở đây mà giả mạo anh hùng tìm tồn tại! Đệt mịa, hiện tại đầu năm nay loại người gì cũng có hết, thật ghê tởm!

......

Ninh Hữu nhìn mấy câu trả lời đó mà tức nổ phổi.

Cậu đỏ bừng con mắt ( tức giận) nói với Kỳ Tĩnh, "Hôn lễ của chúng ta nhất định phải phát sóng trực tiếp! Em muốn cho bọn họ trố mắt ra nhìn em không nói dối!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.