Lặng Lẽ Thích Em

Chương 40




"Nơi này thế nhưng lại có địa phương như vậy à?", Kỳ Tĩnh có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, tình huống của tinh cầu Hòa Tân rõ ràng là linh khí đã hoàn toàn tiêu hao quá mức, làm sao sẽ còn có linh khí có thể bổ sung tồn tại nữa chứ?

"Ừm", Ninh Hữu gật đầu, "Đó là một mạch khoáng bỏ hoang, cách nhà của em không xa. Chẳng qua nơi đó mặc dù có linh khí, nhưng lại mười phần bạo động, trên cơ bản là không thể hấp thu. Có một lần em tu luyện rẽ sang đường mới mới có thể hấp thu linh khí từ nơi đó được."

Kỳ Tĩnh như suy tư cái gì gật đầu, "Chờ sự tình xong xuôi, chúng ta đi xem chút đi. Nơi đó chắc chắn có cổ quái, nói không chừng còn có thể tìm được cách cải thiện hoàn cảnh nơi này của chúng ta cũng không biết chừng."

Hai người trong lòng ôm Lăng Vân cùng Viêm Hoàng, nhanh chóng di động về phía nhà của vợ chồng Lương Mạn.

"Tôi vừa mới nhìn thấy có hai bóng người đi qua, tốc độ của bọn họ thật nhanh", cách đó không xa một người nói với người bên cạnh.

Một người khác nhìn về phương hướng mà người nọ chỉ, chỉ thấy ngay cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy, "Anh hoa mắt rồi đi, nơi này làm gì có bóng ai chứ."

Người nọ lại cẩn thận nhìn nhìn, xác thật ngay cả một chút tung tích cũng không thể nhìn thấy, liền ngượng ngùng nói, "Có thể là do hôm nay mệt mỏi quá, xác thật là có chút hoa mắt."

Tốc độ của mấy người Ninh Hữu tuy rằng rất nhanh, nhưng tốc độ tiêu hao linh lực trong thân thể bọn họ cũng nhanh chóng không kém.

"Phía trước là đến rồi", Ninh Hữu đi đến nơi này, phát hiện cảnh tượng xung quanh đã cực kỳ quen thuộc. Mà hướng bắc cách đó không xa chính là nhà của bọn họ, linh thức của Ninh Hữu thậm chí còn có thể tra xét được vợ chồng Lương Mạn đang như đứng trên đống lửa, như ngồi trong đống than.

Kỳ Tĩnh đồng dạng cũng "Nhìn" thấy cảnh tượng giống vậy, tốc độ của hai người lập tức nhanh hơn, trong chớp mắt đã đi tới cửa nhà.

Lăng Vân ở trong lòng Ninh Hữu ê a múa may cánh tay thịt nhỏ của mình một chút.

"Lăng Vân cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc sao?", Ninh Hữu nhịn không được mà cười.

"Ê a", Lăng Vân thoạt nhìn cực kỳ vui mừng.

"Đi gõ cửa đi", Kỳ Tĩnh một tay ôm Ninh Hữu lại, biết cậu có chút khẩn trương, nhéo nhéo bờ vai của cậu, coi như an ủi.

Ninh Hữu hít sâu một hơi, "Cốc cốc cốc!"

Tốc độ mở cửa thật nhanh, thoạt nhìn giống như là bọn họ vẫn luôn canh giữ bên cạnh cửa vậy.

"Tiểu Hữu!", Thấy rõ ràng người bên ngoài cửa, nước mắt Lương Mạn xoạt một cái liền rơi xuống, "Đứa nhỏ của mẹ, mẹ nhớ con lắm!"

Ninh Hữu cũng ôm lấy Lương Mạn, nghẹn giọng nói, "Mẹ, Tiểu Hữu cũng rất nhớ mẹ."

"Được rồi, đứng ở bên ngoài làm gì. A Mạn, mau để Tiểu Hữu cùng Kỳ thượng tướng tiến vào đi", Thạch Bằng cố áp tâm tình kích động của mình xuống, nhanh chóng nói.

"Đúng đúng, nhanh nhanh vào đi", Lương Mạn lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, cao hứng kéo Ninh Hữu vào trong phòng, "Kỳ thượng tướng, ngài cũng nhanh vào đi."

"Ba mẹ", trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Kỳ Tĩnh lộ ra một nụ cười, "Chúng ta đã là người một nhà rồi, về sau gọi con là Kỳ Tĩnh được rồi, không cần xưng hô con là thượng tướng nữa đâu."

Thạch Bằng cùng Lương Mạn đều ngẩn ra, rồi sau đó gật đầu thật mạnh, vui vẻ dương dương đáp, "Ai! Được!"

"Tiểu Hữu, con xem hiện tại con đã gầy thành bộ dáng gì rồi này", Lương Mạn trên dưới quan sát Ninh Hữu một phen, đau lòng nói, "Mấy ngày này khẳng định là con đã ăn không ít khổ rồi đi, nhanh để mẹ xem xem, có đau không?"

"Mẹ, con không có việc gì, cũng không có chịu khổ, trải qua vẫn luôn rất tốt", Ninh Hữu lại ôm Lương Mạn vào trong ngực, nức nở nói, "Ngài mới gầy ấy, tóc đều bạc hết cả rồi này, Tiểu Hữu thực xin lỗi hai người, làm hai người lo lắng rồi."

"Con đứa nhỏ này, nói cái gì vậy!", Lương Mạn sờ sờ đầu Ninh Hữu, "Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt! Mẹ hiện tại thật sự rất tốt, chỉ cần co đã trở lại, mẹ lập tức trẻ lại chục tuổi liền!"

Ninh Hữu đỏ hốc mắt gật đầu, "Vâng!"

"Ê a!", trong ngực Ninh Hữu truyền đến một tiếng hô non nớt.

"Đây là?", Lương Mạn có chút không xác định nhìn đứa nhỏ mà Ninh Hữu đang ôm, cái dáng vẻ nhỏ kia cực kỳ giống Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh, bộ dáng thủy linh cực kỳ chọc người yêu thích.

Lương Mạn chỉ là nhìn thoáng qua liền cưng muốn chết luôn.

"Đây là con của chúng con", Ninh Hữu cười cong cả đôi mắt, đem Lăng Vân trong lòng ngực ra, "Đây là Lăng Vân cháu của mẹ đó."

"Lăng Vân, mau chào bà nội đi!"

"Ê a!", Lăng Vân phất tay về phía Lương Mạn, thân thể thịt thịt nho nhỏ dùng sức phịch, thoạt nhìn đặc biệt muốn nhào vào trong lòng Lương Mạn, hưng phấn cực kỳ.

Trong lòng Lương Mạn vừa không thể tin nổi lại thêm kinh hỉ phi thường.

Tiếp nhận tiểu gia hỏa từ trong lòng Ninh Hữu tới, trân trân mà ôm trong lòng mình, cảm giác được thân mình mềm mại bừng bừng sinh cơ kia, tâm Lương Mạn đều sắp mềm nhũn cả ra.

Lúc này Viêm Hoàng lại xuất trận.

Nó đặc biệt có tinh thần mà lăn lộn trong lòng Kỳ Tĩnh, trung khí mười phần hô ra vài tiếng tỏ rõ cảm giác tồn tại của mình.

Lực chú ý của mọi người đều bị nó hấp dẫn qua.

"Đây là Viêm Hoàng cháu của ba", Kỳ Tĩnh đưa Viêm Hoàng cho Thạch Bằng.

Thạch Bằng cơ hồ là toàn bộ hành trình đều ngây ngốc mà ôm lấy Viêm Hoàng vào trong lòng mình.

"Ê a a!", Viêm Hoàng phun ra cái bong bóng nhỏ, hưng phấn múa may nắm tay nhỏ của mình.

"Cháu của ba?", Thạch Bằng ngơ ngác lặp lại.

"Không sai, là cháu của ngài", Kỳ Tĩnh cho khẳng định.

"Phốc phốc", Viêm Hoàng phun nước miếng về phía Kỳ Tĩnh, nhưng là bởi vì người nhỏ quá, căn bản là không có sức lực gì, ngược lại đều phun tới trên mặt đất.

Nhìn ánh mắt khiêu khích của thằng nhóc con kia, Kỳ Tĩnh nhướng mày.

"Ngứa da?", Kỳ Tĩnh đi lên phía trước hai bước, thoạt nhìn là muốn lập tức túm lấy Viêm Hoàng cho ăn đòn một trận.

"Dừng tay!", Thạch Bằng mắt giận trừng to, "Anh dám động vào cháu ngoan của ba thử xem!"

Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình lui ra phía sau, "Ba bớt giận, con không động vào nó nữa."

Viêm Hoàng càng thêm vui vẻ, ê ê a a tỏ vẻ mình thật cao hứng, cái bộ dáng khoe khoang kia Kỳ Tĩnh nhìn mà hàm răng ngứa ngáy.

Từ sau khi Viêm Hoàng biến thành trẻ con, chịu đủ loại phương diện bảo hộ nghiêm khắc, Kỳ Tĩnh có muốn giáo huấn một chút cũng không được, hiện tại lại tìm được một chỗ dựa vững chắc, cho nên một chút cũng không thèm sợ Kỳ Tĩnh, ngược lại lúc nào cũng khiêu khích, dù sao anh cũng đếch làm gì được nó nha.

Tuy rằng Kỳ Tĩnh luôn tỏ vẻ lập trường của mình, nhưng Thạch Bằng vẫn như cũ tràn ngập đề phòng với anh, ôm Viêm Hoàng cách xa Kỳ Tĩnh một chút.

Ninh Hữu nhìn mà dở khóc dở cười, "Ba, Kỳ Tĩnh chỉ là nói đùa thôi mà, sẽ không làm gì Viêm Hoàng đâu, ba không cần phải khẩn trương như vậy."

Lúc này Thạch Bằng đã ngay cả Ninh Hữu nói gì cũng nghe không lọt nữa, cả người đều bị đứa cháu ngoại đáng yêu thịt đô đô Viêm Hoàng này bắt được, ôm nó dỗ dành mãi.

Từ sau khi Viêm Hoàng cùng Lăng Vân chui vào trong lòng vợ chồng Lương Mạn, hai người liền không hề buông chúng ra một lần nào, nhiều nhất cũng chỉ là đổi cháu cho nhau một chút, cảm thụ bộ dáng đáng yêu của một đứa cháu khác một chút.

Tuy rằng rất kỳ quái làm sao Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu sẽ nhanh có con như vậy, chẳng qua bọn họ cũng không có miệt mài theo đuổi, hiện tại cho dù là hai nam nhân kết hôn cũng đã có kỹ thuật để cho bọn họ có được con cái của mình rồi.

Hiện tại vợ chồng Lương Mạn chỉ cảm thấy hạnh phúc dị thường, chẳng những con trai cùng bạn lữ của nó đã lông tóc vô thương trở lại, thậm chí còn mang về hai đứa cháu đáng yêu nữa!

"Ba, con cần mượn máy liên lạc của ngài một chút, con còn chưa kịp thông báo đến chỗ mẹ của con", Kỳ Tĩnh nói với Thạch Bằng.

"Đúng rồi, bên nhà thông gia còn không biết đâu", Thạch Bằng tháo máy liên lạc từ trên cổ tay mình xuống.

Cha của Kỳ Tĩnh là người trong quân đội, mẹ của Kỳ Tĩnh bởi vì là thân thuộc của quân nhân quan trọng, máy liên lạc của hai người đều có hạn chế. Nếu không phải là số liên lạc quen thuộc hoặc là máy liên lạc có quyền hạn cao thì sẽ không thể kết nối được, cho nên lúc trước khi mượn máy liên lạc gọi điện thoại cho vợ chồng Lương Mạn, Kỳ Tĩnh mới không có gọi báo bình an cho Kỳ phu nhân.

Vài tiếng chuông máy liên lạc vang lên xong, điện thoại liền chuyển được.

"Nhà thông gia à", trên máy liên lạc hiện ra khuôn mặt quá mức tiều tụy của Kỳ phu nhân.

"Mẹ", Kỳ Tĩnh trấn tĩnh hô.

"...... Kỳ Tĩnh?!", Kỳ phu nhân mở to hai mắt ra nhìn, có chút sợ hãi bản thân nhìn đến chỉ là ảo giác, "Là con sao?"

"Là con, mẹ", Kỳ Tĩnh gật đầu, "Con không có việc gì, đã trở lại rồi."

"Mẹ, con cũng đã trở lại rồi", Ninh Hữu tiến đến trước mặt màn hình, mi mắt cong cong chào một tiếng với bà.

"Tiểu Hữu......", Kỳ phu nhân che miệng, không dám tin tưởng khóc lên, "Mẹ không phải là đang nằm mơ chứ......"

"Mẹ không phải đang nằm mơ đâu", Ninh Hữu nhéo mặt của mình, "Ngài xem, con thật sự đang ở chỗ này nè."

"Tiểu Hữu con còn sống, thật sự là tốt quá", Kỳ phu nhân khống chế không được mà khóc thành tiếng, "Chúng ta còn tưởng rằng con......"

Chờ đến khi cảm xúc của Kỳ phu nhân bình tĩnh lại một chút, Kỳ Tĩnh lại nói, "Mẹ, hiện tại chúng con đang ở tinh cầu Hòa Tân, hai ngày sau chúng con sẽ trở về, ngài phái người đến đón chúng con đi đi."

"Máy liên lạc của con hỏng rồi, sau này nếu muốn liên hệ con sẽ dùng máy liên lạc của ba."

Kỳ phu nhân sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được "Ba" trong miệng Kỳ Tĩnh chính là Thạch Bằng, trong lòng đủ loại tư vị phức tạp, vừa vui mừng lại vừa buồn cười, không nghĩ tới sau khi Kỳ Tĩnh biến mất một đoạn thời gian lại trở nên thông minh hơn nhiều rồi đấy.

"Được!"

Sau khi cắt đứt liên lạc, Kỳ phu nhân ngay lập tức liên hệ với Kỳ Quốc Viễn, nói cho ông tin tức Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu vẫn còn sống.

Mà Lương Mạn cũng gọi tới máy liên lạc của Thạch Hoằng Tuấn, đem tin tức tốt này báo cho anh.

"Hoằng Tuấn, cậu làm sao vậy?", Đoạn Mộ cảm thấy từ sau khi nhận được điện thoại, Thạch Hoằng Tuấn liền có chút không thích hợp.

Thạch Hoằng Tuấn cười lau hốc mắt ửng đỏ của mình một phen, "Em trai tôi đã trở lại, tôi đi xin nghỉ về nhà."

Đoạn Mộ gật đầu, Thạch Hoằng Tuấn cũng đã đi ra ngoài.

Cái người Thạch Hoằng Tuấn này từ trước đến nay đều là mặt không biểu tình, phi thường nghiêm túc, không thể tưởng được là em trai cậu ta trở về lại làm cậu ta phá công như vậy.

Y không khỏi âm thầm nói thầm, không phải chỉ là em trai trở về thôi sao, cũng không cần kích động đến như vậy chứ, cứ như là suốt cả tám trăm năm đều chưa từng gặp mặt vậy, đúng thật là kỳ lạ.

...... Từ từ!

Đoạn Mộ bỗng dưng mở to hai mắt, em trai của Thạch Hoằng Tuấn, còn không phải là vị anh hùng Ninh Hữu đã hy sinh vì đế quốc kia hay sao?!

—— Ninh Hữu không có chết?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.