Lặng Lẽ Thích Em

Chương 22




"Chúng ta vốn nên đồng tâm cùng lực, đồng sinh cộng tử", Kỳ Tĩnh trầm giọng nói, "Ta không nên đem một mình em ra ngoài."

Hốc mắt Ninh Hữu có chút đỏ lên, hiển nhiên là phẫn nộ vô cùng, trời mới biết thời điểm lúc ấy khi cậu cảm nhận được lực xé rách không gian, trong lòng tức giận cùng khủng hoảng như thế nào. Cậu không sợ cùng Kỳ Tĩnh chết chung một chỗ, nhưng lại chịu không nổi hai người lại lần nữa chia lìa.

"Lần sau anh còn như thế nữa?", Ninh Hữu nhìn chằm chằm Kỳ Tĩnh, mười phần nghiêm túc hỏi.

Kỳ Tĩnh nhìn hốc mắt ửng đỏ kia của Ninh Hữu, một trận đau lòng, "Tất nhiên là sẽ không."

"Xem cái dạng này của các ngươi hẳn là đạo lữ đi, vợ chồng son các ngươi cảm tình không tồi nhỉ", lão giả kia cười ha hả ở bên cạnh nói.

Bởi vì Ninh Hữu cũng ở chỗ này, Kỳ Tĩnh yên tâm hơn nhiều rồi, hơn nữa vừa nghe lão nhân kia nói vậy, Kỳ Tĩnh lại càng thích ý. Cho nên, thái độ của anh so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, "Chúng ta hiện tại là như thế nào vậy? Vì cái gì truyền tống phù dùng trên người Tiểu Hữu không có tác dụng?"

Lão giả vuốt râu, cười nói, "Cái truyền tống phù kia của ngươi tuy là thượng phẩm, có thể ở sử dụng trong chủ điện, nhưng cũng không phải là nơi nào cũng có thể sử dụng không có vấn đề được, tỷ như nơi này của ta. Nếu hai người các ngươi đã có duyên với ta, ta có thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn ai trong các ngươi rời đi được."

"Không biết tiền bối lưu chúng ta lại là vì chuyện gì?", Kỳ Tĩnh cung kính hành lễ.

Lão giả kia ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Kỳ Tĩnh một cái, "Ngươi tên tiểu bối này thái độ hiện tại cũng không tồi đâu."

Lời trong lời ngoài đều ý chính là đang nói Kỳ Tĩnh lúc trước thật là vô lễ.

Kỳ Tĩnh coi như nghe không hiểu, một bộ giả ngu, "Ngài là cao nhân tiền bối, vãn bối tự nhiên phải lấy lễ đối đãi."

Lão giả cũng không thèm so đo, ngược lại nói đến những chuyện trước đó hai người Ninh Hữu đã trải qua.

"Kể từ khi Lạc Nhật điện mở ra, kẻ tiến vào căn phòng này đếm không hết", lão giả nói, "Nhưng là vô luận tu vi của bọn họ có cao như thế nào, cũng đều ngã xuống tại Điệt Nhật Kiều này, rơi xuống bên trong vực sâu kia. Hai người các ngươi là hai kẻ duy nhất ta nhìn thấy có thể thành công tới nơi này."

"Trước khi tiến vào căn phòng, chắc các ngươi đã nhìn thấy chữ khắc trên cánh cửa rồi."

Ninh Hữu gật đầu, "Bên trên nói, hoặc là huynh đệ, hoặc là phu thê, chỉ có đồng tâm hiệp lực, tín nhiệm lẫn nhau mới có thể thông qua."

Ý cười của lão giả càng sâu, "Hiển nhiên đôi đạo lữ các ngươi rất đồng tâm hiệp lực, tín nhiệm lẫn nhau, nếu không, ở tám mươi mốt đoạn huyền linh mộc cuối cùng đã mất mạng rồi, càng đừng nói đến bốn mươi chín đoạn huyền linh mộc cuối cùng."

Kỳ Tĩnh mười phần đồng ý, "Hai người chúng ta chính là duyên trời tác hợp, đồng tâm đồng lực, tâm hữu linh tê.", Kỳ Tĩnh hận không thể đem tất cả từ ngữ tốt đẹp hình dung về phu thê chất lên trên người bọn họ.

Ninh Hữu kéo kéo anh, đánh gãy câu kế tiếp của anh, hỏi lão giả, "Sau khi chúng ta thông qua Điệt Nhật Kiều kia, không biết ý ngài vốn là như thế nào? Nếu trong chúng ta thật sự có một người quyết định tiếp nhận truyền thừa thì sao?"

"Đó chính là khảo nghiệm cuối cùng mà các ngươi phải tiếp nhận", lão giả nói, "Nếu y như ngươi nói, trong các ngươi có một người quyết định tiếp nhận truyền thừa, nổi lên tâm hại người, người nọ sẽ trực tiếp bị đánh vào vực sâu. Lần rèn luyện này tuy không thành, nhưng kẻ không có tâm hại người kia vẫn sẽ được bình an đưa ra khỏi phòng. Nếu hai người bởi vậy mà tranh đoạt, lão phu sẽ tự nhìn bọn họ đấu đá nhau thôi."

Lão giả không có tiếp tục nói tiếp, nhưng Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh lại đều hiểu rõ, kết cục cuối cùng của hai người kia khẳng định chính là bị ném vào vực sâu không thể nghi ngờ.

"Vậy tiền bối, hiện tại chúng ta xem như đã thông qua khảo nghiệm rồi sao?", Ninh Hữu hỏi.

Lão giả gật đầu, cực kỳ vừa lòng, "Tự nhiên."

"Chẳng qua lão phu lại không có cái gì có thể truyền thừa cho các ngươi cả, lời trước đó chẳng qua là do chủ nhân của ta phân phó mà thôi, chẳng có gì thật cả. Lão phu cũng chỉ có thể cho các ngươi Dẫn Hồn Liên trong tay các ngươi mà thôi."

"Cảm ơn tiền bối", Kỳ Tĩnh hành lễ, "Chỉ là không biết Dẫn Hồn Liên này có gì cần chú ý, hai người chúng ta nên sử dụng như thế nào?"

"Dẫn Hồn Liên có cái tên này, là vì nó có ý dẫn dắt hồn phách", lão giả nói, "Dẫn Hồn Liên này chính là trước khi chủ nhân của ta lâm chung đã tìm một luyện khí tông sư tiêu phí một lượng lớn tài nguyên, mới làm ra được một cái Linh Khí như vậy."

"Chủ nhân của ta chính là Lạc Nhật Tôn Giả, mà lão phu thì lại là Lạc Nhật Đỉnh mà lúc trước các ngươi đã nhìn thấy. Lão phu đi theo chủ nhân mấy trăm năm, đạo lữ của người cùng người vẫn luôn tương thân tương ái, chỉ là trong lúc tìm kiếm một cái bí cảnh, bọn họ đều bị ảo trận mê hoặc. Chủ nhân nhìn thấy đạo lữ của mình xuất kiếm với người, xuất phát từ tự bảo vệ mình, thế nhưng cũng phát động công kích. Đến khi đánh trúng điểm yếu của đạo lữ, ảo trận kia mới tan đi, sau khi chủ nhân hiểu rõ, tức khắc hối tiếc không kịp, thống hận bản thân không tín nhiệm đạo lữ của mình. Chủ nhân tìm kiếm linh dược cứu mạng khắp nơi, nhưng mà khi đó đạo lữ của người đã không còn sinh cơ nữa, cuối cùng chết trong lòng chủ nhân."

"Sau sự tình lần đó chủ nhân liền hình thành tâm ma, không một khắc nào nhẹ nhàng cả, cuối cùng chủ nhân tích tụ ám thương bùng nổ, ảm đạm qua đời, trước khi đi về cõi tiên, người đã chế tạo Dẫn Hồn Liên này, hy vọng một đôi đạo lữ hoặc huynh đệ tỷ muội thiệt tình tín nhiệm nhau có thể kế thừa vật ấy."

Ninh Hữu bị chuyện xưa trong miệng lão giả làm cảm động, trong lòng cũng bi thương, không khỏi nắm chặt tay Kỳ Tĩnh, mà Kỳ Tĩnh cũng dùng sức nắm lại.

"Dẫn Hồn Liên chỉ cần hai người các ngươi tế luyện một phen, nhỏ lên tâm đầu huyết của các ngươi, là có thể cùng chung tánh mạng, đồng sinh cộng tử, các ngươi có nguyện ý?"

"Nguyện ý!", Hai thanh âm không hẹn mà cùng vang lên.

"Nếu đã như thế, lão phu liền đem phương pháp tế luyện truyền cho các ngươi", trên tay lão giả nhoáng lên, một khối ngọc bài liền đột nhiên xuất hiện, bay đến trước mặt bọn họ.

Hai người mỗi người cầm một hướng, linh thức thấm nhập vào trong đó, phương pháp tế luyện liền xuất hiện ở trong đầu hai người.

"Đã chuẩn bị tốt?", Lão giả hỏi.

Trong phương pháp tế luyện kia có đề cập đến nếu sử dụng phương pháp này, tu vi của bọn họ sẽ lùi lại một chút, lão giả dò hỏi tức có ý như thế, muốn dò hỏi bọn họ có thể tiếp nhận hay không.

"Đã chuẩn bị tốt rồi", Ninh Hữu nói.

Kỳ Tĩnh cũng gật đầu.

"Nếu đã chuẩn bị tốt, vậy lão phu lại tặng cho các ngươi một thứ", lão giả lộ ra nụ cười vui mừng, ném cho bọn họ một cái bình dược, "Trong này là hai viên hộ thần đan, có thể bảo vệ tu vi của các ngươi không có vấn đề."

Hai người Ninh Hữu đại hỉ, "Cảm ơn tiền bối!"

Lão giả nhận một tiếng cảm ơn này của hai người, "Vậy bắt đầu đi."

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh mỗi người lấy ra một giọt tâm đầu huyết của mình, dựa theo thủ pháp đặc thù đem nó đánh vào bên trong Dẫn Hồn Liên, chỉ thấy bề ngoài của Dẫn Hồn Liên vốn bình phàm không chút ánh sáng lại bỗng nhiên chấn động, sau đó tràn ra quang hoa lóa mắt.

Hai người ngay sau đó liền biến hóa thủ pháp, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết, Dẫn Hồn Liên kia dần dần xoay tròn, sau đó càng chuyển càng nhanh.

Mà lúc này, sắc mặt Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đã bắt đầu có chút trắng bệch, sau khi lại đánh vào một đạo pháp quyết xong, hai người liền lấy ra hộ thần đan lão giả ban cho, nuốt xuống.

Dẫn Hồn Liên kia lúc này đã tràn ra quang hoa màu bạc, thoạt nhìn thật là đẹp.

Tại lúc nó muốn từ giữa không trung rơi xuống, hai người lại kháp một cái pháp quyết phức tạp, Dẫn Hồn Liên chấn động, bỗng dưng không thấy bóng dáng, tiêu thất trong hư không. Mà lúc này, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đều cảm giác được trong thức hải của mình lại nhiều ra cái gì đó.

Đợi sau khi hai người quen thuộc với Dẫn Hồn Liên, đã qua một ngày.

Ninh Hữu chậm rãi mở to mắt, thần sắc có chút ngưng trọng, hiện tại cậu có thể ẩn ẩn cảm giác được trong thức hải Kỳ Tĩnh có chút không đúng.

Mà sắc mặt Kỳ Tĩnh cũng có chút không đúng, sau khi thành lập liên hệ với Ninh Hữu xong, anh cũng bắt đầu cảm thấy được trong thức hải mình có đồ vật đang giam cầm anh, làm cho anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Ninh Hữu chỉ nhìn thần sắc Kỳ Tĩnh liền biết ngay là vì sao, "Anh cần phải cẩn thận với thành chủ Vô Danh thành kia, chớ nên bị hắn hại."

Kỳ Tĩnh vừa nghe lời này, trào ra đầu tiên là một trận tức giận mãnh liệt, cuối cùng lại bị anh cường ngạnh đè ép xuống, cảm nhận được rõ ràng cảm xúc có chút không đúng với nội tâm này, ánh mắt Kỳ Tĩnh ám trầm, "Ta biết."

"Các ngươi đã dung hợp xong rồi?", Lão giả dò hỏi.

"Đã hoàn toàn dung hợp, đa tạ tiền bối ban cho", Ninh Hữu chân thành nói.

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt", lão giả cười ha hả, "Như vậy lão phu cũng đã hoàn thành di nguyện của chủ nhân rồi."

"Tiền bối, ngài có biết làm thế nào để thoát khỏi người khác khống chế không?", Ninh Hữu có chút vội vàng hỏi, "Đạo lữ của ta bị người làm hại, ký ức hoàn toàn biến mất, không chỉ như thế, anh ấy còn bị người khống chế, tất cả suy nghĩ đều chỉ trung thành với một người."

Lão giả trên dưới cẩn thận quan sát Kỳ Tĩnh một phen, có chút tiếc nuối nói, "Lão phu chỉ là một khí linh, không cách nào nhìn thấu được thức hải của vị tiểu hữu này."

"Chẳng qua hiện tại hồn phách của hai người các ngươi đã tương liên với nhau, nghĩ đến cái khống chế kia chắc cũng không sâu như trước nữa, nếu sau này người nọ muốn lấy nó sai sử tiểu hữu làm cái gì, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ, chỉ cần hai người các ngươi thời khắc đều chú ý, là có thể tránh khỏi nguy hiểm thôi."

Trong lòng Ninh Hữu tuy có chút mất mát, nhưng vẫn chắp tay nói lời cảm tạ với lão giả.

"Hai người các ngươi đã hoàn toàn dung hợp Dẫn Hồn Liên, nhiệm vụ của lão phu đã hoàn thành, vậy sẽ không lưu hai người các ngươi lại nữa, đi ra ngoài đi", lời vừa ra, lão giả phất phất tay, hai người Ninh Hữu liền cảm giác được một trận gió phất qua trên người, trong chớp mắt liền từ nơi này đi ra ngoài, xuất hiện ở trước cửa phòng.

Hai người lại lần nữa hành lễ với cánh cửa, rồi xoay người đi đến hành lang đi tới chủ điện.

"Hiện tại anh cảm thấy thế nào rồi?" Ninh Hữu hỏi.

Kỳ Tĩnh biết cậu chỉ chuyện bị khống chế, hơi nhíu mày, "Ta có thể cảm giác được bên trong có khác thường, lúc trước em nói ký ức của ta hoàn toàn biến mất, chẳng lẽ ký ức trong đầu ta đều là bọn họ giả tạo sao?"

"Trước khi gặp được tôi, trí nhớ của anh bao gồm những chuyện gì?", Ninh Hữu hỏi.

"Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được thành chủ thu dưỡng", Kỳ Tĩnh nói, "Mấy cái này ta đều đã nói với em rồi."

Ninh Hữu tự nhiên cũng nghĩ ra, tự trách mình hỏi câu thừa thãi như vậy, lúc vừa nghe Kỳ Tĩnh nói anh là một cô nhi, cậu liền tưởng tượng đến Kỳ phu nhân sẽ thu thập Kỳ Tĩnh như thế nào. Cười phun một tiếng, Ninh Hữu lập tức phanh lại trí tưởng tượng thiên mã hành không* của mình.

*Thiên mã hành không: Thiên mã lao nhanh đến chóng mặt, như bay trên không trung, ý chỉ khí thế hào sảng tự nhiên trôi chảy của thơ ca

"Đó đương nhiên đều là giả rồi", Ninh Hữu chậm rãi nói, "Anh cũng không phải là cô nhi gì cả, bác trai bác gái đối với anh chính là cực tốt đấy nhé, anh nói như vậy không phải là đã tổn thương tấm lòng của họ rồi sao. Nếu bọn họ nghe được, không chừng sẽ cầm gậy sắt đánh mông anh đó."

Kỳ Tĩnh tưởng tượng đến trường hợp kia, mặt tức khắc đen lại.

"Bọn họ là người như thế nào? Lúc trước ta là người như thế nào?"

"Bác gái là một người cực kỳ ôn nhu, bác trai thì lại có chút uy nghiêm, nhưng bọn họ đều là những người rất lợi hại cả", Ninh Hữu cười nói, mi mắt cong cong, "Còn anh ấy à, là thượng tướng của quốc gia, được công nhận là anh hùng nhân dân, tất cả mọi người đều đặc biệt thích anh đó."

"Còn em thì sao?", Kỳ Tĩnh theo sát hỏi một câu.

"Tôi đương nhiên cũng thích anh rồi", Ninh Hữu cười vui vẻ, "Chúng ta còn là quan hệ vị hôn phu đấy, hiện tại chỉ chờ khi nào trở về, chúng ta cử hành hôn lễ, chính thức kết hôn thôi."

Kỳ Tĩnh nhìn ánh mắt Ninh Hữu tươi cười ôn nhu, có chút gian nan hỏi, "Vậy ta làm sao lại quên đi mọi người được?"

Nụ cười của Ninh Hữu phai nhạt xuống, "Tôi cũng không biết, hai chúng ta vốn không phải là người của thế giới này, tôi là bị khe hở không gian cuốn đến thế giới này, tôi vẫn đang luôn tìm kiếm phương pháp trở về, sau đó thì tìm được tới nơi này. Chẳng qua trước khi tôi tiến vào giao khê bí cảnh thế nhưng lại thấy được anh, chẳng qua khi đó chỉ là trông thấy bất chợt, đám người lại cứ luôn ùn ùn vào cửa, tôi không có cơ hội đi tìm anh. Ai biết lại nhìn thấy anh ở trước điện truyền thừa nữa, nhưng là khi đó anh đã không nhớ tôi rồi."

Kỳ Tĩnh vuốt ve gương mặt Ninh Hữu một chút, có chút đau lòng, "Ta sẽ mau chóng nhớ lại."

"Tôi tin tưởng anh", ánh mắt Ninh Hữu sáng quắc.

"Chẳng qua nói lại, nhiệm vụ tên thành chủ kia giao cho anh có nguy hiểm không?", Ninh Hữu hỏi.

"Dựa theo tin tức bọn họ giao cho ta, hẳn là nguy hiểm không lớn", Kỳ Tĩnh nói, trên mặt mang theo một tia châm chọc, "Hơn nữa ta đối với bọn họ chính là con chó trung tâm không dám sủa một tiếng, bọn họ hẳn là sẽ không lừa gạt ta đâu."

Ninh Hữu cầm tay Kỳ Tĩnh, an ủi nói, "Đều đã trôi qua rồi, hiện tại nếu anh đã có thể cảm nhận được những thủ đoạn khống chế đó rồi, chắc chắn sẽ không lại chịu ảnh hưởng nữa. Hơn nữa, chúng ta nhất định có thể tìm được phương pháp giải trừ khống chế trong thức hải anh."

"Cùng lắm thì giết người khống chế anh thôi", thần sắc Ninh Hữu có chút lạnh, "Nếu còn không được, vậy cũng giết luôn đám người có quan hệ với hắn luôn, như vậy, khống chế có vững chắc cỡ nào cũng vô dụng thôi."

Ninh Hữu vốn là một người có chút mềm lòng, nhưng hiện tại liên quan đến an nguy của Kỳ Tĩnh, cậu không dám lơ lỏng chút nào.

Kỳ Tĩnh hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng mình, "Ta nhất định sẽ đem khống chế này giải trừ, tranh thủ sớm ngày khôi phục ký ức."

Hai người lại đi thêm một đoạn đường, trên đường gặp phải mấy cơ quan pháp trận, hai người đều dễ dàng tránh thoát, không bao lâu sau, hai người đã đi tới giữa chủ điện, mới vừa đi vào không bao lâu, bọn họ liền nghe được âm thanh cầu cứu.

Ninh Hữu thần sắc ngẩn ra, "Đó là thanh âm của Charles!"

Hai người nhanh chóng hành động tìm được rồi chỗ của Charles, phát hiện hắn thế nhưng lại đang bị nhốt trong một cái mê trận, đang giống như một con ruồi không đầu đánh tới đánh lui ở bên trong, thanh âm đã có chút vô lực, hiển nhiên là bị nhốt không ngắn.

Cái mê trận này không có bất cứ lực công kích gì cả, chỉ giống như mê cung đem người vây vào trong đó không thể đi ra ngoài được mà thôi. Vận khí của Charles coi như tương đối tốt, lúc Ninh Hữu cũng đi tới đây có thấy được hai ba cái ảo trận có chứa sát trận, mấy cái này nếu để Charles đụng phải, không chết cũng phải lột da.

Ninh Hữu kháp một cái pháp quyết, một đạo linh hỏa tinh thuần xông thẳng đến mắt trận, oanh một tiếng vang, trận pháp lập tức bị phá.

Charles vốn còn đang hoảng loạn vùng vẫy khắp nơi, chỉ hy vọng có thể vận khí tốt mà thoát ra ngoài, lại không nghĩ tới nghe được một tiếng vang lớn, mà cảnh sắc có làm gì cũng giống y hệt nhau trước mắt lại bỗng nhiên biến mất không còn một mảnh. Mà nơi hiện tại hắn đang đứng thế nhưng lại chính là địa phương ba ngày trước hắn đã đến! Nói cách khác trong ba ngày này hắn căn bản là vẫn luôn mò mẫm một chỗ!

"Anh đã ở chỗ này bao lâu rồi vậy?", Ninh Hữu hơi có chút líu lưỡi nhìn tư thái suy sụp kia của Charles, một đầu tóc vàng sáng chói của Charles hiện tại đã giống như củi mốc.

Charles vừa nghe được thanh âm của Ninh Hữu tức khắc giống như gặp được người thân, nhào về phía Ninh Hữu, lệ nóng đầy mặt, "Ninh! Cậu thiếu chút nữa là không gặp được tôi nữa rồi đấy! Tôi đã bị vây ở chỗ này suốt ba ngày rồi!"

Tại thời điểm Charles muốn đụng vào Ninh Hữu đã bị Kỳ Tĩnh một cẳng sút ra ngoài, hờ hững nói, "Đứng yên đó mà nói chuyện."

Charles vừa đói vừa mệt, hiện tại lại bị Kỳ Tĩnh đạp một chân, càng thêm ủy khuất không thôi, nhưng xét thấy một thân khí thế lạnh thấu xương kia của Kỳ Tĩnh, Charles cũng không dám tiến lên nữa, chỉ đành đứng tại chỗ, "Ninh, cậu có nhìn thấy Đan Phượng không? Tôi thất lạc với cô ấy rồi."

Ninh Hữu lắc đầu, "Lúc tôi tiến vào đã bị truyền tống tới một địa phương không biết tên rồi, cũng không nhìn thấy cô ấy."

Charles có chút lo lắng, "Đan Phượng nếu gặp phải nguy hiểm thì nên làm gì bây giờ? Tôi phải nhanh chóng tìm được cô ấy đã!"

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Charles còn chưa kịp nói xong, âm thanh nổi giận quát mắng của Bạch Đan Phượng đã truyền vào.

"Tiểu nhân đáng khinh, chỉ bằng ngươi cũng muốn tập kích ta?!"

Charles thấy được thân ảnh của Bạch Đan Phượng, lập tức chạy qua, nhìn thấy bóng người trên mặt đất, liên hệ đến lời lúc trước của Bạch Đan Phượng, tức khắc biết ngay gia hỏa này muốn mưu hại Bạch Đan Phượng, lập tức nổi giận. Hắn đánh không lại Kỳ Tĩnh, chẳng lẽ còn đánh không lại người này sao?

Một lọ tua dịch liền ngã gục.

Tua dịch, tên như ý nghĩa, nếu lây dính phải trên người sẽ phảng phất như bị vạn châm châm đến xương, liên tục suốt ba ngày.

"Huynh đổ đó là?", Nghe được người nọ gào thảm, Bạch Đan Phượng liền suy đoán.

"Tua dịch."

Bạch Đan Phượng cười vô tình, "Một khi đã như vậy vậy cứ để gã hảo hảo cảm thụ một chút cũng được, ta cũng khỏi phải ô uế tay mình nữa."

"Huynh sao lại ra dáng vẻ này vậy, suy sút như thế?", Bạch Đan Phượng sửa sang lại cái đầu lông gà hơi chút lung tung rối loạn cho Charles.

Charles vừa nghe, ủy khuất lúc trước lập tức nổi lên, ôm lấy Bạch Đan Phượng liền khóc lóc kể lể, "Sau khi anh tiến vào liền phát hiện mọi người đều không thấy đâu, đành tự mình mày mò một con đường đi, ai biết lại đụng tới mấy thứ linh tinh gì đó, thiếu chút nữa đã vứt luôn cái mạng này rồi. Ba ngày trước anh thật vất vả mới đuổi tới nơi này, cảm thấy kiến trúc nơi này không tồi, thoạt nhìn giống như một địa phương quan trọng, sau đó liền muốn ở lại chỗ này chờ mọi người. Kết quả còn chưa đi được mấy bước, liền không biết đụng vào chỗ nào, suốt ba ngày anh đều loanh quanh tại chỗ, cảnh sắc trước mắt đều giống nhau như đúc, nếu không phải tâm lý tố chất của anh khá tốt, chỉ sợ hiện tại đã điên rồi ấy."

"Được rồi được rồi", Bạch Đan Phượng vỗ nhẹ đầu Charles một chút, coi như an ủi, "Hiện tại không có việc gì rồi, sau này chúng ta sẽ đi cùng nhau, sẽ không bỏ rớt lại huynh đâu."

Charles liên tục gật đầu, "Em trong khoảng thời gian này thế nào? Tên này lại là chuyện gì vậy?"

"Ta cũng giống huynh, lúc tiến vào bên cạnh liền chẳng có ai, trên đường thật ra cũng chẳng có nguy hiểm gì, nhiều nhất chỉ là đụng phải mấy con yêu thú thực lực thấp kém. Chẳng qua lúc sắp đi đến đây, liền đụng phải thứ không có mắt này, phỏng chừng là thấy được nhẫn không gian của ta mà mắt thèm, sau đó liền muốn giết người đoạt bảo. Tên này thực lực không kém, nếu không phải ta thời khắc đều cảnh giác, chỉ sợ sẽ phải chịu chút thương thế rồi."

Charles sau khi nghe xong lại đi lên bổ thêm mấy đá về phía người kia, thẳng đến khi đem người nọ đá đến liên tục cầu xin tha thứ.

Tại thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau, mấy thuộc hạ kia của Kỳ Tĩnh cũng đã tìm tới, hành lễ với Kỳ Tĩnh, nửa quỳ trên mặt đất.

"Có việc dị thường gì phát sinh không?"

"Hồi bẩm chủ thượng, không có."

"Nếu đã như thế, vậy liền theo ta cùng đi tìm kiếm chỗ truyền thừa."

"Vâng, chủ thượng!"

Bạch Đan Phượng chọc chọc Ninh Hữu, "Ngươi cùng anh ta đã xảy ra cái gì vậy? Nhìn thế nào cũng thấy hai người các ngươi tiến triển không chậm đâu, cảm tình rất tốt đấy nhỉ."

Ninh Hữu vẻ mặt thỏa mãn, "Ta đã cùng anh ấy nói về những chuyện đã xảy ra trước đó rồi."

Bạch Đan Phượng ngạc nhiên nói, "Anh ta tin tưởng?"

"Đó là đương nhiên, anh ấy đã là đạo lữ của ta rồi, tất nhiên là đồng lòng tương liên với ta, nào có đạo lý không tin ta chứ", Ninh Hữu hất cằm, mang theo một tia ý vị khoe khoang.

Bạch Đan Phượng bị cái phản ứng này của Ninh Hữu làm cho một thân da gà nổi lên, sao chỉ mới không gặp mấy ngày, Ninh Hữu đã biến hóa lật trời như vậy rồi hả giời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.