Lăng Không Tam Kiếm

Chương 14




Khi chúng tôi từ bệnh viện trở về, tôi và Văng Thông đã đói đến mức da bụng nó sắp dính vào da lưng mất rồi, nhất là tôi, tối hôm qua ăn cái gì đều nôn hết ra ngoài, sáng sớm hôm nay lại không ăn, bây giờ cũng đã hơn mười hai giờ trưa, hình như tôi đói đến mức hoa mắt chóng mặt mất rồi, nên gọi Văn Thông: “Lương Văn Thông, anh phải đãi em một bữa ăn thật ngon mới được, mấy ngày nay anh bỏ đói em đấy nhá, tối hôm qua em còn nôn hết sạch nữa."

"Vậy thì quá dễ, em muốn ăn gì nào?" Văn Thông đưa cánh tay trái ra dùng sức ôm tôi.

"Em xem mấy tin tức giới thiệu rồi, ở đây có một nhà hàng tên Tường An có món vịt quay rất nổi tiếng, em muốn ăn vịt quay."

"Được, chúng ta đi bây giờ luôn đi."

Chúng tôi vui vẻ đi đến đại sảnh của khách sạn, tất cả mọi người đều tò mò nhìn hai chúng tôi, chúng tôi đi tới đâu nhưng ánh mắt đều theo tới đó, tôi có thể hiểu được họ, mọi người đang cho là tôi và Văn Thông đang trong thời kì yêu nhau cuồng nhiệt, cho rằng Văn Thông là người nước ngoài nhiệt tình quấn lấy bạn gái của mình không rời nhau nửa bước. Cùng ở chung với nhau trong thời gian ngắn, hai chúng tôi bây giờ đi đứng rất phối hợp với nhau, không giống như lúc mới bắt đầu, do tôi đi hơi nhanh, cho nên mọi người có cảm giác là tôi đang kéo Văn Thông đi vậy, mặc dù Văn Thông đã cố hết sức chuyển trọng lượng cơ thể sang phía tay phải của anh, khiến cánh tay phải đang chống nạng hơi run, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức lực trên cánh tay trái của anh, hôm nay tôi mới chính thức biết được năng lực chống đỡ của chân anh là có hạn, thay vì nói anh dùng chân đi bộ, không bằng nói anh dùng tay đi bộ thì đúng hơn, tôi ngẩn đầu cẩn thận nhìn Văn Thông đang đi bên cạnh anh từng li từng tí, lo lắng hỏi:

"Văn thông, anh đi như vậy, có mệt quá không?"

"Không sao, bây giờ anh đang rất hưởng thụ cảm giàc như thế này. Bảo bối, nó khiến anh biết rằng anh không thể nào thiếu em."

"Anh cũng thật biết nói chuyện nhỉ." Tôi vui vẻ nói.

"Bảo bối, anh cũng cảm thấy như vậy, bây giờ anh mới phát hiện ra miệng mình nói chyện cũng ngọt quá đi chứ, trước kia anh vẫn cảm thấy mình trong phương diện này thật rất ngu ngốc."

Nghe anh nói như vậy tôi cũng cảm thấy anh cũng có những thay đổi rất rõ ràng, đúng là trước kia anh không nói nhiều, hình như là anh không nói cho tôi nghe mấy lời ngọt ngào như thế này, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một tia dịu dàng sâu thẳm khiến tôi không thể nào xóa đi được.

Văn thông ôm bả vai của tôi, tôi thì ôm hông của anh, chúng tôi cứ như vậy trước mặt tất cả mọi người từ từ đi vào nhà hàng.

Bộ phận quản lý của nhà hàng tiếp đãi chúng tôi rất nhiệt tình, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được nét mặt giật mình của cô ta, cô ta dẫn chúng tôi đến một bàn khá là yên tĩnh.

Đỡ Văn Thông từ từ ngồi xuống, bây giờ nhất định là anh đã mệt chết mất rồi, bởi vì tôi thấy động tác của anh đã có chút cứng ngắc.

"Welcome, anh Lương, hôm nay anh muốn dùng gì ạ?" Cô ta nhiệt tình nói.

"Sao cô biết tôi họ Lương?" Văn Thông có chút tò mò hỏi.

"Anh quên rồi à, nửa năm trước, anh cũng đã ngồi tại chỗ này."

"A, trí nhớ của cô thật tốt, nghe vị hôn thê của tôi ở đây có món vịt quay rất nổi tiếng, nên hôm nay chúng tôi muốn tới nếm một chút, cô mang cho chúng tôi một phần, nhưng mà phiền cô nhanh một chút, chúng tôi đói sắp xỉu rồi."

"Vâng, nhưng vịt quay có thể chậm một chút mới có, hay tôi dọn cho hai người món gì đó ăn trước được không?"

"Được, cám ơn." Văn Thông lễ phép nói.

"Anh Lương Văn Thông, anh cũng nổi bật quá nhỉ, tới vào lúc nửa năm trước, mà người ta vẫn còn nhớ rõ đó."

Tôi cố làm ra vẻ nghiêm túc nói.

"Đó là kinh nghiệm làm việc của người ta, cô Lâm Văn Ý, cô không cần đoán mò đâu." Văn Thông ung dung đáp lại.

"Lấy một ông chồng đẹp trai như anh, sau này không biết có rước thêm phiền toái không nữa, nhiều cô gái thích anh như vậy, làm sao em chịu được." Tôi tiếp tục trêu chọc anh.

"Em có thể dừng tưởng tượng lại được rồi đó bảo bối, những lo lắng của em căn bản là không tồn tại, nhưng mà nghe em kêu một tiếng chồng, anh thấy cực kỳ vui vẻ."

"Em gọi anh là chồng bao giờ?"

"Em mới vừa gọi đó thôi, em nói lấy một người chồng như anh, câu đó của em đã nhắc nhở anh, khi trở về phải mau chóng biến em trở thành vợ hợp pháp của anh mới được." Văn Thông vui vẻ nói.

Khi chúng tôi đang trêu chọc lẫn nhau, thì thức ăn cũng đồng thời mang tới, nhìn các món ăn được trang trí tinh xảo như vậy, nước miếng của tôi sắp trào ra mất, không muống đấu mồm với anh nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhét đống thức ăn này và bụng mới được ha ha, bản tính ham ăn của tôi đã hoàn toàn bị lộ ra mất rồi.

Không thể chờ đợi nữa rồi, tôi lập tức bắt đầu cầm đũa lên ăn, một lát sau tôi mới phát hiện ra sao chỉ có mình tôi ăn thế nhỉ, giương mắt nhìn anh mới phát hiện, anh thuận trái nên không thể dùng tay phải để gắp thức ăn được nên đành ngồi đó âu sầu.

"Không ngờ tay phải của anh lại không dùng được đó." Tôi nhỏ giọng nói.

"Anh đã nói với em rồi mà, tay phải là bộ phận vô dụng thứ hai của anh đó."

"Có muốn em đút cho anh ăn không?"

"Thôi đi, anh không muốn người ta cảm thấy anh là một người tàn phế, ngay cả hai cánh tay cũng không làm được gì." Văn Thông sử dụng đôi mắt "trong veo như nước" của anh nhìn tôi.

"Anh lại quên rồi, em không thích anh ghét bỏ đôi chân của em đâu đấy nhé." Nghe anh nói như thế, trái tim tôi như bị gai đâm vậy.

Văn Thông không nói gì, vẫn sử dụng ánh mắt dịu dàng đặc trưng của anh nhìn tôi.

"Như vậy đi, dù sao người ta cũng đang cho rằng chúng ta đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, nên chúng ta làm vài hành động buồn nôn cũng không sao đâu, để em đút anh ăn." Nói xong tôi lập tức qua bên đó, ngồi song song với Văn Thông.

"Gì mà người ta cho là, hai chúng ta quả thật là đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt mà."Văn Thông nghiêm túc sửa lời tôi nói.

"Văn Thông, em phát hiện sao bây giờ anh hay cãi em thế nhỉ?" Tôi dán miệng mình lên lỗ tai anh.

Văn Thông đột nhiên xoay mặt qua, khiến miệng anh đụng vào miệng tôi, anh còn đưa tay trái ra ôm tôi vào ngực

"Tay của anh đừng lộn xộn nữa, nếm thử món xôi hoa quế này thử xem, ngon lắm đó." Nói xong tôi đưa tay trái của mình ra gắp một miếng đưa tới miệng Văn Thông, Văn Thông hé miệng ra, ngoan ngoãn ăn, tôi thấy anh như thế mà lại ngượng đến mức đỏ chín cả mặt, vì da anh rất trắng nên khi đỏ mặt lại càng rõ hơn, dáng vẻ hết sức đáng yêu, tôi đoán chắc rằng đây là lần đầu tiên anh bị người ta đút cho ăn.

"Văn Thông, sao mặt của anh đỏ vậy?"

"Có không?" Anh vội vàng dùng tay phải sờ sờ mặt của mình, nhỏ giọng nói: "Đây là lần đầu tiên anh ăn cơm như vậy ở nơi công cộng đó. Bây giờ trái tim anh vẫn còn đập thình thịch nè, nhưng mà vì em đút cho anh, nên anh thấy rất hạnh phúc."

"Thật ra thì em cũng cảm thấy rất ngọt ngào."

Sau khi tôi ăn vịt quay xong, vì thói quen nên mấy ngày sau tôi vẫn ăn vịt quay, ngày nào cũng ăn cả, mỗi khi tôi thích ăn, thì phải ăn ngay cho bằng được, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, Văn Thông vì cánh tay bị thương nên anh không đến công ty làm việc, vì vậy việc đi ăn với tôi trở thành một chuyện cực kỳ quan trọng đối với anh, bây giờ tay trái của anh đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể chống nạng, nhưng không thể chống quá lâu.

Hiện tay đã là giờ cơm trưa, khi tôi mới từ phòng đi ra bước đến bàn làm việc của anh, Văn Thông lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi thật lâu, giống như anh đang hạ quyết tâm về việc gì đó thì phải, sau đó anh nghiêm túc nói với tôi: "Bảo bối, anh có thể bàn bạc với em một chuyện được không?"

"Dĩ nhiên, chuyện gì vậy anh?" Tôi vui vẻ đi tới bên cạnh anh.

"Hôm nay chúng ta có thể ăn cái khác được không? Thật sự là anh ăn vịt quay không nổi nữa rồi, ba ngày ăn sáu lần, anh thật sự không thể chịu nổi nữa rồi. Đồng ý nhé, mình đổi món khác nhé." Văn Thông cẩn thận nói.

"Hả, em còn tưởng là chuyện gì, sao anh không nói sớm."

"Tại mỗi lần như vậy anh thấy dáng vẻ thèm ăn ấy của em, lại không muốn làm em mất hứng, hôm nay anh không chống đỡ nổi nữa, vì vậy mới nói với em."

"Em có tật xấu này, giống như ba em vậy, mỗi lần như vậy không nhờ mẹ ngăn cản mãnh liệt, thì hai cha con em cứ ăn mãi, cho đến khi nhìn thấy lập tức muốn nôn thì thôi."

"Oh, My God, bảo bối, thói quen này của em thật đặc biệt đó, nhưng cứ tiếp tục như lời em nói thì có thể sau này già rồi em sẽ không ăn được nhiều thứ đấy, không được, như vậy không được."

Văn Thông lắc đầu, lại nghiêm túc nói: "Sau này mỗi ngày anh sẽ dẫn em đi ăn những món ngon khác nhau."

"Vậy anh muốn nuôi em mập như con mèo anh vẽ đấy hả." Tôi giật mình nói.

"Tin anh đi, em mà ăn như vậy thì sẽ càng ăn càng béo, thành mèo béo đó."

"Được rồi, vậy thì nghe lời anh. Ông chủ."

"Cái gì mà ông chủ hả, anh là chồng em. Sau này phải chú ý đến xưng hô của em đấy nhé, cô Lâm Văn Ý, đối với em, anh chỉ muốn là người đàn ông của em thôi. Biết không?"

"Em biết rồi, chồng ạ." Lần đầu tiên tôi gọi anh như vậy, trái tim tôi lập tức lỗi nhịp.

"Ngoan, đúng là vợ ngoan của anh." Văn Thông ôm tôi, còn là tư thế mà tôi thích nữa, anh vùi đầu vào lòng tôi.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhẹ nhàng đẩy ra chạy vào phòng.

"Bảo bối, em làm sao vậy, vội vã như vậy."

"Em quên gọi điện thoại cho anh em rồi." Tôi ở trong phòng lớn tiếng trả lời.

Cầm điện thoại di động của mình ra ngoài, trong đó có số điện thoại của anh tôi khi ở Bắc Kinh.

"Em có anh trai à?" Văn Thông hỏi.

"Anh ấy là con trai của chú em, sau tai nạn máy bay, chú và thím đều mất hết, nên anh ấy ở nhà em, bây giờ việc kinh doanh của ba em đầu do anh ấy quản lý, em chưa nói với anh sao?"

"Nói mới nhớ, người mà ba em nói chính là anh ấy à?"

"Đúng, chính là anh ấy, mấy ngày nay bận quá, em quên gọi cho anh ấy mất, nhất định anh ấy sẽ mắng em chết mất."

Bấm số gọi cho anh ấy, điện thoại kêu một lúc lâu anh mới bắt máy, khi anh ấy biết tôi đã đến đây một tuần rồi, không ngoài dự đoán mắng tôi xối xả.

"Được rồi mà anh, anh đừng có mắng em, không phải anh cũng vậy ư, có bạn gái là Tiểu Lâm rồi không thèm trở về HongKong luôn."

Đối phương câm như hến.

"Anh đang ở đâu vậy, em muốn gặp anh, dĩ nhiên làm muốn gặp bạn gái của anh luôn rồi."

"Bây giờ anh đang ở Thiên Tân, chiều nay trở về." Anh ấy ở trong điện thoại nói.

Tôi che điện thoại, nhỏ giọng hỏi Văn Thông: "Tối mai cùng bọn họ ăn cơm được không?"

Văn Thông ra dấu OK cho tôi biết.

Tôi lập tức nói: "Anh, vậy tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Em ở khách sạn Đông Phương chờ anh, nhớ dẫn Tiểu Lâm đi luôn đấy nhé."

"Vậy em cũng dẫn chồng sắp cưới của em cho anh xem một chút luôn nhé."

"Nói đến chuyện này, em chỉ muốn mắng anh thôi, em gái anh đính hôn mà anh cũng không chịu vác xác về."

"Em gái, đừng nóng giận, anh xin lỗi em. Em biết anh em đang đắm chìm trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mà." Anh ấy ở bên kia cười ha ha không ngừng.

"Không nói với anh nữa, tối mai gặp nhau."

"Được, ngày mai gặp."

Để điện thoại xuống, lại một lần nữa đi tới bên cạnh Văn Thông , nói: "Anh em nói, anh ấy rất muốn gặp anh đó. Chồng yêu."

Cái câu "Chồng yêu" của tôi khiến cho anh giống như là đang ăn mật, cười tươi như hoa vậy.

"Dựa vào câu em gọi, anh nhất định phải chiêu đãi anh vợ thật là chu đáo."

"Không ngờ người nước ngoài như anh lại có thể am hiểu cách xưng hô của người Trung Quốc như vậy."

"Không được kêu chồng em là người nước ngoài, mặc dù anh mang bộ dạng của người nước ngoài, nhưng từ nhỏ anh đã được người Trung Quốc dạy dỗ."

"À, em biết rồi, nhưng chồng à, anh không thể chỉ tiếp đãi anh vợ, mà bỏ mặc em, chuyện anh cần làm bây giờ, chính là anh muốn mới em ăn món gì ngon đây?"

"Được, anh lập tức dẫn em đi liền." Văn Thông lấy nạng, đang định chống dậy.

"Em vẫn còn muốn làm nạng của anh, được không?"

"Dĩ nhiên, anh mong còn không được nữa là."

Vì vậy tôi đứng ở bên trái của anh, đặt cánh tay anh lên vai tôi, Văn Thông dùng tay phải chống lên, chúng tôi cùng nhau dùng sức đứng lên.

"Chỗ anh dẫn em đến không xa chứ?"

"Không xa, trong khách sạn này thôi, anh dẫn em đến lầu hai, đến nhà hàng ở đó nào."

"Chúng ta đi nhanh lên đi, em đói muốn xỉu rồ."

"Đi."

Chúng tôi lại ôm nhau ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.