Lãng Khách Vô Danh

Chương 2




Hồng Liên cũng khẽ nhíu mày, nói: “Chẳng trách nàng ta lại thua một tiểu nha đầu thất tinh, thì ra không phải triệu hoán sư, mà là luyện dược sư.”

Lực chiến đấu của luyện dược sư bình thường đều không mạnh cho lắm, Nguyệt Dạ này thua cũng là vô cùng bình thường, chỉ cần thực lực luyện dược của nàng rất mạnh, vậy cũng có thể xếp ở trên vô số cao thủ. Thậm chí một luyện dược sư Địa cấp ở trong cả liên minh lính đánh thuê này cũng sẽ có địa vị chí cao vô thượng, thậm chí còn ở trên Quang Diệu Điện bọn họ! Loại chuyện này, Hồng Liên làm sao có thể cho phép? Quang Diệu Điện bọn họ há có thể bị một tên luyện dược sư nho nhỏ áp chế? Liếc Hoàng Bắc Nguyệt một cái, trong lòng đã âm thầm ghi hận lên nàng, hừ lạnh một tiếng, Hồng Liên quay đầu qua, Mạnh Kỳ Thiên cười nói: “Lại có chủ ý xấu gì vậy? Người đó luyện dược là vì chúng ta đấy, người ngàn vạn lần đừng có manh động.”

“Ngươi tưởng ta thật sự ngốc như thế sao? Đương nhiên phải lợi dụng nàng ta xong trước đã, ta mới sẽ hạ thủ!”

Hồng Liên tự phụ nói, vốn định quay đầu hỏi ý của Mặc Liên, nhưng quay đầu xong mới phát hiện, Mặc Liên đã biến mất rồi.

“Cái tên đáng ghét, lại chạy đâu mất rồi?”

“Với thực lực của hắn, kỳ thực không cần bất cứ ai lo lắng.”

Mạnh Kỳ Thiên nhàn nhạt mà nói: “Hồng Liên, ngươi lần này ngàn vạn lần không được làm lỡ chuyện lớn, nếu không…”

“Ta biết rồi, không cần ngươi nói nhiều!”

Hồng Liên lạnh lùng ngắt lời hắn. Sau khi thương thảo kết thúc, mọi người ra khỏi sảnh hội nghị, Vũ Văn Địch đi ra trước đuổi theo Hoàng Bắc Nguyệt, cười cười với nàng, hai người đi đến nơi vắng vẻ, được canh gác bởi đám người Cát Khắc, Vũ Văn Địch mới đè thấp giọng nói: “Bắc Nguyệt quận chúa, Bách Độc Đan đó, thật sự một ngày là có thể luyện xong sao?”

“Bách Độc Đan có thể giải độc, nhưng tiến vào trong rừng Chướng Khí, thì không thể tránh né độc vật.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói. Vũ Văn Địch lặng đi một chút, trên mặt liền lộ ra thần sắc sốt ruột, nói: “Nhưng đây phải làm sao mới được?”

Chuyện tiến vào Tu La thành đã thảo luận xong, nếu như bây giờ để cho mọi người biết Bách Độc Đan không thể phòng tránh độc vật, vậy thì gay go rồi. “Ta nếu đã đáp ứng ngươi, ngươi còn không yên tâm sao?”

Hoàng Bắc Nguyệt cười nói. Vũ Văn Địch thở phào một hơi, Bắc Nguyệt quận chúa này thật là một người kỳ diệu, một câu thôi đã khiến tảng đá lớn trong lòng hắn được bỏ xuống, hắn không khỏi mỉm cười nói: “Vậy có gì cần ta giúp không?”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, ngoắc ngoắc tay với hắn, Vũ Văn Địch cúi đầu xuống, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng căn dặn mấy câu, trên mặt hắn hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc, rồi lập tức cười có chút méo mó: “Cái này, thật sự được sao?”

“Chắc là không vấn đề.”

Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút không nhịn được cười, trong giọng nói hơi mang vẻ cười đùa. “Vậy thì tốt, ta đi chuẩn bị.”

Vũ Văn Địch nhìn nàng một cái, tránh cho người khác nói lung tung, liền gật đầu xoay người đi. Hoàng Bắc Nguyệt chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi ra, A Tát Lôi hỏi: “Vương.

Vừa rồi Tề Vương kia vì sao cười… quỷ dị như thế?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt lườm hắn một cái, rồi đi lên phía trước. “Nguyệt Dạ các hạ!”

Phía sau có người lớn tiếng gọi, ngay sau đó một nam nhân đầu nai mắt chuột chạy tới, gật đầu khom lưng cười nói với nàng: “Thì ra Nguyệt Dạ các hạ là một vị luyện dược sư, thật là thiên tài tuyệt thế! Bội phục bội phục!”

Chính là Tông Nam của đoàn lính đánh thuê Thập Hổ lần trước tới doanh lính đánh thuê vô lễ ngạo mạn. Hoàng Bắc Nguyệt chẳng buồn nhìn hắn, loại người này, để ý hắn làm gì? Tông Nam này bẩm sinh ranh mãnh, giỏi nhất là quan sát sắc mặt, trước kia đã lỡ vô lễ, bây giờ nói cái gì cũng phải để cho vị Địa cấp luyện dược sư này có thể liên kết với bọn họ, hợp tác với nhau.a

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.