Lãng Khách Vô Danh

Chương 11: End




Mạnh Kỳ Thiên cũng rất ư là bất đắc dĩ, Mặc Liên chính là loại người thích âm thầm bỏ đi, thực lực của bọn họ làm sao có thể cản hắn lại được đây?

“Quên đi, lấy thực lực của Mặc Liên tôn thượng, cho dù không thể phá huỷ Tu La Thành thì cũng có thể tự bảo vệ mình.”

Hồng Liên hung hăng dậm chân: “Cái người này! Thật là đáng ghét!”

********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* Hoàng Bắc Nguyệt đi về phía trước mấy bước liền cảm giác được có chút không thích hợp, phía sau không còn hơi thở con người, hơn nữa nguyên khí phát ra từ trên người đám cao thủ cũng đều biến mất trong nháy mắt.

Nàng quay đầu lại nhìn thì phát hiện, Mặc Liên vừa rồi còn cách nàng không xa bây giờ cũng biến mất, hơn nữa phía sau chỉ có một cái hành lang trống rỗng, ngoài ra không còn cái gì khác.

Không gian thác vị? (Dạ: đại khái là kiểu không gian dịch chuyển ấy) Cái địa phương như Tu La Thành này không ngờ lại thần kỳ đến thế.

Trong tiềm thức nàng đã biết đây không phải là không gian thác vị, vì nếu như đúng là nó, vậy thì thân thể nhất định sẽ có cảm giác.

Năm đó nàng đã tự mình thể nghiệm qua cảm giác rơi vào không gian thác vị khi ở tam giác Bermuda rồi, loại cảm giác này nàng vẫn còn nhớ kỹ, không thể có chuyện vô thanh vô tức chuyển qua một cái không gian khác như thế này được.

Nếu vậy… trong đầu Hoàng Bắc Nguyệt liên tục tính toán, sau đó, khóe miệng nàng có chút nhếch lên.

Đây là một cái trận pháp, lợi dụng nguyên lý Ngũ Hành Bát Quái khiến người khác bị mê hoặc.

Lực lượng của Ngũ Hành là thứ không thể khinh thường, nó thiên biến vạn hóa, cao thâm khó dò, căn bản không thể dùng lẽ thường để phỏng đoán được.

Mặc dù nàng biết được nguyên nhân mình bị vây khốn là do trận pháp, thế nhưng trước mắt nàng cũng không có biện pháp gì để thoát ra.

Trong trận pháp luôn luôn có mắt trận, nếu như có thể tìm được mắt trận thì có thể phá trận rồi, đáng tiếc, nàng lại hiểu biết rất ít về Ngũ Hành.

Hơn nữa, Tu La Thành có thể duy trì thần bí như thế liên tục mấy trăm năm, như vậy khẳng định bên trong phải có chỗ đặc thù, nếu trận pháp này có thể dễ dàng phá giải, vậy Tu La Thành sợ rằng đã sớm bại lộ trong mắt người đời.

Đi về phía trước mấy bước, Hoàng Bắc Nguyệt liền dừng lại, sau khi liếc nhìn xung quanh một cái xong, nàng mới triệu hồi Chi Chi từ trong không gian Linh thú ra.

Chi Chi là Linh thú hệ ảo thuật, có thể lấy năng lực đặc thù để chế tạo ra ảo cảnh, không biết nó có biện pháp gì có thể mang nàng đi ra ngoài hay không.

Chi Chi nhìn trái nhìn phải, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nó chớp chớp đôi mắt to, cố tình lộ ra vẻ đáng yêu.

Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cười cười, vươn tay nhéo nhẹ lên khuôn mặt của nó: “Đừng có làm ra vẻ đáng yêu nữa, nơi này chỉ có một mình ta, ta sẽ không xiêu lòng đâu.”

Chi Chi không thể làm gì khác hơn ngoài việc ủ rủ cúi đầu, đột nhiên, cọng hành trên đầu chợt dựng thẳng, nó “chi nha”

một tiếng, trên gương mặt tròn trịa lộ ra vài phần dữ tợn, nhe răng nhếch miệng nhìn về phía bên kia.

Chức Mộng Thú có xuất thân từ Tu La Thành, bọn nó hiểu về Tu La Thành nhiều hơn bất kì ai hết, Chi Chi vừa kêu, không khí trước mặt đột nhiên có chút ba động, trên vách núi mơ hồ lộ ra một cái bóng.

Hoàng Bắc Nguyệt nắm lấy thời cơ, Tuyết Sắc Chiến Đao lập tức xuất hiện trong tay, lặng lẽ vung lên một đường cong hoàn mỹ.

Một đạo hàn băng hình bán nguyệt cấp tốc đánh tới phương hướng không khí vừa mới ba động! “Chi nha chi nha!”

Tiếng kêu thảm liên tiếp vang lên, hai con Chức Mộng Thú lớn bằng trái dưa hấu lập tức từ nơi bị hàn băng đánh trúng chạy ra.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa định đuổi theo, không ngờ ống tay áo lại bị Chi Chi gắt gao kéo lại.

Nàng quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Chi Chi.

“Ta sẽ không làm tổn thương đến đồng loại của ngươi đâu.”

Hoàng Bắc Nguyệt cười xách Chi Chi lên, lắc lư nó trong không khí: “Ngươi hỏi bọn nó, xem bọn nó có biết Phong Liên Dực đang ở đâu hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.