Láng Giềng Hắc Ám

Quyển 1 - Chương 40: Tro bụi lụi tàn




Đảo mắt đã đến nghỉ đông, sau cuộc thi nghiên cứu sinh, Tang Vô Yên trở lại quê nhà ở thành phố B.

“Con thi thế nào rồi?” BàTang hỏi.

“Không biết. Thật không biết.”

“Cái gì gọi là không biết?”

“Con cũng đâu phải là giám khảo, làm sao con biết được.”

“Chắc là làm bài không tốt rồi.”

“Oh, cho là vậy đi.” Quan điểm của cô là binh đến tướng đỡ, nước dâng đất chặn.

Nếu thật sự thi không tốt, vậy thì môn cuối cùng cô cũng không đi học nữa. Không biết tại sao nữa, đột nhiên cảm thấy học bài không có ý nghĩa, không muốn thi nữa. Hơn nữa cô căn bản không có ôn bài trước, môn chuyên ngành thì tàm tạm, nhưng tiếng Anh thì không qua được.

Sau cuộc đối thoại này, hai mẹ con không ai nói tiếp nữa.

Tiết mục đón năm mới cũng rất đơn giản, chính là ở nhà xem TV, đi thăm trường cũ, hoặc là đi theo ba mẹ thăm người thân, lúc rảnh rỗi lại đi xung quanh dạo phố.

Đầu tháng giêng, cô nhận được điện thoại nói là rất nhiều bạn cấp ba đều đã trở lại, buổi tối đi ra tụ tập một chút.

“Hứa Thiến cũng đến, hai người trước kia rất thân mà.” Lớp trưởng khích lệ cổ động.

“Hay là thôi đi.”

“Nhanh chút, chúng tớ chờ cậu.”

Bạn bè gặp mặt thì chỉ có ăn cơm sau đó đi karaoke. Mọi người kể lại chuyện cũ rồi lại hỏi thăm tình hình gần đây, mang lại cảm giác ngọt ngào như gia đình vậy.

Tang Vô Yên xuống xe bus quẹo vào một cửa hàng tiện lợi mua kẹo cao su. Lúc đi ra túi kẹo đột nhiên bị rớt xuống. Chưa đến vài bước, liền thấy có hai người cũng đang chuẩn bị đi vào cửa hàng.

Hai người đó là Ngụy Hạo và Hứa Thiến.

Ngụy Hạo nhìn thấy Tang Vô Yên cũng hơi sửng sốt.

“Vô Yên……” anh nói.

Tang Vô Yên không để ý, chuẩn bị xoay người bước đi.

“Tang Vô Yên!” Hứa Thiến lại hô to một tiếng, gọi Tang Vô Yên lại, lập tức hùng hổ chặn phía trước,“ Cậu trốn cái gì?”

“Tôi không né ai hết, đường này cũng không phải cô xây, muốn đi hay ở lại là chuyện của tôi.” Vô Yên nói.

Ngụy Hạo bị kẹp ở giữa cũng không biết làm sao bây giờ.

“Cậu đừng lúc nào cũng đưa ra bộ mặt Ngụy Hạo làm chuyện có lỗi với cậu nữa,” Hứa Thiến nói: “Phải biết rằng, lúc đó trong ba người chúng ta, cậu mới là người thứ ba.”

Xem ra buổi gặp mặt hôm nay cũng không nên đến rồi.

Tang Vô Yên cười lạnh, lùi lại mấy bước xoay người bước đi.

Cô ra khỏi nhà mới có nửa giờ đã trở về, chắc mẹ sẽ thắc mắc. Vì thế, cô vào quán ăn để giết thời gian.

Lúc này là giờ cao điểm để ăn cơm, hơn nữa buôn bán của quán này lại tốt, vì thế phải chen ba tầng ngoài ba tầng trong, Tang Vô Yên mới kêu được một bát mỳ.

Trong quán rất ồn như một đài phát thanh vậy. Nếu vừa ăn vừa nói chuyện, có lẽ la đến khàn giọng luôn đối phương mới nghe thấy.

Ăn đến một nửa, radio phát ra một bài, mặc dù ở đây hơi ồn, nghe không được rõ, nhưng mà cô nhận ra bài này. Chính là giai điệu lần đó Tô Niệm Khâm đàn bằng piano. Tuy rằng bây giờ đổi thành nhạc cụ khác, còn có lời nhạc nhưng cô vẫn còn nhớ rõ.

Ấn tượng đã khắc sâu thì khó mà quên được.

Cô trước giờ đều rất khâm phục người biết sử dụng nhạc cụ. Huống chi là một người mù lại có thể đem piano đùa nghịch thuần thục như thế. Nếu nói lúc ấy giai điệu mang hơi hướng dân tộc, còn bây giờ khi nghe nguyên bài qua radio lại mang đậm phong cách cổ điển.

“Bài hát mọi người đang nghe chính là ca khúc mới nhất của Quan Quách, ( Lương gian yến).” Người dẫn chương trình giới thiệu.

Sau khi ăn no nê, Tang Vô Yên bắt đầu đi tìm “Trương” CD , nhưng hết nửa ngày cũng không thấy bóng dáng đâu hết.

Tang Vô Yên sốt ruột hỏi cô bé trong tiệm.

“Tôi muốn tìm ca khúc của Quan Quách.”

“Tất cả đều ở đây.” Cô bé dẫn cô đi xem.

“Không đúng không đúng, cái mới nhất, mới ra đó.”

“Chị muốn “Lương gian yến” phải không?”

“Đúng, đúng, đúng.” Tang Vô Yên nói.

“CD đó chưa đưa ra thị trường, mấy ngày nay rất nhiều người đến hỏi qua.” Cô bé cười.

“Òh.” Tang Vô Yên mất mát.

“Bất quá,” Tang Vô Yên đang muốn rời đi, cô bé ở phía sau nói: “Bất quá, chị có thể đi lên mạng tìm.”

Lên mạng?

Cô là người mù máy tính.

Cô chân trước vừa vào cửa, bà Tang liền hỏi: “Sao trở về sớm vậy?” Mỗi lần đi gặp bạn bè chưa tới mười hai giờ thì không trở về nhà.

“Không vui nên về trước.”

“Ngụy Hạo vừa gọi qua tìm con, nhắn lại nếu con trở về điện cho nó, nó tới tìm con.”

“Về sau, anh ấy gọi tới đều nói con không có ở nhà.”

“Con đối xử với người ta như vậy àh.”

“Con đối với anh ta như thế nào?” Tang Vô Yên hơi cao giọng.

“Đây là giọng điệu của con nói chuyện với người lớn sao?” bà Tang hơi giận, “Đừng ra vẻ mọi người vừa nói là con thấy phiền, cái gì cũng không quen mắt. Người ta gọi đến đây tìm con, trả lời lại là đạo đức cơ bản của con người, đối với người xa lạ cũng nên làm như vậy, đừng nói con đã hai mươi mốt tuổi. Có một số việc đừng tưởng là mẹ không biết, Ngụy Hạo người ta đối với con có thể tính ……”

“Mẹ! đừng nói nữa, xin mẹ đó.” Miệng cô nói là xin, nhưng vẻ mặt lại không kiên nhẫn.

“Hơn nữa chuyện này không liên quan gì tới mẹ.” Tang Vô Yên bổ sung.

Bà Tang càng giận: “Ông Tang, nhìn xem con gái của ông kìa, nói cái gì không liên quan gì tới tôi. Vậy mà cũng có thể nói àh, tôi nuôi cô hai mươi mấy năm là nuôi không hả. Nói cô có hai câu thôi đã nổi giận với tôi.”

Hai mẹ con đều là người tính nóng.

Ông Tang cũng không muốn tham gia chiến tranh, cười ha ha, xem như xong việc.

Ngay tại thời điểm gây cấn, chuông cửa vang.

Người ấn chuông là Ngụy Hạo.

Ông Tang và ba của Ngụy Hạo dạy cùng một trường đại học. Hai nhà đều là giáo sư lâu năm trong trường, lầu trên lầu dưới, cho nên cũng thường hay qua lại hỏi thăm.

Ông Tang mở cửa, giống như không có việc gì mời Ngụy Hạo vào. Ngụy Hạo đứng ở cửa, tựa hồ ngửi thấy được mùi thuốc súng trong nhà, đi hay ở đều khó.

Sắc mặt bà Tang so với tắc kè thay đổi còn nhanh, “Tiểu Hạo, con đến tìm Vô Yên phải không, nó vừa trở về.”

Tang Vô Yên, một bộ dạng không muốn tiếp, trực tiếp xoay người vào phòng.

Bà Tang vẻ mặt ôn hoà nói: “Cô cùng chú Tang muốn đi siêu thị mua chút đồ. Người trẻ tuổi các con trò chuyện đi.” Lôi kéo ông Tang thay đổi quần áo liền đi ra cửa.

Tang Vô Yên đóng cửa phòng ngủ, đợi nửa ngày, đột nhiên muốn đi toilet, lại không biết bên ngoài còn có người không. Cô dán người lên cửa, nghe ngóng nửa ngày, phát hiện bên ngoài một chút động tĩnh cũng không có.

Bản năng sinh lý thắng lý trí, cô dứt khoát mở cửa, nhìn chung quanh một vòng, không có người. Đi vài bước, đột nhiên phát hiện Ngụy Hạo ngồi trên sô pha.

Anh nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh, sau đó thấy anh chậm rãi bước tới.

“Vừa rồi Thiến Thiến nói có bạn mời ăn cơm, bảo anh đưa cô ấy đi. Anh không biết là các em cùng học cấp ba……”

“Tôi là người thứ ba sao?” Tang Vô Yên đột nhiên cắt ngang lời anh.

“Em đừng nghe cô ấy nói.”

“Em là bên thứ ba sao? Ngụy Hạo?” Tang Vô Yên nhìn anh chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.