Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 23: Ngoại truyện (1) : Caledon Hockley




Phượng hoàng nam đã từng rất lưu hành. Hiện tại tuy rằng không nói tới mấy nhưng cũng không phải là sẽ biến mất. Hoàng nam, quần thể đặc biệt như vậy vẫn tồn tại. Cũng không thể kết luận tất cả phượng hoàng nam đều xấu. Nhưng có vài điều có thể khẳng định. Phượng hoàng nam đều sẽ khiến những người còn lại hâm mộ đố kị hận.

Ở trong mắt người khác, Tô Mộc chính là phượng hoàng nam.

Nhưng ở trong lòng Tô Mộc lại biết, cái gọi là phượng hoàng nam này hoàn toàn không có chút quan hệ gì với mình. Toàn bộ thành tựu Tô Mộc có hiện nay đều không phải là nhờ mình làm phượng hoàng nam mà có. Hắn có thể đi đến vị trí như bây giờ, đều dựa vào chính sự cố gắng phấn đấu của mình. Nếu như bản thân không cố gắng, hắn làm sao có thể đi đến bước như bây giờ, càng không nói tới có thể nhận được chân tình của Diệp Tích.

Một chiếc xe đường trường cứ lặng lễ lăn bánh.

Người lái xe là Ngụy Mai. Triệu Vô Cực thật ra không cùng đến đây, bởi vì hắn đã nhận được mệnh lệnh của Mai Tranh, bảo hắn về đơn vị.

Tô Mộc và Diệp Tích ngồi ở bên trong xe. Nói thật, càng đến gần huyện Hạnh Đường, tim Diệp Tích đập càng lúc càng nhanh. Con dâu xấu chung quy phải gặp cha mẹ chồng. Loại lo lắng này làm cho tâm tình của cô không ngừng lên xuống. Càng lúc tâm tình càng loạn.

Phải biết rằng thời điểm chuẩn bị đến Tô Trang, Diệp Tích quỷ thần sai khiến lại gọi điện thoại cho Diệp An Bang. Sau khi nhận được điện thoại của Diệp Tích, Diệp An Bang rõ ràng sửng sốt, nhưng lại lập tức cao hứng. Nếu có thể, hắn thật sự hi vọng chuyện hôn nhân của Diệp Tích và Tô Mộc có thể sớm được quyết định. Nói như vậy, đối với người nào cũng có lợi.

Dù sao nếu như Tô Mộc muốn tiếp tục tiến bước, phương diện gia đình cũng một nhân tố để so sánh. Kết hôn là một tiêu chuẩn đánh giá hắn có thành thục hay không! Tuy rằng tiêu chuẩn này sẽ cho người khác cảm thấy rất tức cười. Chẳng lẽ không kết hôn thì không thành thục sao? Nhưng đây là hiện thực.

Diệp An Bang bảo Diệp Tích chuẩn bị đồ cho tốt, không thể tay không đi tới đó được. Hắn lại dặn dò thêm một hồi.

Khi đó Diệp An Bang thật sự không giống như một phó bí thư Tỉnh ủy, ngược lại thật sự là một người cha. Bởi vì sự căn dặn thân thiết này của Diệp An Bang khiến cho tâm tình Diệp Tích càng trở nên hỗn loạn. Trong cốp xe để chật đồ. Tất cả đều đưa cho Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan.

Nhưng mặc dù như vậy, Diệp Tích vẫn cảm thấy bất an.

– Tô Mộc, anh nói em mang theo đồ như vậy có phải hơi ít không?

– Anh nói xem, chúng ta có cần dừng lại mua thêm ít đồ nữa hay không?

– Anh nói xem, em mặc như thế này có được không? Sẽ không quá khoa trương chứ?

– Tô Mộc, anh nói xem người của Tô Trang anh sẽ thấy em thế nào?



Diệp Tích ngồi ở phía sau không ngừng nói đâu đâu, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương. Cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt Ngụy Mai, thật khiến cô cảm thấy kích động. Đây chính là Diệp tổng tài oai phong một cõi trong đầu mình sao? Làm sao lại biến thành như vậy? Hiện tại Diệp Tích giống như một cô gái nhỏ lần đầu đến nhà, cả người ngoại trừ lo lắng chính là lo lắng, tâm tình trước sau khó có thể bình tĩnh được.

– Diệp Tích, em kích động như vậy làm gì?

Tô Mộc bất đắc dĩ nói.

Theo Tô Mộc, về nhà lần này đơn giản chính là quay về đi lòng vòng, sao có thể xuất hiện nhiều chuyện lộn xộn như vậy. Diệp Tích có cần phải khẩn trương như vậy không? Phải biết rằng lúc trước khi Tô Mộc gọi điện thoại về nhà, cũng đã nói, sẽ dẫn theo Diệp Tích về nhà. Diệp Tích chính là bạn gái của mình, bảo cả nhà không cần quá mức long trọng. Hiện tại thì hay rồi. Ở nhà không biết thế nào, Diệp Tích bên này đã sớm bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Ngẫm lại thật sự buồn cười!

– Anh cho rằng sao? Đây là chuyện lớn!

Diệp Tích trừng mắt với Tô Mộc một cái nói.

– Được rồi. Em nói chuyện lớn thì chính là chuyện lớn. Thật ra anh không nghĩ nói cho em biết. Chuyện này vẫn thật sự là chuyện lớn. Ở chỗ của bọn anh, tình huống như vậy cũng sẽ được đối xử long trọng. Nếu anh đoán không sai, hai bên thân thích của cha mẹ anhh đều tới. Đến lúc đó em phải làm thực rồi.

Tô Mộc cười nói.

– Thật sao?

Diệp Tích kinh sợ lớn tiếng nói.

– Giả!

Tô Mộc cười to nói.

– Đáng ghét!

Trán Ngụy Mai nhất thời xuất hiện từng vạch đen. Các cụ ngày xưa nói vẫn thật sự chí lý. Không phải có một câu nói như vậy, nữ nhân thông minh mấy đi nữa, vừa rơi vào trong vực yêu đương đều sẽ trở nên ngu ngốc. Hôm nay Diệp Tích chính là như vậy. Cô cũng không nghĩ, chẳng qua chỉ đi tới nhà Tô Mộc thăm cha mẹ hắn. Đã nói trước cô lấy thân phận là bạn gái hắn, thì đã sao? Sẽ kinh động tới thân thích hai bên qua sao?

Chuyện không liên quan đến mình mình còn bình tĩnh nổi. Nếu như chuyện liên quan tới mình, sợ rằng cũng loạn thành một đoàn.

Tô Trang.

Tô Khả đứng ở ngoài cửa phòng, sốt ruột nhìn về phía trước. Đứng ở bên người cô lại là Ngụy Mạn và Ôn Ly. Thật ra Tô Khả vốn đã trở lại thành phố Thịnh Kinh, ở cùng với đám người Ôn Ly chơi. Nhưng ai ngờ lại nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, nói Tô Mộc sắp trở về. Cô hoàn toàn không có chút do dự nào, trực tiếp đi về Tô Trang. Hai người Ngụy Mạn và Ôn Ly cũng không do dự, lấy lý do lái xe đưa Tô Khả trở về, nhưng thật ra là muốn nhìn Tô Mộc một chút.

Nhưng hai người không nghĩ tới, lần này theo Tô Khả trở về, phải đối mặt với sự thật.

Tô Mộc lại muốn dẫn theo bạn gái trở về?

Đây thật sự là tin tức tốt trước đó chưa từng có!

Mặc dù trong lòng của hai người đều có chút ghen tuông, nhưng hai người đối với chuyện như vậy cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Cho nên hiện tại hai người thật sự khát vọng chính là xem thử rốt cuộc là người ưu tú tới mức nào, mới có thể xứng đôi với Tô Mộc. Trái tim của hai người đã bị Tô Mộc hoàn toàn chinh phục. Nếu như đối phương thật sự không tốt, hai người bọn họ cũng sẽ không chú ý mà hoành đao đoạt ái.

– Hai ngừoi nói xem, tới cùng ai có thể trở thành bạn gái của Tô ca?

Ôn Ly hỏi.

– Mình làm sao biết được.

Ngụy Mạn lắc đầu nói.

– Mình biết. Tuy nhin mình cũng không tính là quá quen thuộc. Chỉ có điều hai người thế nào lại sốt ruột hơn cảm mình vậy?

Tô Khả trừng mắt hỏi.

– Chúng mình thật sự muốn gặp mặt thôi.

Ôn Ly cười nói.

– Thời gian cũng không còn sớm nữa.

Ngụy Mạn nói.

Hiện tại đã sắp hoàng hôn. Mặt trời đã sắp hoàn toàn xuống sau núi. Chắc hẳn Tô Mộc cũng gần về tới nơi.

Đúng lúc này có tiếng xe ô tô vang lên. Trước mắt ba người xuất hiện một chiếc xe. Mà khi chiếc xe dừng lại ở trước cửa nhà, ba người liền xuống xe.

– Ca!

Tô Khả kích động nhào tới trước.

– Sao em trở lại?

Tô Mộc hỏi.

– Không phải vì em gặp chị dâu tương lai sao? Nhanh giới thiệu cho em biết, rốt cuộc ai mới là chị dâu tương lai.

Tô Khả nghịch ngợm cười hỏi.

– Phải vậy không?

Tô Mộc xoa đầu Tô Khả, cười nói:

– Đây là bạn gái của anh, Diệp Tích. Diệp Tích, để anh giới thiệu với em. Người này chính là em gái anh, Tô Khả. Lúc trước em cũng đã gặp rồi. Hai người này chính là bạn học của em ấy, cũng là khuê mật, Ngụy Mạn và Ôn Ly.

– Chào mọi người!

Diệp Tích cười nói.

– Chào chị dâu!

Ba người nhìn Diệp Tích, miệng đồng thanh kêu lên. Khi nghe được cách xưng hô như thế vang lên, Diệp Tích phát hiện mình không ngờ không cảm thấy có bất kỳ khó chịu nào. Dường như như vậy dường rất là bình thường.

Lại nói tiếp, Diệp Tích đối với Tô Khả vẫn rất hài lòng!

Mà khi nhìn thấy Diệp Tích, ba người Tô Khả thật sự bị khiếp sợ. Tuy rằng trong lòng các cô sớm đã có sự chờ mong, nhưng khi thật sự nhìn thấy, vẫn không khỏi bị gương mặt xinh đẹp và khí chất của Diệp Tích làm kinh ngạc. Các cô nghĩ bản thân mình rất tốt. Nhưng ai ngờ được khi so sánh với Diệp Tích, quả thực chỉ giống như một đứa trẻ. Loại khí chất của Diệp Tích, các cô tuyệt đối không có cách nào có thể so sánh được.

Chỉ sợ Diệp Tích không làm gì, chỉ đứng ở nơi đó, cũng khiến cho đám người Tô Khả cảm thấy một loại áp lực nói không nên lời. Khí tức như vậy, thật sự cường thế rất khó có thể tưởng tượng được, không gì sánh kịp làm cho các cô cảm thấy bị chinh phục.

Đây mới là phụ nữ!

Phụ nữ như vậy mới có thể xứng đôi với Tô Mộc!

– Được rồi. Các người kêu loạn cái gì thế. Đi, đi vào thôi.

Tô Mộc nói.

– Được rồi!

Tô Khả nói xong liền đi lên trước kéo tay Diệp Tích, mặt tươi cười. Phải biết rằng giữa phụ nữ với nhau nói chuyện cũng dễ hơn. Chỉ mới gặp mặt một thời gian ngắn, bọn họ đã có thể trò chuyện. Giống như hiện tại, Tô Khả và Diệp Tích mặc dù cũng chưa quen thuộc, nhưng bởi vì hai người có mối dây liên hệ là Tô Mộc, cho nên rất nhanh đã có thể quen thuộc.

Bên trong căn phòng.

Sau khi Tô Mộc đi vào, đã nhìn thấy Tô Lão Thực và Diệp Thúy Lan đứng dậy. Diệp Tích nhìn thấy hai người, vội vàng tiến lên.

– Cháu chào chú, dì. Chú dì mạnh khỏe.

– Tốt, tốt!

Tô Lão Thực chất phác nói.

Diệp Thúy Lan nhìn Diệp Tích từ trên xuống dưới, càng nhìn càng hài lòng. Cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể coi trọng Tô Mộc, thật sự là chuyện Diệp Thúy Lan nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng hiện tại chuyện như vậy lại thật sự phát sinh ở trước mắt. Điều này làm cho Diệp Thúy Lan kích động nói không nên lời.

– Nha đầu, qua đây, ngồi xuống rồi nói.

Diệp Thúy Lan nhanh chóng bắt chuyện.

– Vâng, dì!

Diệp Tích tự nhiên nói.

Thật ra Ngụy Mạn và Ôn Ly không đi vào phòng. Phải biết rằng bên trong lại là Tô Mộc dẫn theo Diệp Tích đến đây, là chuyện riêng của Tô Mộc. Nếu như các cô cùng vào, thật sự có chút không đúng mực.

Hai người ở bên ngoài cũng không có nhàn rỗi. Ôn Ly nhìn về phía Ngụy Mạn, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.

– Mình nói này Ngụy Mạn, trong lúc bất chợt có phải bạn cảm thấy bị uy hiếp hay không?

– Có ý gì?

Ngụy Mạn ngẩng đầu lên nói.

– Đừng ở chỗ này giả vờ với mình. Đừng cho rằng mình không biết bạn suy nghĩ cái gì. Hắc hắc, mình biết bạn thích Tô ca. Thật ra mình cũng thích. Thích anh ấy cũng không phải là chuyện may mắn gì. Chúng ta còn trẻ, thích là chuyện rất bình thường.

Ôn Ly nói thẳng.

– Bạn có ý gì? Muốn chết sao? Nói những điều này làm gì?

Ngụy Mạn chột dạ liếc nhìn vào trong phòng. Sau khi xác định không có ai nghe được, cô mới hung hăng trợn mắt nhìn Ôn Ly.

Thích thì thích, nhưng không nhất thiết phải nói ra mới được? Phải biết rằng có vài lúc thích để ở trong lòng là được. Lại nói, không biết bây giờ là trường hợp thế nào sao? Nói cái gì mà có thích hay không.

Ôn Ly thật ra không để ý, mỉm cười, con ngươi chuyển động, ngay sau đó nói ra một câu, khiến Ngụy Mạn nghe xong lập tức bị dọa giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.