Lần Này, Là Em Vứt Bỏ Anh

Chương 2: Gặp nhau




“Ảnh nào?” Lỗ Sam hỏi lại.

Trương Kha mở ví lấy ra một tấm ảnh đặt xuống trước mặt Lỗ Sam, và im lặng không bảo sao. Lỗ Sam đã lường trước Trương Kha sẽ đưa tấm ảnh ra, bèn cầm ảnh lên giả vờ nhìn một lúc lâu, sau đó anh bỗng đứng dậy hỏi Trương Kha: “Anh là ai?”

Trương Kha bình tĩnh đáp: “Tôi là chồng của Lý Phương, chúng tôi mới đi đăng ký kết hôn cách đây nửa tháng, hiện đã là vợ chồng hợp pháp. Hôm nay tôi đến đây nhằm xác định một chuyện rất đơn giản: anh có phải là bạn trai trước kia, tức là người tình đầu tiên của Lý Phương không?”

Lỗ Sam ngồi phịch xuống đi-văng, đưa hai bàn tay lên bưng lấy mặt. Hồi lâu sau anh mới khẽ run run nói: “Xin lỗi… tôi… tôi không biết…”

Đương nhiên, đây chỉ là động tác diễn kịch của Lỗ Sam. Sự việc tiếp theo, khiến Lỗ Sam hễ nhớ lại thì toàn thân anh toát mồ hôi lạnh.

Lúc này Trương Kha đứng dậy, bước ra ban công, rồi lại quay trở vào phòng khách, nói: “Tôi đến chỉ là nhằm xác định việc này mà thôi, không vấn đề gì khác. Anh không cần phải thế này. Tôi đã biết anh là bạn trai cũ của Lý Phương, thì chuyện này không có gì là phức tạp nữa.” Nói rồi Trương Kha cười hề hề, cười rất chân thành.

Không đợi Lỗ Sam mở miệng, Trương Kha lại đứng dậy nhìn về phía thư phòng, hỏi Lỗ Sam: “Máy tính của anh đang bật à? Tôi dùng một lát được không? Tôi muốn xem hộp thư của mình. Hôm nay tôi vừa mới về đến thành phố.”

Lỗ Sam nói: “Cứ dùng đi, không vấn đề gì. Máy tính của tôi hiếm khi tắt máy.”

Trương Kha lại ngần ngại nói: “Thực ra tôi rất lớ ngớ về máy tính. Khi tôi và Lý Phương ở nhà, toàn là cô ấy phụ trách máy tính, còn tôi nhiều nhất là chỉ biết xem hộp thư của mình.”

Lỗ Sam bèn bước lại chỗ máy tính, giúp Trương Kha mở hộp thư. Lúc này Trương Kha lại nói muốn vào toa-lét một lát, sau đó anh cầm lo cô-ca đi về phía toa-lét. Khi Trương Kha trở ra, thì hộp thư đã được mở, Lỗ Sam lại cùng Trương Kha trở ra phòng khách ngồi, tiếp tục nói các chuyện lan man, về xây dựng thành phố, về cổ phiếu, về khai thác đất đai…

“Việc tôi cần làm hôm nay, đã làm xong, tâm trạng cũng bình tĩnh nhiều rồi, bây giờ nên ra về. Lúc này cũng không còn sớm nữa. Nào, ta uống cạn lon cô-ca. Các chuyện cũ, coi như chưa từng xảy ra. Chúng ta đều là đàn ông cả, đàn ông nên coi sự nghiệp là trên hết. Nào!” Hai người uống xong, Trương Kha chào ra về, rồi đi xuống tầng dưới.

Sau khi Trương Kha đi xuống rồi, Lỗ Sam đứng trên ban công nhìn theo Trương Kha lái xe ra cổng khu chung cư. Ngay sau đó di động của Lỗ Sam bỗng đổ chuông. Anh nhìn di động. Là một số máy lạ, nhưng anh vẫn nghe. Đầu bên kia là giọng của Trương Kha: “Thế nào rồi, người anh em? Đã có cảm giác khó chịu gì chưa? Hương vị của cô-ca ngon đấy chứ? Tôi đã cho thêm một thứ vào đó, một sản phẩm mới của ngoại quốc. Anh sẽ không đau đớn lắm và cũng không thể chết nhanh. Từ giờ đến lúc chết vẫn còn khoảng nửa giờ nữa, anh có thể lựa chọn đi bệnh viện.” Nói xong Trương Kha cúp máy.

Lỗ Sam đờ đẫn đứng trên ban công. Lúc này anh mới hiểu ra tại sao vừa rồi Trương Kha bảo anh mở máy tính, sau đó lại đi vệ sinh. Thực ra anh ta không phải thế, muốn vào toa-lét thì phải đi qua phòng khách, anh ta sẽ bỏ thuốc độc vào lon cô-ca đặt ở phòng khách… Nghĩ đến đây, Lỗ Sam bỗng cảm thấy bụng mình hơi đau, anh trở vào phòng khách, ngồi xuống ghế và định gọi điện thoại cho xe cấp cứu, nhưng anh lại nhìn thấy lon cô-ca trên bàn. Anh bỗng mỉm cười…

Lúc Trương Kha bước ra ban công, thì Lỗ Sam đặt lon cô-ca mới bật nắp xuống bên dưới bàn và cầm lon cô-ca chưa uống hết (đặt bên dưới) lên nhấp một hụm; lúc Trương Kha vừa vào toa-lét một hai phút thì Lỗ Sam lại ra phòng khách, vì anh cảm thấy hương vị lon cô-ca cũ chẳng ra sao, nên anh lại nhấc lon cô-ca dưới bàn lên để đổi, cho nên, thực ra anh chưa hề uống cô-ca đã bị Trương Kha thả thuốc độc vào…

Kể đến đây, Lỗ Sam hít thở thật sâu, rồi nhìn tôi và Mông Nhân, nói: “Tôi không thông minh cũng không đần độn, chủ yếu là tôi gặp may; có lúc tôi rất may mắn, nhưng cũng có lúc vận tôi lại rất đen.”

“Thế à?” Tôi mỉm cười, thầm nghĩ gã Lỗ Sam này bản mệnh vững thật. Anh chàng Trương Kha kia cũng thật táo tợn, dám đầu độc giết người! Nghĩ đến đây, tôi hỏi dồn: “Còn Trương Kha thì sao?”

Lỗ Sam gượng cười: “Tự sát rồi.”

Tôi và Mông Nhân kinh ngạc: “Sợ bị kết tội nên tự sát à? Chẳng lẽ anh ta không biết rằng anh vẫn còn sống?”

Lỗ Sam nói: “Không phải tại chuyện này mà tự sát. Anh ta tự sát, khởi nguồn là tại tôi, nhưng cũng có thể nói là tôi đã giết anh ta.”

Câu nói này của Lỗ Sam khiến tôi và Mông Nhân không sao hiểu nổi…

Anh ta nói tiếp: “Bởi vì, anh ta mắc bệnh nan y, bệnh hiểm nghèo.”

Tôi nói: “Có đến nỗi phải thế không? Có thể nói Trương Kha thuộc tầng lớp rất giàu có, dù mắc bệnh hiểm nghèo thì cũng không đến nỗi nghĩ đến tự sát mới phải?”

Lỗ Sam rít một hơi thuốc lá, rồi nói tiếp: “Có một số bệnh dù lắm tiền cũng không chữa nổi, rất nhiều căn bệnh như thế, nhất là căn bệnh này.”

Lỗ Sam thấy tôi và Mông Nhân vẫn tỏ ra không hiểu, bèn sờ túi áo lấy ra một tờ phiếu, tôi đưa tay ra định cầm thì anh ta lừ mắt, tôi đành rụt tay về. Sau đó anh ta đặt tờ phiếu ấy xuống bàn, ngón tay ấn chặt xuống hai góc tờ giấy, ngụ ý bảo chúng tôi cứ thế này mà đọc là được rồi.

Dưới ánh đèn không đủ sáng của cửa hàng, chúng tôi vẫn đọc thấy đó là một tờ phiếu xét nghiệm của Trung tâm điều trị bệnh AIDS thuộc bệnh viện X, bên dưới phía sau chữ HIV là con dấu đỏ chói, in hai chữ: dương tính.

Lúc này tôi và Mông Nhân ngỡ ngàng, chẳng khác gì bị điện giật, cùng ngả người tựa vào lưng ghế. Lỗ Sam cười ha hả: “Tôi biết, các anh sẽ thế này mà!”

Anh ta đứng lên bước ra quầy thanh toán tiền bia, rồi trở lại nói với chúng tôi: “Tôi đã trả thù, Trương Kha lại đến trả thù tôi, nhưng anh ta không trả được thù; còn tôi thì đã trả thù quá ghê gớm, quá đà… và không còn chỗ để cứu vãn gì được nữa.”

Nói rồi, Lỗ Sam xin tôi bao thuốc lá Ashima, sau đó ra khỏi quán giải khát. Kể từ đó, tôi và Mông Nhân không bao giờ nhìn thấy bóng dáng Lỗ Sam ở quán này nữa. Tuy nhiên, tôi và Mông Nhân chỉ là người bình thường như ai, hôm sau chúng tôi đến bệnh viện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.