Cúi đầu, nhíu mày, mím môi, Quan Ngải như quên hết tất cả, nhìn chằm chằm máy tính trong tay.
Ngón tay linh hoạt, gõ bàn phím cứ như là lướt gió. Hình như có câu miêu tả nó là: Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.
Lần thứ nhất, âm một vạn chín ngìn tám trăm.
Lần thứ hai, âm một vạn bốn nghìn.
Thứ tư lần, âm một vạn năm nghìn sáu trăm.
Lần thứ năm, âm một vạn bốn ngìn.
Tổng
cộng năm lần, lần nào cũng bị âm, không có lấy một con số dương. Nhấn
năm lần, bốn kết quả, tổng kết: “Lỗ một vạn bốn nghìn.” Quan Ngải nhíu
cặp lông mày lá liễu xinh đẹp, thật hận chính mình rèn sắt không thành
thép, nhưng sau khi tự khai thông mình một phen thì mặt mày lại hớn hở:
“Mấy lần trước đều lỗ hai vạn, có tiến bộ.”
Xem ra mọi chuyện đã
bắt đầu đi vào quỹ đạo rồi, rất có thể sẽ phát triển không ngừng. Cô tự
an ủi chính mình, thật ra thì lời an ủi này đã dùng qua rồi, vào lúc
khai trương Thiên Lam một năm trước nhưng giờ dùng lại cũng không sao
cả.
Quan Ngải đang suy nghĩ làm như thế nào để Thiên Lam đang
kinh doanh thua lỗ chuyển sang có lời thì lại có người gào thét ầm ĩ phá
hỏng mưu lớn.
”Chị ơi….Chị ơi.”
Khí chất đâu, khí chất đâu...... Tiểu Thanh đã được hun đúc hơn một năm rồi mà tại sao vẫn còn kinh ngạc, sợ hãi như vậy.
Mỗi
lần Quan Ngải quang minh chính đại nói ra từ này thì trong lòng Tiểu
Thanh đều đáp lại bằng một câu: Còn không phải là bị chị hun đúc sao,
trước kia thím Vương bên cạnh đều nói em là thục nữ đấy.
Quan
Ngải nhìn con số đang hiện rõ ràng trên máy tính, thật là chói mắt, cô
đẩy nó ra, ngẩng đầu lên, không sợ hãi gào to đáp lại: “Kêu cái gì, nơi
này là quán cà phê, không phải quán bán hàng, cho em uống nhiều cà phê
như vậy mà khí chất đi đâu mất tiêu rồi?”
dB của chị còn cao hơn em nữa đấy. Tiểu Thanh liếc mắt nhìn lướt qua bốn phía: Đang có người dùng ánh mắt tố cáo đấy.
Tiểu
Thanh dùng ánh mắt đơn thuần để biểu đạt căm phẫn đang dâng trào trong
lòng: “Chị ơi, có uống nhiều hơn nữa thì cũng không nhiều bằng chị, hơn
nữa khí chất phải được tích lũy theo năm tháng đó.”
Ý ở ngoài lời: khí chất được đánh đổi bằng tuổi tác......
Mắt
phượng của Quan Ngải nhíu lại, cong thành một vầng trăng khuyết, dB chỉ
tăng chứ không giảm: “Em muốn tạo phản hả, có một chút kinh ngạc mà gọi
chị làm gì, hay là em cho rằng chị lười biếng, đúng lúc chị đang thiếu
một lý do để trừ lương đấy.”
Trừ tiền lương thì có thể bù lại lổ
hỗng này rồi...... Trong lòng người nào đó đang tính toán lời lỗ
một cách vô cùng tàn ác, còn chuẩn hơn cả máy tính vừa rồi nữa.
Thật ra thì cũng không có trừ lương thật sự......
Tiểu Thanh ngượng ngùng, lầu bầu trong miệng: “Nhà tư bản áp bức.”
Luôn
dùng một chiêu này, chị không phiền chứ em thấy mệt mỏi lắm rồi. Trong
lòng Tiểu Thanh oán thầm một hồi lâu, nói: “Chị xem người ngồi ở bàn số
tám kìa.”
Bàn số tám......Đôi mắt Quan Ngải chuyển động một cách giảo hoạt.
Dáng dấp không tệ: có lỗ mũi, có mắt; chiều cao, hình thể không tệ: tứ chi phát triển.
Hình như khuôn mặt có chút quen thuộc......
Đợi chút...... Quan Ngải đột nhiên quay đầu, liếc xéo Tiểu Thanh: Haha, bị mình bắt được rồi nhé.
”Giờ làm việc mà lại trồng hoa si, trừ tiền lương!” Quan Ngải giải quyết dứt khoát.
Khiếu nại bị bác bỏ, trực tiếp định tội.
Tiểu
Thanh không phục: “Oan uổng quá, là hiệu ứng người nổi tiếng, không
phải trồng hoa si.” Sau đó chỉ vào người đàn ông ngồi bàn số tám: “Đó là
Trình Tín Chi, là tay đua xe mà em trai em rất thích.”
Trình Tín Chi...... là một cái tên không xa lạ gì. Quan Ngải lục tìm lại kí ức: mặt cũng rất quen.
Lần là quái nhân lần trước!
Quan
Ngải gật đầu: “Là anh ta.” Sau đó quay đầu lại bảo Tiểu Thanh: “Đi đi,
em đi bưng cà phê cho người ta, nói là lúc trước đã cầm nhầm nên bây giờ
trả lại, nếu như anh ta nhận thì tội hoa si không được thành lập, tiền
lương không bị trừ.”
Trong lòng Tiểu Thanh khuất phục nhưng ngoài
miệng vẫn phản kháng: “Nhà tư bản chuyên chế.” Sau đó hậm hực bỏ đi,
trong miệng còn nói nhỏ: “Cách làm quen này đã cũ mèm rồi.”
Thính giác của Quan Ngải rất tốt nên nghe rõ, hắng giọng uy hiếp: “Em có đi hay không, không muốn tiền lương nữa hả?”
Chiêu trừ tiền lương nnày trăm thử trăm được nên Quan Ngải làm không biết mệt mỏi.
Tiểu Thanh giống tráng sĩ ra pháp trường, nói: “Vì tiền lương của mình.”
Làm
quen thì không uất ức, làm quen thay người ta mới là uất ức, nhưng uất
ức nhất vẫn là biết mình là vật hy sinh nhưng vẫn phải đi làm quen.
Trái lại Quan Ngải rất nhàn nhã, chống cằm xem kịch vui.
Tại
sao ánh mặt trời hôm nay lại tươi đẹp như vậy? Lại còn là bàn số tám
gần cửa sổ? Quan Ngải cảm thấy quái nhân kia ngồi nơi đó rất thuận mắt,
càng xem càng vui tai vui mắt.
Về sau muốn nhìn thấy ánh nắng
tươi đẹp thì thử ngồi bàn số tám một chút, hun đúc…hun đúc, làm như vậy
thì quả thật khí chất có tăng lên thật.
Phần đặc sắc nhất chính là miệng Tiểu Thanh há ra rồi ngậm lại, bắt đầu “làm quen”.
Lúc mấu chốt thì lại có người đến quấy nhiễu kịch hay.
”Quan Ngải.”
Quan
Ngải giống như có tật giật mình, con ngươi đảo tròn. Trong đôi mắt
phượng hơi xếch là một bóng dáng không thể quen thuộc hơn nữa.
Tại sao Quan Hân đi đường lại không phát ra tiếng động vậy, giữa ban ngày ban mặt, muốn hù dọa người nào đây?
”Tại sao lại tới đây?” Quan Ngải không lạnh không nóng.
Thu
lại vẻ giảo hoạt trong đôi mắt, Quan Ngải nhìn về phía nơi khác. Mỗi
lần nhìn thấy Quan Hân, Quan Ngải đều cảm thấy mình đang soi gương,
nhưng vẻ mặt lại không phải là mình, rất khó chịu.
”Ừ.” Quan Hân chỉ trả lời một chữ, giọng điệu đều đều, đoan trang đến xa cách.
Hình thức ở chung là: một ôn hoà, một không nóng không lạnh. Nhưng hai cô là song sinh, lại còn là cùng trứng.
Quan
Ngải hài hước, cười đến má lúm đồng tiền thật sâu: “Khách quý nha.”
Trong đôi mắt cong như cầu vồng xẹt qua một chút lạnh lùng: “Quán của em
khai trương đã hơn một năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên chị hạ mình
đến đây đấy.”
Quan Ngải không biết mình có một thói quen nhỏ: Mỗi lần cô cười với Quan Hân thì đều hiện ra má lúm đồng tiền rất sâu.
Bởi vì má lúm đồng tiền của Quan Hân rất cạn, vĩnh viễn đều là tao nhã, dè dặt.
Như vậy thì hai người mới không giống nhau.
Quan Hân đặt túi xách màu tím nhạt xuống, ngồi lên ghế trước quầy: “Chị có việc nên đến tìm em.”
Quầy
của Thiên Lam hơi giống phong cách quầy bar, đặt vài cái ghế xoay, bình
thường Quan Ngải không có việc gì thì thích ngồi trên ghế xoay qua xoay
lại. Quan Ngải thích quầy của Thiên Lam, nhưng khi Quan Hân ngồi ở đây
thì Quan Ngải cảm thấy không hợp.
Quan Hân thích hợp với nhà hàng
Tây cao cấp mà không phải là một quầy bar lôi thôi lếch thếch như vậy,
nhưng Quan Ngải thì lại rất hợp.
Ngoại trừ vẻ bề ngoài thì bọn họ chẳng có gì giống nhau cả.
Bọn
họ có rất nhiều chỗ không giống nhau. Ví dụ như Quan Hân thích mặc váy,
còn Quan Ngải vĩnh viễn là quần jean. Ví dụ như Quan Hân mười sáu tuổi
mang giày cao gót đi đứng tao nhã vững vàng thì Quan Ngải hai ba tuổi
vẫn còn chưa chiến thắng một đôi dép lê. Ví dụ như Quan Hân thích bánh
ngọt Mộ Tư ngọt ngấy thì Quan Ngải lại thích bánh mật được rán ở các sạp
hàng. Hay là Quan Hân yêu thời trang Paris, còn Quan Ngải lại thích tạp
kỹ Trung Quốc.
Những ví dụ như vậy còn có rất nhiều…. rất nhiều.
Nhìn đi, họ không giống nhau, một ví dụ bình thường nhất là Quan Hân là
thiên nga còn Quan Ngải là vịt hoang, không thể lẫn vào nhau cũng khinh
thường lẫn vào nhau.
Quan Ngải pha hai ly cà phê, cô yêu
Cappuccino, còn Quan Hân thì cô không biết khẩu vị của chị ấy, cho nên
cô pha loại đắt nhất, thiên nga mà, vĩnh viễn đều khinh thường hàng kém
chất lượng.
Quan Ngải cầm cái ly của mình lên, cuối đầu thưởng thức cà phê, trong tiềm thức của cô, cô không hề giống Quan Hân trước mặt.
Quan
Hân không có cầm ly cà phê trước mặt lên, Quan Ngải cau mày thầm nghĩ:
Ly cà phê đó rất đắt nha, thật lãng phí, hơn một trăm tệ đấy, quý này
lại lỗ thêm một khoản nữa rồi.