Lan Lăng Vương

Chương 3: Tên ăn mày kéo gỗ




" Tiểu yêu, nên dậy rồi nha!"

Hắn chống cằm đôi mắt nhìn cả thiên hạ đang ngủ trước ngực mình, ôm chặt thắt lưng mình không buông.

-" Phong, để ta ngủ thêm một lát! Mấy hôm không có chàng ta ngủ thật không yên nha!"

Nàng trở tay vọt lên ôm mặt hắn giọng ngái ngủ ,miệng lẩm nhẩm nói.

-" Ân, nhưng nàng ôm ta vậy thật khiến ta khó nhịn nha!"

-" Phong để ta ngủ một lát"

-" Mị nhi..."

-" Đừng nháo!"

Nàng nói xong thì hắn đâu thể nói gì được! Nhưng thật sự lúc nàng ôm mặt hắn trước ngực như vậy hai khỏa tròn mềm trước ngực chạm vào mặt hắn cọ xát như vậy, thân là nam tử hán không có phản ứng cũng lạ đời! Hơn nữa lúc qua nàng ngủ hắn đã cởi bớt vạt áo ngoài cho nàng dễ ngủ chỉ trừ bỏ yếm ra nên lúc này trên mặt hắn cảm nhận cực kì rõ ràng.

Hắn nhịn lại cảm xúc đang chuẩn bị trào dâng nói giọng dụ dỗ ngọt ngào

-" Vậy nàng không muốn chơi với nàng ta nữa sao ?"

Vừa cất lời xong, nàng nhanh chóng mở mắt ngồi dậy nói giọng tràn ngập toan tính, tay vuốt ve theo từng góc cạnh khuôn mặt hắn

-" Nha, sao lại không chơi? Cứ cho nàng ta chờ như vậy nàng ta mới thêm chắc chắn!"

-" Ân, nhưng Mị nhi!"

-" Có gì sao?"

Nàng mỉm cười nói, tay tiếp tục vuốt ve dần dần xuống yếu hầu hắn chọc ghẹo

-" Nàng tính chơi với nàng ta ra sao?"

-" Chàng cứ chờ đi! Nhưng trong thời gian ta chẩn bị này chàng nên nhớ TA KHÔNG CÓ NỘI CÔNG"

-" Ân, ta biết rõ"

-" Mà thôi ta nên đi được rồi bây giờ ra chắc chắn có chuyện hay"

-" Ân"

-" Chàng phải bế ta ra!"

-" Được rồi ta bế nàng ra"

Hắn nghe nàng nói phải bế nàng ra thật không hiểu nàng muốn chơi trò gì muốn làm gì nhưng hắn cũng không muốn quan tâm! Nàng chơi vui là được còn về phần Như Nhu kia nếu như có hành động gì động đến nàng hắn sẽ cho nàng ta ngay lập tức xuống báo danh với Diêm vương! Mặc dù khả năng đó khá là thấp.

Hắn nghĩ thầm trong lòng mà đôi môi chợt mỉm cười nhẹ mà quên mình đang bế nàng đi ra khỏi phòng! Khiến cho những lời xì xầm càng nhiều, ánh mắt tò mò, soi mói càng đông. Mà tất cả đều dẫn đến kết luận " Bạch Thủy cô nương là tri kỉ của Các chủ" bởi khi mọi người nhìn thấy Các chủ bế một cô nương mà mỉm cười vui chứ không đả thương khuê nữ người ta hay các cô nương khác! Nên từ đây mà vị các chủ máu lạnh được chuyển sang vị các chủ chung tình!

"Đúng là lạ đời, chỉ bế nàng rồi cười như vậy mà đã chuyển được hình tượng cho hắn? Thật là dễ à~" nàng đứng bên cạnh hắn nhìn những ánh mắt bắn lại phía mình sau lại bắn sang hắn đều hiện hai chữ " chung tình" mà lòng không khỏi tự ngẫm!

-" Các chủ, không biết người có quan hệ gì với vị cô nương này?"

Đang suy nghĩ vội, một giọng nói nam nhân vội chen vào cắt đứt.

-" Nàng là phu nhân của ta!"

Giọng hắn lạnh lùng tay chống cằm trước bàn nhìn nam nhân đứng trước mặt mình

-" Vậy không biết Như Nhu các chủ xử trí nàng ra sao?"

Vẫn giọng điệu đó, không chút lo sợ hỏi trả lại hắn

-" Hừ, đó là chuyện của bản các chủ không khiến ngươi bận tâm! Mà dường như ngươi vượt quá khuôn phép của mình rồi Tĩnh Hàn!"

-" Tĩnh Hàn đâu dám"

-" Tốt nhất nên thế , đừng tưởng ngươi cứu được Như Nhu mà lên mặt cùng ta"

-" Tất nhiên, các chủ"

Nàng nghe một màn đối thoại của hai nam nhân mà đôi mắt chợt nhíu lại nhìn nam nhân tên Tĩnh Hàn kia! Dường như nàng có gặp qua...

Đúng, hắn là nam nhân gặp lần đầu tiên khi " đại ca" nàng đưa nàng đến đây , trong khi mấy tên nam nhân khác bu lại nàng thì tên Tĩnh Hàn này không bị sắc đẹp của nàng dụ dỗ.

Bỗng hai đôi mắt chợt chạm nhau, nàng khẽ mỉm cười gật đầu với hắn coi như chào hỏi, nhìn hắn khẽ giật mình rồi nhanh chóng dời đi không thèm chào nàng làm nàng sinh ra cái cảm giác " mình rất xấu " tay vuốt ve khuôn mặt của mình mắt nhìn lại hắn chực như muốn khóc

-" Không xấu, chẳng qua hắn thấy nàng quá đẹp nên mới giật mình"

Hắn nhìn đôi mắt đẹp đẽ của nàng bắn lại phía hắn đầy buồn rầu, nên cất lời khẳng định để nàng khỏi suy nghĩ lung tung ! Nhất là sau khi hắn thấy được một màn nhìn mắt của nàng và Tĩnh Hàn kia thì hắn có thể khẳng định nàng rất bất ngờ khi tên nam nhân kia bỏ đi như vậy mà không một vệt đỏ trên mặt khi nhìn thấy nàng cười với hắn!

-" Thật không?"

Nàng hỏi lại chắc chắn

-" Thật, ta đã bao giờ nói dối nàng"

-" Có nha"

Giờ thì hắn hết cách với nàng thật à! Liệu nàng có hành động như vậy thì ai nghĩ Các chủ Huyết tinh các Lãnh Mị một người ra tay sát ghê rợn phanh thây phản đồ, lại còn nếm thử máu là nàng đây? Mà còn chưa kể nàng là vương phi và là con gái của thừa tướng đương triều à !Thật trông nàng chả khác gì oán phụ bị bỏ rơi à~

-" Ách, có sao? Nhưng nàng vẫn phải tin ta, nàng rất đẹp"

-" Ân , vậy thôi ta ra chơi một chút, chàng ở lại cùng mọi người và đại ca ta "

Nói xong nàng vụt chạy ra ngoài tay còn vẫy vẫy cùng mọi người, khuôn mặt đề ra vẻ ngây thơ vô tội, hắn ngồi trên mà khuôn mặt phải nén cười ra tiếng!

Mà Lãnh Độc khi nghe nàng nhắc đến hai chữ " đại ca" còn trưng ra bộ mặt đó lại còn vẫy tay khiến khóe miệng cứng đơ của hắn co rút một hồi! Đúng là quỷ trong lốt thiên tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.