Lan Lăng Vương

Chương 4: Vở kịch hàng năm ở bệnh viện




Editor: Linh

Triệu Du Hoán cũng bẻm mép, mặt mày lại có vẻ sinh động, chọc cười lão thái thái trên mặt tức giận biến mất hơn phân nửa.

Noãn các chỉ cách bên ngoài một tấm cửa, cách âm nào có tốt như vậy. Trong lòng lão thái thái biết đây là Triệu Du Hoán đang hòa giải, vội bảo người đỡ hắn lên, đầu ngón tay chỉ vào trán hắn: “Ngươi cái con khỉ này.”

Triệu Du Hoán cười ‘hắc hắc’, quay đầu kiến lễ với Tống Nguyên Niên và Vương thị.

Lão thái thái hỏi: “Trước khi ngươi đến chỗ ta đã đi đâu, thấy những gì?”

Triệu Du Hoán sờ sờ đầu, cung kính trả lời: “Thời gian trước tổ mẫu nhà ta được một khối Thủy Trầm Hương tốt nhất, cố ý sai ta đến tặng lão thái thái. Vừa rồi trên đường đến đây, xa xa thấy một đứa nhỏ đang chơi, Đại nãi nãi thì dẫn theo bọn nha đầu đang đi đến, đột nhiên đứa nhỏ này bỏ chạy, vừa vặn đụng vào trên người Đại nãi nãi. Ta vội qua đây tặng đồ, với lại hơi xa nên cũng không thấy rõ đứa nhỏ đó là ai. Chỉ là rõ ràng nó nhìn thấy có người đi tới còn cố tình đâm lên, không khỏi quá mức liều lĩnh chút. Ta vội đến chỗ lão thái thái hiến vật quý xin trà uống nên không đi qua đỡ Đại nãi nãi, mong Đại nãi nãi đừng trách.”

Lời này của Triệu Du Hoán, vừa không chỉ rõ tên họ lại ngấm ngầm hại người, lấy tư thái của người xem bày ra một chuyện thật: đứa nhỏ này là cố ý đụng vào người Vân Hoan.

“Ta, ta không phải cố ý đụng tẩu tử.” Tống Trường Minh mặt dần đỏ, thật vất vả ổn định hơi thở, lại nói dối nói: “Triệu Nhị ca luôn cùng Đại ca giao hảo, tự nhiên sẽ thiên vị tẩu tử hơn.”

“Ngươi đồ khốn này, còn dám nói bậy!” Tống Nguyên Niên giương giọng quát to.

Triệu Du Hoán không để ý cười cười, nói: “Ta đã nói rồi, lúc đó ta đi rất nhanh, vẫn chưa thấy rõ đứa nhỏ đó là ai. Hóa ra là Trường Minh à, ta còn nghĩ sao nhìn đứa nhỏ này quen quen mà.”

Triệu Du Hoán dừng một chút, nói với lão thái thái: “Tổ mẫu nhà ta còn chờ ta về phục mệnh*, lão thái thái ngài xem....”

(*) Phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.

“Trở về đi, thay ta cám ơn tổ mẫu ngươi. Trường Bình, thay ta tiễn con khỉ này.” Lão thái thái điểm danh, Trường Bình sửng sốt, lão thái thái lại nói: “Còn không mau đi, ta có thể ăn thê tử ngươi hay sao!”

Trường Bình bất đắc dĩ, miễn cưỡng cùng Triệu Du Hoán đi ra ngoài.

Tôn di nương thấp giọng khóc nức nở: “Có lẽ là Triệu Nhị công tử thấy không rõ. Minh ca ca êm đẹp sao lại đi đụng Đại nãi nãi làm gì?”

“Tổ mẫu minh giám. Từ khi tẩu tử vào phủ, ta ngay cả mặt tẩu ấy cũng chưa thấy qua mấy lần, vì sao phải cố ý đụng đại tẩu. Đương nhiên là Triệu Nhị ca nhìn lầm rồi.” Tống Trường Minh đáp.

“Nếu đúng theo lời Minh ca nhi, hắn và Hoan nhi không oán không hận, vậy tận lực hãm hại Hoan nhi như này, nhất định là có người xui khiến hay sao?” Vương thị một mực im lặng không lên tiếng rốt cuộc mở miệng, ánh mắt như có như không liếc Tôn di nương một cái. Tôn thị giật mình đang muốn biện giải, Trương bà tử bên người Vương thị đột nhiên bịch một cái quỳ xuống trước mặt mọi người, nói: “Lão thái thái, phu nhân minh giám. Vừa rồi nô tì ở phía sau núi giả bên hành lang hái mật hoa, nghe thấy bên hành lang có tiếng vang, đi ra mới biết được là Minh thiếu gia va chạm Đại nãi nãi. Nô tì vốn muốn đi lên dìu Đại nãi nãi dậy, chỉ là nghe thấy Minh thiếu gia nói một câu, nô tì lại ngây dại.....”

Trương bà tử cố ý ngừng lại một chút, lão thái thái liên tiếp gõ quải trượng xuống đất, cả giận nói: “Nói!”

“Minh thiếu gia nói với Đại nãi nãi, nói.... Aiz, nô tì thật sự không nói được nên lời!” Trương bà tử cắn chặt răng, giống như vô cùng khó khăn nói: “Minh thiếu gia nói với Đại nãi nãi, “Ngươi đồ tiện nhân, cho ngươi bắt nạt nương ta!”

“Ngươi thằng súc sinh này!” Tống Nguyên Niên vớ ly trà bên cạnh đáp lên người Tống Trường Minh, nước trà ấm hắt lên trên đầu hắn, theo mặt hắn chảy xuống.

“Minh ca nhi!” Thấy Tống Nguyên Niên làm bộ muốn tiến lên đánh Tống Trường Minh, Tôn di nương vội nhào lên bảo vệ mặt hắn, khóc nói: “Minh ca nhi làm sao có thể nói mấy lời này, không có khả năng!”

Cùng với lời của bà ta, là Tống Trường Minh thốt ra biện giải: “Không có khả năng, rõ ràng ta thấy phụ cận không có người!”

“.....”

Trong phòng có một lát im lặng, một lát sau Trương bà tử mang theo chút ý vui sướng khi người gặp họa, trảm đinh tiệt thiết thề: “Núi giả này vừa vặn đứng vừa một người, ở khúc ngoặt hành lang nếu không nhìn kỹ thì không nhìn ra được có người. Nếu nô tì có một lời nói dối nào, hồn tổ tiên ta sẽ không được an, trong nhà vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!”

Đây là một lời thề rất nặng.

Tư Niên nhịn không được, cũng quỳ xuống nói: “Đại nãi nãi không cho nô tỳ nói, nhưng nô tỳ không thể không nói. Vừa rồi Minh thiếu gia không chỉ đụng Đại nãi nãi, còn nhổ nước miếng lên người nãi nãi. Nhổ xong còn dùng lời nói bẩn thỉu mắng Đại nãi nãi, rồi sau đó Tôn di nương đến, cũng không biết thế nào hai người lại cứ khăng khăng là Đại nãi nãi đánh Minh thiếu gia. Ông trời có mắt, từ đầu đến cuối, bị đụng là Đại nãi nãi, bị cắn là Tư Hoa, lão thái thái, lão gia, phu nhân nếu không tin cứ nhìn cổ tay Tư Hoa, bây giờ vẫn còn chảy máu kìa!”

“Giỏi giỏi giỏi.” Lão thái thái liên tục nói ba từ giỏi, “Thật đúng là tôn tử ngoan của ta!”

Lão thái thái giận quá thành cười, lạnh giọng hỏi Tống Nguyên Niên: “Đây là con trai ngoan của ngươi đấy, ngươi dạy con trai thật tốt! Đánh tẩu tử rồi trái lại vu hãm nàng, miềng đầy lời lẽ bẩn thỉu, miệng đầy lời nói dối! Con trai này ngươi không dạy, ta đến dạy!”

Lão thái thái nói xong, cầm lấy quải trượng liền đánh lên người Tống Trường Minh, Tống Trường Minh cũng không dám trốn, trực tiếp bị mấy gậy. Tôn di nương muốn đi lên che chở, bà tử bên cạnh lão thái thái đã tiến lên giữ bà ta lại.

“Ngươi là cái gì mà lại dám ngăn cản ta!” Lão thái thái đang lúc nóng giận, một quải trượng lại rơi xuống người Tôn di nương.

Vân Hoan thấy thế, vội vàng ôm quải trượng của lão thái thái, khóc nói: “Tổ mẫu bớt giận, tất cả đều do cháu dâu không đúng, tổ mẫu ngàn vạn lần đừng tức giận mà hỏng thân mình!”

Sắc mặt Tống Nguyên Niên lúc xanh lúc trắng, cũng lên ngăn đón lão thái thái, quỳ nói: “Là nhi tử dạy con không đúng, mẫu thân đừng tức giận.”

“Lúc trước ta đã sớm nói với ngươi rồi, ngươi còn muốn suy nghĩ hay sao? Ngươi muốn trơ mắt nhìn con của ngươi bị hỏng, nhưng ta không thể nhìn người khác làm hỏng tôn tử của ta!” Lão thái thái lạnh lùng nói.

“Vâng.” Tống Nguyên Niên chặn lại nói, lúc này nhìn Tôn di nương cũng là càng nhìn càng phiền, càng nhìn càng không phải tư vị, cao giọng nói: “Minh ca nhi, từ hôm nay trở đi ngươi chuyển đến trong viện mẫu thân, cùng mẫu thân ngươi học làm người cho tốt!”

Một câu nói, lập tức khiến Tôn di nương sắc mặt trắng bệch.

Cái gọi là mẫu thân, tự nhiên không phải Tôn di nương bà ta. Để Minh ca nhi chuyển đến trong viện Vương thị, ý nghĩa là sau này Minh ca nhi ghi tên dưới danh nghĩa Vương thị, biến thứ thành dòng chính có lẽ là chuyện tốt, nhưng là với bà ta... Bà ta còn gì có thể trông cậy vào. Sau này gặp mặt Minh ca nhi một lần cũng phải cầu Vương thị, nếu là lại lớn hơn chút nữa, có lẽ Minh ca nhi cũng không nhận thức bản thân.

Tôn di nương chỉ cảm thấy đầu choáng váng, đến khi phản ứng kịp, nhào vào dưới chân Tống Nguyên Niên khóc: “Lão gia, là Thư Lan dạy Minh ca nhi không đúng, sau này Thư Lan nhất định sẽ càng thêm để bụng, tuyệt không dám có nửa phần sai lầm. Phu nhân thân mình không tốt, Thư Lan tuyệt đối không dám khiến phu nhân quan tâm a!”

“Ta vẫn luôn thích Minh ca nhi, không sợ mệt.” Vương thị thản nhiên nói.

Lão thái thái hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện đến nước này, ngươi ngay cả tự thân cũng khó bảo toàn, còn muốn để Minh ca nhi ở bên cạnh ngươi? Một đứa nhỏ ngoan ngoãn bị ngươi nuôi thành như vậy, ngươi còn có mặt mũi để nói!”

“Nhưng là.....”

“Ngươi có còn muốn tiếp tục ở trong phủ nữa hay không!” Lão thái thái rốt cuộc nổi giận.

Tống Nguyên Niên chặn lại nói: “Thư Lan đúng là có sai, nhưng mấy năm nay lo liệu cao thấp trong phủ, không có công lao cũng có khổ lao. Nếu là mẫu thân không thích nàng, ta phạt nàng cấm túc trong thiên viện cũng được.”

Hiện giờ không có nhi tử mới là trừng phạt lớn nhất với Tôn di nương. Lão thái thái ghét bỏ nhìn Tôn di nương một cái, Tống Nguyên Niên thấy thế, vội đá Tôn di nương, “Còn không tạ ơn mẫu thân!”

Lão thái thái lại hừ một tiếng, nói với Vương thị: “Hôm nay liền phái người thu dọn hành lý của Minh ca nhi chuyển đến viện ngươi đi. Đứa nhỏ này bị nuôi sai rồi, sau này như thế nào thì phải xem ngươi nuôi dạy ra sao, ngươi cũng quan tâm nhiều hơn chút. Ngươi cũng đi luôn đi.”

“Dạ, mẫu thân.” Vương thị cung kính đáp, lui ra ngoài. Tống Nguyên Niên cũng dẫn theo Tôn di nương khóc sướt mướt rời đi. Trong phòng lập tức chỉ còn lại Lão thái thái và Vân Hoan, từ đầu đến cuối, Vân Hoan trừ ôm quải trượng của lão thái thái, vẫn luôn quỳ.

“Rõ ràng là bị ủy khuất, vì sao không giải thích?” Lão thái thái nhỏ giọng hỏi, “Ngày hôm nay nếu không phải Triệu đầu khỉ đúng dịp đi ngang qua nhìn thấy, lại đúng dịp đến chỗ ta nhắc chuyện này, ủy khuất này, không phải là người định nhận hay sao chứ?”

Vân Hoan cung kính dập đầu, nói: “Cái dập đầu này là Vân Hoan xin lỗi tổ mẫu, làm tổ mẫu tức giận như vậy là Vân Hoan bất hiếu.”

Lão thái thái phụng phịu, không nói câu nào, Vân Hoan ngừng một hồi, chỉ cảm thấy cái trán nóng ran, cũng không biết lão thái thái dùng ánh mắt thế nào nhìn mình. Nàng cũng không ngẩng đầu, tiếp tục dập đầu, nói: “Lần này, là phạt bản thân. Thân là trưởng tẩu, cùng ấu đệ xảy ra xung đột nhỏ cũng không kịp thời giải quyết còn làm phiền tổ mẫu, là Vân Hoan vô năng!”

“Hừ.” Lão thái thái rốt cuộc hừ lạnh một tiếng.

Vân Hoan không cảm giác, lại dập đầu, nói: “Lần này, vẫn là phạt bản thân.” Vân Hoan ngừng lại một lát, cuối cùng cắn răng, cẩn thận nói: “Vừa rồi Vân Hoan không nói câu nào, không phải là không nguyện ý vì mình giải thích, mà là bởi vì quá giận một số hành vi của Tôn di nương, cho nên tức đến độ không thèm nói.”

Lời này là ý gì?

Con ngươi lão thái thái sáng lên, hơi nghiêng thân mình về phía trước.

“Minh ca nhi vô lễ với ngươi, quả thật là Tôn di nương quản giáo không đúng, nhưng cũng không đến mức khiến ngươi giận Tôn di nương vậy chứ?”

“Không, không phải chuyện này.” Vân Hoan vội vàng lắc đầu, nói: “Minh ca nhi quả thật không đúng, nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ. Hồi ta mới vào phủ, nó nhìn thấy ta cũng luôn mặt mày hớn hở, nho nhã lễ độ. Lần này hắn đối ta như vậy, nhất định là nghe ai xui khiến, vừa rồi Vân Hoan tức giận, nhưng bây giờ bình thường lại rồi, nhưng cũng vẫn lo lắng hắn sẽ hận ta. Ngày sau, ta nhất định sẽ dùng nhiều thời gian quan tâm hắn, lâu ngày biết lòng người, thời gian dài, khoảng cách giữa đôi ta nhất định sẽ mất.”

“Vậy ngươi tức giận cái gì?” Lão thái thái nghe xong gật đầu, mấy câu này được lòng của bà, lông mày bà cuối cùng buông lỏng chút ít, vẫy vẫy tay bảo bà tử bên người đỡ Vân Hoan dậy.

“Ta tức giận chính là Tôn di nương..... Aiz.” Vân Hoan dậm chân, vội la lên: “Tổ mẫu trách ta tính tình nôn nóng ta cũng phải nói! Trước đó mấy ngày tổ mẫu để Vân Hoan chưởng quản sự vụ trong phủ, Vân Hoan tra xét khố phòng mấy lần, sổ sách vẫn luôn không đúng. Vân Hoan cũng hỏi qua Tôn di nương, Tôn di nương lại đổ hết lên người tặc tử Đinh Sơn. Nhưng Vân Hoan nghĩ, những đồ bị mất phân bố ở bốn khố phòng đông tây nam bắc, Đinh Sơn chỉ đến trộm một lần, chạy không được nhiều khố phòng như vậy. Ngày đó Đinh Sơn bị bắt, quan phủ cũng hỏi đến những đồ bị mất, Đinh Sơn một mực phủ nhận bản thân từng trộm những đồ đó. Trong lòng Vân Hoan tồn nghi hoặc, Đinh Sơn trộm đồ, vốn không phải vì tham tài, chỉ là vì trả thù, huống chi sắp chết đến nơi, hắn cũng không cần phải nói dối. Đồ đó không phải hắn trộm, vậy đi nơi nào?”

Lão thái thái cau mày, Vân Hoan lại nói, “Cái khác ta không quan tâm, nhưng tượng vàng khảm lam mã não bị mất, phu quân liên tục mấy đêm liền không ngủ ngon. Mất đồ bà bà lưu lại, nói mất liền mất, phu quân cảm thấy bản thân bất hiếu, ta cũng cảm thấy trong lòng bất an. Vì vậy, ta liền cầu tướng công cho người đi âm thầm thăm dò hướng đi của mấy món đồ đó, trời không phụ ta, rốt cuộc tìm được....”

“Ở đâu?” Lão thái thái mặt trầm xuống, hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.