Lan Lăng Vương

Chương 37: Sông nhỏ cũng có thể dìm chết người




Lời nói của Mạc Bảo Bối chữ chữ vang vang, mỗi câu đều nói đến khiến Mạc Trường Thắng không đất dung thân, ngay cả chị cả Lưu bên cạnh cũng một dáng vẻ cảm động muốn khóc, thắt khăn tay nhỏ, đứng ở cửa phòng bếp, vừa nhìn nồi canh trên bếp lửa, vừa chú ý đối thoại của đôi cha con trong phòng khách.

Mạc Trường Thắng cũng không phải vừa bắt đầu thì quan lộ (đường làm quan) đếu suông sẻ. Chẳng qua sau này đến khi Mạc Bảo Bối tốt nghiệp tiểu học, mới làm lên chính chủ tịch chính ủy, chuyển ra khỏi khu đại viện đó, đến khu biệt thự Đạo Nghĩa hiện tại.

Mẹ Mạc Bảo Bối là Lý Tố Tố cũng không phải tiểu thư nhà quan, về mặt sự nghiệp không giúp được Mạc Trường Thắng, nhưng Mạc Trường Thắng lại yêu thương một mình người vợ này, mọi chuyện đều lấy vợ làm trọng, sau khi con gái ra đời cũng cưng chiều con gái mình như vậy. Có điều Lý Tố Tố trời sinh tính dịu dàng, mọi việc luôn không dám làm náo động, vì vậy trước kia khi Mạc Trường Thắng vẫn chỉ là một người cán bộ bình thường, thường bị những người khác chèn ép.

Nếu không phải Mạc Bảo Bối chỉ điểm mọi chuyện, hơn nữa lòng háo thắng mạnh, mồm miệng lanh lợi luôn không chịu thua thiệt, mà những phu nhân nhà quan đó tự giữ thân phận cũng không dám quá mức bao nhiêu, Lý Tố Tố há có thể giữ vững tính tình dịu dàng của bà. Vậy nên Lý Tố Tố lệ thuộc vào con gái còn hơn lệ thuộc vào chồng. Thành ra đã biến trong nhà này thành tất cả đều do Mạc Bảo Bối làm chủ cục diện.

Mạc Bảo Bối mặc dù bình thường là người hùng hổ dọa người, không chịu yếu thế, nhưng cũng là đứa trẻ có tình có nghĩa, thiện lương, cộng thêm học tập lại tốt, không cần vợ chồng Mạc Trường Thắng quan tâm. Thế nên cuộc sống kể từ sau khi Mạc Bảo Bối lấy được thẻ chứng minh nhân dân đến trước thời gian trở thành người trưởng thành, uống rượu, đánh bài, lái xe, hút thuốc lá mọi thứ đều từng làm, vợ chồng Mạc Trường Thắng cũng sẽ không can thiệp nhiều thêm.

Cho dù Mạc Bảo Bối giống như một người lớn đi nữa, trước sau cũng chỉ có 19 tuổi, còn là một học sinh vừa mới bước vào một năm học đại học. Ở trong mắt của cô, ngày tới hôn nhân còn xa xôi không hẹn, không ngờ ba của cô lại có thể gấp gáp tới như vậy, tức thì giúp cô sắp xếp xem mặt, dĩ nhiên làm cho cô tức giận không thôi.

Vốn tưởng rằng chỉ cần khiến Ross biết khó mà lui hoặc là sợ hành động thô lỗ, điêu ngoa của cô thì giải quyết xong. Nhưng Mạc Bảo Bối cự tuyệt lại thấy được hứng thú trong mắt của Ross, điều này làm cho trong lòng Mạc Bảo Bối bắt đầu lo lắng. Mặc dù tuổi cô không lớn lắm, mà chuyện nên biết cũng biết không ít, chẳng qua đến cùng vẫn chỉ là một thiếu nữ, đối với thái độ của Ross cảm thấy có một chút sợ hãi.

Càng thêm khiến Mạc Bảo Bối tức giận là ba mình lại còn ra sức thúc đẩy, hi vọng cô và Ross thật sự có tiến triển, tốt nhất vẫn là đi vào cung điện hôn nhân, điều này làm cho Mạc Bảo Bối quả thật là muốn phát điên.

Mạc Trường Thắng nhìn con gái thở hồng hộc, tự biết đuối lý, lấy lòng nói:

- Con gái ngoan, ba cũng vì tốt cho con. Ross là người rất được, ba lớn tuổi hơn mấy chục tuổi so với con, đi đường còn nhiều hơn con ăn muối, tin tưởng mắt nhìn của ba sẽ không sai, cậu ấy nhất định sẽ là một người đàn ông tốt!

- Anh ta có phải đàn ông tốt liên quan gì tới con? Con mới 19 cũng không phải là 29, ba gấp gáp tống con ra ngoài đến mức thế này sao? - Mạc Bảo Bối chỉ lồng ngực mình, hỏi Mạc Trường Thắng.

- Đàn ông tốt đương nhiên phải nắm chặt gắt gao, buộc chặt thật kỹ..., để người khác được lợi rất đáng tiếc đó - Mạc Trường Thắng không dám nhắc đến Ross tuổi trẻ tài cao, tuổi còn trẻ mà có thể làm được đến chức vị hiện tại, chỉ sợ Mạc Bảo Bối hiểu lầm ông muốn kết thân mới vội cho con gái xem mặt.

- Đàn ông tốt người ta được lợi như thế nào..., Đảng vẫn giáo dục chúng ta nên vì nhân dân phục vụ cơ mà, chúng ta cần phải vô tư dâng hiến. Đàn ông tốt như vậy làm sao có thể một mình độc hưởng, vẫn nên nhường cho người khác đi. - Mạc Bảo Bối nói theo lời Mạc Trường Thắng.

- Này. . . Bảo bối à, ba nói không lại con, nhưng dù sao con vẫn phải nói một chút vì sao con không thích Ross, đến tột cùng cậu ta có điểm nào khiến cho con không thích? - Mạc Trường Thắng không hiểu hỏi, Ross là một người lai, ngũ quan góc cạnh đẹp trai, người cao 1m9, trình độ học vấn cao. Cô gái trẻ tuổi thích điều kiện của Ross cũng có, có thể nói Ross hoàn mỹ, tại sao con gái của ông cố tình lại nhìn chướng mắt với Ross thế?

- Không có vì cái gì, người thì nhìn nhãn duyên, không có nhãn duyên mà nói, anh ta không thể dùng cho dù tốt hơn đi nữa! - Mạc Bảo Bối nhún nhún vai nói, giờ phút này tâm tình cô thoáng bình phục một chút.

- Rốt cuộc nhãn duyên là cái gì?

- Nhãn duyên chính là mắt nhìn mắt, mà con chỉ cần nhìn thấy tóc màu nâu và cái con ngươi màu xanh lá cây kia đã lập tức cảm thấy chói mắt, ba nói còn có nhãn duyên thế nào đây? - Mạc Bảo Bối giải thích, cầm quả táo trong khay đựng trái cây lên gặm.

- Đó là bởi vì cậu ta là con lai, không phải con luôn nói không thể kỳ thị chủng tộc và dân tộc sao? - Mạc Trường Thắng vẫn không chết tâm như cũ, hi vọng gợi lên một chút hảo cảm của con gái về Ross. một chút xíu hảo cảm cũng tốt.

- Đúng là không thể, ba thấy con có ngược đãi anh ta lúc nào rồi sao? Không có chứ, lão tử ba biết tính cách của con, con trung thành không đổi với hàng trong nước, hàng nhập khẩu giống như Ross con thật sự khó có thể tiếp nhận, ba bỏ qua cho con đi. - Mạc Bảo Bối chắp tay trước ngực, xin Mạc Trường Thắng.

- Con. . . . . . - Mạc Trường Thắng bị sặc không lời nào để nói, lại thấy Mạc Bảo Bối coi Ross thành hàng hóa để so sánh, càng nuốt thêm một hơi trong miệng, phun không ra lại nuối không trôi, bất đắc dĩ nhìn chằm chằm Mạc Bảo Bối.

Nhưng vào lúc này, một bóng dáng yểu điệu từ ngoài cửa đi vào, giày cao gót tinh tế giẫm trên ở đá cẩm thạch, phát ra thanh âm thanh thúy, dẫn tới chú ý của hai cha con đang tranh chấp.

Hai người cùng nhau xoay đầu về nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo, xinh đẹp, cười tủm tỉm xách theo túi mua hàng, đổi giày đế bằng ở trước cửa.

Lý Tố Tố người cao chừng 1m6, vóc người giữ rất tốt, cân xứng yểu điệu, mặc toàn thân sườn xám nền trắng thêu vân màu xanh lá cây vừa vặn, càng phô bày thêm cơ thể thướt tha của bà. Nếu như chỉ nhìn bóng lưng mà nói, đoán chừng chỉ không tới 30 tuổi, sẽ không ai nghĩ rằng thật ra bà đã gần 50 tuổi.

Lý Tố Tố búi tóc dài lại, dùng một cây trâm ngọc cố định, thoạt nhìn dịu dàng, nhẹ nhàng, da nhẵn nhụi trắng nõn, nhìn phải trẻ ra mười tuổi so với tuổi thực tế.

Mới vừa đi dạo phố với chị em quay về thì thấy không khí kỳ lạ giữa hai cha con, Lý Tố Tố vừa thấy lập tức kỳ quái hỏi:

- Hai người đang làm gì, có phải anh lại chọc Bảo Bối của chúng ta mất hứng không?

- Mẹ đã về rồi, thấy thế nào vẫn là xinh đẹp như trước. Haiz, làn da mẹ đúng là được ưu chuộng nhất, tia tử ngoại ở Maldives mãnh liệt như vậy mà không phát ra một chút tác dụng nào với mẹ. Nói một chút, có hồi xuân không? - Mạc Bảo Bối lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười, vui vẻ nói với Lý Tố Tố.

- Miệng cái con bé đúng là rất ngọt, mẹ con cũng đã lớn tuổi, ở đâu ra còn có hồi xuân, cũng không sợ nói ra người khác nghe lấy làm chuyện cười. - Lý Tố Tố hờn dỗi vỗ cánh tay của con gái, thoạt nhìn không thẹn thùng nhưng lại là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.