Lan Lăng Vương

Chương 14: Tình yêu thời niên thiếu (2)




Cùng với lời Huyền Lăng Thương gọi, Hách Đức lập tức nhanh chân tiến lên một mực cung kính cúi đầu xuống, đứng trước mặt hắn.

"Hoàng thượng, có thuộc hạ!"

"Sau này, ngươi đi tới phủ của Thập tam Vương gia chỉ bảo võ nghệ cho A Phong, đến lúc trẫm chọn được người thích hợp để dạy võ công cho hắn thì ngươi quay về”

Lời Huyền Lăng Thương vừa vang lên Huyền Lăng Phong đứng bên cạnh không khỏi sửng sốt, con ngươi nhướng lên cực độ, mặt mày nhăn nhó, lập tức hét lên.

"A! ? Hoàng, hoàng huynh, Hách Đức chính là thủ lĩnh cấm vệ quân của hoàng cung, điều này sao có thể làm cho hắn đến vương phủ của ta dạy võ công!? Này thật sự, thật sự là...”

Nói tới đây, Huyền Lăng Phong nói quanh co một phen, mới nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng nói.

"Hách Đức không có mặt ở hoàng cung, ai bảo vệ hoàng huynh! ?"

Huyền Lăng Phong nói thế tất nhiên ai cũng biết rõ ràng trong lòng hắn quan tâm Huyền Lăng Thương. Nhưng mà đó chỉ là cái cớ từ chối của hắn.

Hách Đức chính là một tay Huyền Lăng Thương dạy dỗ, từ nhỏ đi theo bên người Huyền Lăng Thương, võ công cao cường, tính tình cương nghị, cơ hồ là mềm cứng gì cũng không ăn, chỉ tuyệt nghe lệnh của Huyền Lăng Thương.

Cho nên, Huyền Lăng Thương chỉ định Hách Đức đi dạy võ công cho Huyền Lăng Phong, khẳng định Hách Đức toàn lực dạy dỗ.

Hơn nữa, việc này đối với hắn mà nói võ công là một nghệ thuật, hắn đối với võ công phi thường si mê.

Sau này, nếu Huyền Lăng Phong còn muốn bỏ trốn đi ra ngoài hoành hành ngang ngược, nghĩ đến còn khó hơn lên trời!

Huyền Lăng Phong ão não, nghĩ tới việc sau này ở bên cạnh Hách Đức sẽ không còn thời gian mà ung dung tự tại, đương nhiên ngàn vạn lần không muốn.

Hắn nhìn về phía Huyền Lăng Thương đưa ánh mắt thương tâm, tràn đầy cầu khẩn.

Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt cầu xin của Huyền Lăng Phong kia, Huyền Lăng Thương lại không cần để ý, không hề có ý định thay đổi, bạc môi hé mở, lạnh giọng nói.

"Ý Trẫm đã quyết."

Huyền Lăng Thương mở miệng, ở trong giọng hàm chứa sự kiên quyết không ai có thể cự tuyệt.

Nghe vậy, Huyền Lăng Phong lập tức cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ méo xệch.

Trái lại một bên Đồng Nhạc Nhạc nhìn, trong lòng mừng thầm không thôi.

Ha hả, sau này bên cạnh Huyền Lăng Phong có Hách Đức để xem Huyền Lăng Phong hắn làm gì có thời gian đi trêu chọc nàng!

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc âm thầm vui sướng!

. . .

Từ hôm đó tại nơi luyện võ, sau khi Huyền Lăng Phong được Huyền Lăng Thương chỉ định Hách Đức làm sư phụ, đã mấy ngày rồi cũng không thấy Thập tam Vương gia trở lại hoàng cung.

Đối với điều này, Đồng Nhạc Nhạc đương nhiên là hoan hỉ không thôi.

Chỉ cần nghĩ tới việc liệu có phải gặp lại Huyền Lăng Phong hay không, đã khiến cho Đồng Nhạc Nhạc chán ghét. Nên lúc này Nhạc Nhạc cảm thấy cuộc sống hàng ngày quả thật đúng là phong phú, thoải mái vô cùng.

Nàng mỗi ngày canh năm liền rời giường, sau đó hầu hạ Huyền Lăng Thương thay quần áo, khi hắn lâm triều thì nàng trở lại tiểu viện tử, sau đó là thời gian tự do của nàng. Bởi vì thế cho nên, lúc này Nhạc Nhạc đang vô cùng thoải mái ở tiểu viện tử chuẩn bị nước đổ vào bồn để tắm rửa.

Phải biết rằng, hiện tại tuy là mùa thu nhưng nhiệt độ ngoài trời thật là nóng. Mỗi ngày không dễ dàng gì mà được tắm thoải mái như bây giờ. Đồng Nhạc Nhạc ra sức đổ nước vào bồn, sau đó đem những cánh hoa đầy mùi thơm mát thả vào bên trong.

Cũng may, nàng bây giờ là thái giám, bên trong hoàng cung với thân phận là thái giám, vì không có cái kia, nên một phần được xem như là nữ nhân. Cái gì là tô son điểm phấn, xức nước hoa, trang phục lượt là, trang điểm xinh đẹp, vô luận thế nào cũng là đặc tính của nữ nhân.

Cho nên, cứ coi như Đồng Nhạc Nhạc mang hoa vào bồn tắm, nếu bị bắt gặp thì cũng chẳng làm gì. Dù sao đó là thái giám mà thôi.

Nhạc Nhạc rải đều trong bồn tắm, cánh hoa đỏ tươi nổi bồng bềnh trên mặt nước, tỏa ra hương thơm mát mẻ khiến cho người ta tinh thần cảm thấy dễ chịu, khoan khoái. Đồng Nhạc Nhạc lập tức cởi bỏ trang phục để cả người chìm vào bên trong.

Cảm giác mát lạnh của nước vây quanh, vỗ về lên làn da mịn màng, trắng trẻo theo từng cử động của nàng khiến cho Nhạc Nhạc giờ này tâm tư thả lỏng, cả người như đang được mát xa, không nhịn được rên lên một tiếng thật là khoái hoạt.

"A, thật là thoải mái. . ."

Đồng Nhạc Nhạc ngửa đầu trên bồn tắm, con mắt híp lại, dáng vẻ đầy hưởng thụ, một tay đưa lên vốc một ít cánh hoa và nước vui đùa.

Bất chợt Nhạc Nhạc đưa hai tay vuốt vuốt trước ngực, hai khối tròn tròn mềm mềm rung rung nẩy lên, thật là chết người mà. Phải biết rằng, làm thái giám kỳ thật phi thường khổ cực, nàng phải dùng vải để buộc cố định lại, không cho người khác biết. Rõ ràng hai khối mềm mại phái nữ kia bây giờ đang trong giai đoạn phát triển bị buộc thời gian dài thật là bức bối.

Mặc dù vóc dáng của nàng nhỏ nhắn, xinh xắn, chỉ là chỗ nào nên lõm thì lõm, chỗ nào cần lồi thì lồi rất hoàn chỉnh, cho nên hai khối như bánh bao kia đều phát triển hết sức nghiêm túc, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc mỗi lần khỏa thân đứng trước gương đều luôn tự kỷ mà thỏa mãn một phen.

Dù sao người có vóc dáng yêu mị như nàng cùng là thế gian khó cầu a, chỉ tiếc, dáng dấp như thế lại mỗi ngày phải giấu đi, không dám cho người ta biết, thật sự là rất đáng tiếc.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc thở dài, đột nhiên nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy ngoài cửa sổ xuất hiện hai bóng dáng, trên mặt nàng sửng sốt, trong lòng run lên không thôi.

Tuy nói cái...này tiểu viện tử chỉ có một mình nàng ở đây, nhưng là hằng ngày nàng đều đề phòng, cẩn thận nhìn trước ngó sau. Mỗi lần tắm rửa đều đóng tất cả cửa sổ lại, hơn nữa, nếu có người tìm đến nhất định phải gõ cửa chính.

Chỉ là lúc này, hai bóng đen ngoài cửa số cứ thì thầm, thậm thà thậm thụt, thật sự làm cho người ta khả nghi đang bàn chuyện để làm việc xấu.

Nghĩ tới đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nghi hoặc, kinh ngạc, liền lập tức lặng lẽ không một tiếng động từ bồn tắm bên trong đứng lên, nhanh chóng mặc lại trang phục, lách mình qua một cái cửa xoay bên cạnh để đi ra ngoài.

Tất cả hành động của Nhạc Nhạc đều làm lặng lẽ, hết sức cẩn thận và khẩn trương không phát ra một tiếng động nào, hơn nữa, ở tiểu viện này, nàng rất là quen thuộc, dựa vào đường đi, Đồng Nhạc Nhạc tránh qua hai bóng dáng kia, sau đó trốn ở trong một bụi cây quan sát.

Từ phía bên trong nhìn ra, Đồng Nhạc Nhạc không những che giấu được vị trí ẩn nấp của mình, mà còn có thể quan sát hết thảy mọi động tĩnh của tiểu viện. Cho nên, hai bóng dáng mới vừa đứng ngoài cửa sổ vừa rồi, giờ phút này Đồng Nhạc Nhạc đều nhìn rõ ràng.

Giờ phút này, sắc trời đang chuyền dần dần về tối, mặt trời đã lặn, ánh đèn rực rỡ trong hoàng cung dần dần được thắp sáng lên. Trên bầu trời cao, ánh trăng sáng như gương, các vì sao dày đặc lấp lánh, phát phất tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt như kim cương ngọc quý phát sáng trong đêm tối, chợt ẩn chợt hiện rất mê người.

Mặc dù bên ngoài tiểu viện tử không có đốt đèn, chỉ là giờ phút này ánh trăng sáng tỏ, nhẹ nhàng chiếu xuống, làm rõ hai bóng dáng đang lấp ló kia.

Mộtthân trường bào bằng Thiên Tàm Ti xanh biếc, trên nền vải thêu bằng chỉ kim tuyến, đầu đội mũ ngọc, cho dù đó có là một bóng lưng, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết phân biệt được thân phận người kia. Ăn mặc sang trọng, trang phục đáng giá như vậy, mà lúc này cứ thậm thụt hướng phòng của nàng đi tới, trừ cái tên hỗn thế tiểu Ma vương Huyền Lăng Phong kia thì còn ai vào đây nữa.

Chỉ là nàng không biết, cái tên Hỗn Thế tiểu Ma vương này nhè ngay lúc nàng đang tắm mà tới gây chuyện gì?

Có điều, chỉ là dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng biết, khẳng định không phải là chuyện gì tốt.

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc nhớ lại, cuối cùng ánh mắt quét một vòng, liền nhìn Tiểu Kính Tử trên tay đang cầm một bọc vải bố màu đen, vừa rồi nàng tuy có thấy cái bọc đó, nhưng vì khoảng cách xa nên không có nhìn rõ, rốt cuộc trong đó chứa cái gì.

Chỉ thấy, Huyền Lăng Phong đang thúc giục Tiểu Kính Tử mở cái bọc đen ra, sau đó mở cửa sổ phòng nàng dốc cái thứ ở bọc vải kia vào bên trong …

Nhờ vào ánh sáng của trăng, Đồng Nhạc Nhạc chỉ thấy đó là một vật dài dài, đen đen, rốt cuộc đó là cái gì nàng cũng không nghĩ ra được. Chỉ nghe âm thanh mơ hồ vang lên tiếng 'Tê tê tê', Đồng Nhạc Nhạc trong lòng sợ hãi, giật mình, trợn mắt, nàng rốt cuộc biết được, cái vật vừa dài vừa đen có vẻ thô thiển kia là gì.

Hừ, thì ra là rắn! ! !

Cái tên chết tiệt Huyền Lăng Phong, mặc dù nàng sớm biết rằng hắn đối với chính mình hận thấu xương, một mực muốn báo thù. Không nghĩ tới, hắn như vậy thật ngoan độc, lại mang rắn thả vào trong phòng nàng. Cũng không biết, mấy con rắn kia có độc hay không nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.