Lần Đầu Gặp Gỡ

Quyển 3 - Chương 22-2




Hôm nay là sinh nhật bố của Lương Duy Nặc, cũng là lần đầu tiên sau khi kết hôn Tưởng Vĩ Nhân tham gia tiệc chúc thọ bố chồng. Nghe Duy Nặc nói, những năm qua đều đã tổ chức tiệc lớn mời khách khứa, nhưng năm nay chỉ có người trong nhà cùng nhau ăn tối tại gia đình.

Sau khi cưới, hai người không ở cùng bố mẹ chồng, về việc này, bố mẹ của Lương Duy Nặc vẫn vô cùng không đồng ý. Nhưng mà Lương Duy Nặc vẫn cứ kiên trì, bọn họ cũng không thể làm gì được.

Sau khi xe đậu trước cửa nhà lớn, Duy Nặc quay đầu mỉm cười với Vĩ Nhân một cái, trêu ghẹo nói: “Chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường rồi chứ?”

Vĩ Nhân cười cười, thực ra thì miêu tả của Duy Nặc cũng không tính là khoa trương, bởi vì sau khi cưới mỗi lần về nhà lớn, cô đều cảm giác giống như lên chiến trường một lần.

“Em biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”

“Đồ ngốc! Biểu hiện rõ ràng là bố mẹ anh.” Anh hiểu rõ bố mẹ mình, bọ họ cảm thấy Vĩ Nhân gả cho anh là trèo cao, vì vậy chưa từng cho Vĩ Nhân sắc mặt hòa nhã.

“Đã kết hôn lâu như vậy, họ vẫn không thể tiếp nhận em……Nặc, anh thực sự không suy tính đến việc chuyển về đây ở sao? Em cảm thấy nếu ở cùng một chỗ, có lẽ lâu ngày bọn họ sẽ có thói quen có em, tiếp nhận em.”

“Không được! Trừ khi bọn họ tiếp nhận em hoàn toàn, anh mới suy nghĩ đến việc về nhà ở. Anh không muốn mỗi ngày em đều xem sắc mặt của họ để sống qua ngày.”

“Nặc—“

“Đừng nói nữa. Chỉ ăn bữa cơm, đã cảm giác như ra chiến trường, anh làm sao có thể để em hãm sâu lâu dài trong cái chiến trường này đây? Anh không làm được. Chuyện này không cần bàn thêm nữa. Xuống xe đi, vợ thân yêu.”

Duy Nặc ngừng câu chuyện, mở cửa xuống xe, bước chân định vòng qua đầu xe mở cửa thay Vĩ Nhân thì một trận choáng váng khiến anh ngừng lại.

Vĩ Nhân ở trong xe thấy thế, vội vàng xuống xe, đi tới bên cạnh anh hỏi: “Sao vậy?” Nhìn anh hình như bắt đầu có chút không thoải mái..

Lương Duy Nặc lắc lắc đầu, muốn giảm bớt hoa mắt, một lúc sau anh mới nói: “Không có việc gì. Có lẽ gần đây quá bận rộn, ngày hôm qua lại ngủ muộn, cho nên có chút choáng đầu. Đi thôi.” Anh bày ra một nụ cười trấn an Vĩ Nhân, dắt tay cô, đi về phía nhà lớn.

Sau khi vào nhà lớn, bọn họ đi tới phòng ăn, trừ hai người ra, những người khác đều đã ngồi trước bàn ăn.

“Bố, sinh nhật vui vẻ! Mẹ.” Duy Nặc mở miệng trước, chào hỏi bố mẹ mình.

“Bố—” Vĩ Nhân vừa mới mở miệng nói được một chữ, đã bị bà Lương cắt đứt.

“Ăn cơm đi, chúng ta chờ lâu rồi.” Bà Lương nhìn về phía Duy Nặc, không hề nhìn Vĩ Nhân một lần, biểu hiện giống như không hề có Vĩ Nhân ở đây.

Vĩ Nhân khẽ thở dài, cũng không muốn bị cắt đứt chào hỏi nữa.

Duy Nặc cầm tay Vĩ Nhân, cười với cô, sau đó thân mật đẩy cô về phía cạnh bàn ăn, kéo ghế ăn ra thay cô.

Sau khi Vĩ Nhân ngồi xuống, anh mới kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.

Lương Duy Nặc hoàn toàn không để ý những người khác còn chưa động đũa, tự tay cầm lấy đôi đũa gắp một miếng sườn xào chua ngọt mà Vĩ Nhân thích ăn, nói: “Ăn đi, nhất định là em rất đói bụng.”

Hành động của anh, ông Lương, bà Lương, đều cảm thấy rất chướng mắt.

Lương Duy Nặc cũng gắp cho mình một miếng sườn, ăn miếng cơm đầu tiên.

“Năm nay con chuẩn bị quà gì tặng bố con?” Bà Lương mặc dù tức giận, nhưng mà hết cách, bởi vì con trai mình ăn cơm đầu tiên, bà cũng không thể bảo anh không được ăn!

Lương Duy Nặc không nhìn mẹ mình, chỉ nói thản nhiên: “Con không chuẩn bị. Vĩ Nhân chuẩn bị, nhưng mà nếu mọi người coi như không có cô ấy, con nghĩ món quà tặng kia cũng không cần thiết phải lấy ra.” Anh gắp một miếng rau xanh nữa cho vào bát của Vĩ Nhân, giọng nói chuyển thành vô cùng thân mật, nói với Vĩ Nhân: “Ăn đi, bé ngốc, ngẩn người làm gì?”

“Đây là thái độ nên có mà anh nói chuyện với mẹ mình sao!” Ông Lương tức giận.

“Thái độ của con không có không tốt, lời nói cũng đều là sự thật. Nếu như có chọc giận mọi người mất hứng, bữa cơm này cũng không cần ăn nữa.” Lương Duy Nặc cũng tức giận, anh nhẹ nhàng đặt bát đũa xuống, nhìn thẳng bố mình.

“Anh! Anh vì một người đàn bà mà chống đối lại bố mẹ, anh như vậy có đúng không?” ông Lương quát hỏi.

Lương Duy Nặc đứng dậy, đồng thời kéo cả Vĩ Nhân, lạnh lùng nói: “Con không cho rằng con chống đối cái gì. Hơn nữa rất không khéo, người đàn bà trong miệng bố mẹ lại không phải là ai khác, chính là người vợ con yêu nhất. Mọi người không thể tiếp nhận cô ấy, con cũng không có cách nào làm như không thấy.”

“Duy Nặc! Anh đừng nói nữa.” Vĩ Nhân lên tiếng cắt đứt lời của anh, cô không thích cãi vã. Cô cho rằng thời gian sẽ chứng minh tất cả, hơn nữa có một số việc không thể chỉ dùng mấy câu mà thay đổi.

“Anh chỉ nói sự thật, không có chuyện gì.” Anh cầm lấy tay Vĩ Nhân, làm cô yên lòng, quay đầu nhìn về phía bố mẹ.

Lương Duy Nặc không muốn nhẫn nhịn thêm nữa, dứt khoát nói rõ ràng: “Cô ấy không hề làm gì sai, chỉ thiếu ở chỗ bối cảnh gia thế không phù hợp với kỳ vọng của bố mẹ mà thôi. Bây giờ thì như thế nào? “Tập đoàn Trung Dục” kiếm được quá ít tiền, con nhất định phải cưới một phú bà, bố mẹ mới vui lòng sao?”

Rất yên tĩnh, ngoại trừ Lương Duy Nặc, không một ai nói chuyện.

“Năm nay con nhận lấy “tập đoàn Trung Dục”, giao cho Vĩ Nhân quản lý “Trung Kinh” hơn nửa năm cũng kiếm không ít tiền, rốt cuộc mấy người còn muốn yêu cầu gì nữa? Con cảm thấy Vĩ Nhân đã đủ rồi. Bố mẹ từ chối tiếp nhận cô ấy, thực ra thì cũng giống như từ chối con….con nghĩ bữa cơm này, con và Vĩ Nhân không thể tiếp tục ăn nữa, mấy người dùng từ từ.” Nói xong, Lương Duy Nặc lôi kéo Vĩ Nhân, bước nhanh rời khỏi nhà lớn.

Sau khi ra khỏi phòng, Vĩ Nhân than thở nói: “Anh thực không nên vì em mà khiến bọ họ mất hứng.”

“Anh không chỉ vì em, cũng là vì anh nữa. Nếu họ có thể đối xử với em tốt đẹp, như vậy anh cũng sẽ nhẹ nhõm hơn. Những lời đó, anh đã muốn nói từ lâu. Chúng ta kết hôn gần một năm, bọn họ vẫn không thể tiếp nhận em, nếu vừa rồi anh không nói gì cả, thì tình hình sau này cũng sẽ không tốt hơn.”

Đi tới bên cạnh xe, Duy Nặc mở cửa bên tay lái thay Vĩ Nhân, lại cảm thấy choáng váng kéo tới, nghĩ thầm thực sự là quá mệt mỏi, xem ra hôm nay trở về phải nghỉ ngơi sớm một chút.

Ngồi vào trong xe, anh nổ máy, trong lòng có cảm xúc nói: “Anh cảm giác rất có lỗi, không có cách nào cho em hạnh phúc hoàn mỹ.”

“Nặc, em cảm thấy được mình đã rất hạnh phúc rồi! Bố mẹ có chấp nhận em hay không, cũng không phải điểm quan trọng khiến em cảm thấy hạnh phúc hay không hạnh phúc. Hạnh phúc của em chỉ từ anh.”

Duy Nặc cười, đáy mắt nồng đậm yêu thương. Sau khi kết hôn, anh phát hiện chính mình càng ngày càng…..yêu cô hơn, anh tin tưởng, bọn họ sẽ yêu nhau cả đời.

“Anh yêu em….Một đời một kiếp.” Anh nói nhẹ, cho cô một cái hôn sâu.

Đêm nay xảy ra chuyện nho nhỏ không vui, lập tức bị nụ hôn sâu này, tình yêu nồng đậm bao phủ lại……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.