Làm Vợ Thật Của Anh Nhé

Chương 8: Vợ, mời vào nhà




“Em im lặng một chút cho tôi! Tôi chưa ăn em mà, em kêu lớn như vậy làm gì!” Y chịu không được mắng to, đặt hắn lên giường, động tác vô cùng dịu dàng giống như Điền Vũ Mặc là búp bê thủy tinh dễ vỡ, sợ chỉ hơi dùng sức thì sẽ làm đau hắn.

Điền Vũ Mặc cắn môi, quật cường nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Nghiêm Ký Hạo.

Nghiêm Ký Hạo lần này không phát hỏa hay nổi giận mắng hắn. Nhìn hắn thương tích đầy mình, nhíu mày, từ trong túi lấy ra một lọ thuốc mỡ màu trắng xức lên vết thương xanh xanh tím tím của hắn.

Điền Vũ Mặc muốn cự tuyệt, nhưng y uy hiếp trước nói: “Nếu như em dám lộn xộn, đừng trách tôi sau khi về nhà sẽ không khách khí với mẹ em!” Y biết rõ chỉ có như vậy mới có thể làm con riêng cứng đầu nghe lời một chút.

Quả nhiên khi Điền Vũ Mặc nghe vậy, lập tức ngừng giãy dụa, oán hận, biết điều một chút để cho y thoa thuốc. Tên ác ma hạ lưu vô sĩ này chỉ biết lấy mẹ ra để uy hiếp hắn. Trên đời này tuyệt đối không có ai có thể làm cho hắn chán ghét, kinh tởm và căm hận hơn y!

Mặc dù động tác của y vô cùng dịu dàng, mềm mại giống như lông vũ nhưng Điền Vũ Mặc bị thương thật sự quá nặng, dù nhẹ nhàng cách mấy cũng làm hắn đau. Điền Vũ Mặc đau đến cắn chặt môi. Y biết hắn rất đau nên động tác càng nhẹ nhàng hơn. Dịu dàng lau vết thương, vừa thoa thuốc vừa ôn nhu thổi thổi giúp hắn xoa dịu đau đớn.

Điền Vũ Mặc thấy y dịu dàng với mình trong lòng khẽ động nhưng nghĩ đến việc y đã làm với mình. Mình biến thành thế này cũng đều do y hại, hận ý đối với y càng ngập tràn.

Y lau kĩ lưỡng, giúp Điền Vũ Mặc xử lý các vết thương trên người. Hiện tại chỉ còn vết thương nặng nhất nơi cúc huyệt. Tiểu huyệt bị thương nghiêm trọng làm tay chơi già đời như y nhìn thấy cũng phải hút một ngụm lãnh khí. Lỗ nhỏ của con riêng so với lúc nãy mình rời đi còn nghiêm trọng hơn, khẳng định liên quan đến chuyện hắn bò dậy nên làm vết thương chuyển biến xấu hơn. Tiểu huyệt sưng to giống như tiểu đào tử, nếu không nhanh điều trị rõ ràng sẽ lập tức sinh mủ.

Vốn muốn đưa Điền Vũ Mặc tới bệnh viện, cho bác sĩ chuyên nghiệp trị liệu nhưng nghĩ đến thân thể đặc thù của Điền Vũ Mặc nên không có cách nào đi bệnh viện. Mặc dù cũng có thể gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra nhưng y không muốn ai khác ngoài mình nhìn thấy thân thể của Điền Vũ Mặc

“Mở chân ra để tôi giúp em bôi thuốc vào tiểu cúc. Có thể sẽ rất đau, em ráng chịu một chút!” Y nói với Điền Vũ Mặc, y không dám mạnh tay kéo chân Điền Vũ Mặc ra, sợ sẽ ảnh hưởng xấu đến vết thương của hắn.

“Nơi đó không cần ông chạm tới! Mời ra ngoài giùm, tôi mệt rồi, muốn ngủ!” Điền Vũ Mặc không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu cự tuyệt. Hắn không bao giờ …muốn y đụng tới nơi tư mật ấy một lần nữa. Mới vừa rồi để cho y thoa thuốc đã là cực hạn lắm rồi. Nhưng chỗ kia hắn thật sự không cách nào chịu được y chạm vào. Điều này sẽ càng khơi gợi thêm ký ức đen tối mà hắn đang cố quên!

“Đừng bướng bỉnh nữa! Em không thấy tiểu cúc của mình bị thương nghiêm trọng đến thế này sao? Nếu không nhanh thoa thuốc, chỗ đó nhất định sẽ phế bỏ!” Y nhíu mày, bất đắc dĩ mắng. Đứa nhỏ này, lúc này là lúc nào rồi mà còn giỡ tính trẻ con ra.

“Đó là chuyện của tôi, không cần ông lo! Mời ra ngoài nhanh đi, tôi thật muốn ngủ!” Điền Ngữ Mặc kiên quyết lắc đầu. Trong lòng khinh thường thầm mắng, y thật không biết xấu hổ, là ai làm chỗ ấy của hắn thành ra như vậy. Hiện tại cần gì phải mèo khóc chuột, giả từ bi! Hắn ước gì chỗ đó của mình có thể bị hủy, như vậy y sẽ không còn đụng tới hắn nữa, sẽ không còn ai cường bạo hắn nữa!

“Tiểu Mặc, đừng nháo nữa! Nghe lời một chút, để ba ba bôi thuốc vào huyệt khẩu nhỏ của con, xức thuốc xong con sẽ cảm thấy thoải mái. Chẳng lẽ hiện tại con không cảm thấy đau sao?” Y dụ dỗ nói. Từ khi sinh ra đến giờ y chưa từng nhẫn nại với ai đến thế, ngay cả lão mẫu thân sắp bước sang tuổi sáu mươi cũng vậy. Y cũng chưa từng đối với ai ôn nhu như thế! Đứa nhỏ này thật là tiểu khắc tinh của mình mà! Ai, thật không có biện pháp a. Ai biểu mình thương hắn như vậy làm chi!

“Tôi thà đau đến chết cũng không muốn ông đụng vào tôi!” Điền Vũ Mặc nhịn không được rống lên. Thấy y làm bộ như rất quan tâm, đau xót hắn, hắn thật nhịn không được muốn xé nát cái mặt nạ ôn nhu giả tạo của y ra. Tố cáo tội ác của y, chỉ trích y vô sỉ. Mặc dù hắn biết làm như vậy đối với mình cũng không có lợi, biết chọc giận y sẽ khiến mình ăn nhiều trái đắng hơn. Nhưng hắn không khống chế được nỗi thống khổ trong lòng, nhìn thấy bản mặt của y làm hắn sắp phát điên mất rồi.

“Chẳng nhẽ ba ba làm con chán ghét đến vậy sao!” Y thiếu chút nữa bị hắn chọc giận nhưng y nhịn. Y thở dài một tiếng, nâng cằm con riêng lên để hắn nhìn thẳng vào mặt mình, tâm tình phức tạp hỏi. Giọng nói ẩn chứa bất đắc dĩ và thống khổ. Y không dùng câu nghi vấn mà dùng câu khẳng định. Y cũng biết hiện tại con riêng đang rất khổ sở!

“Đúng!” Điền Vũ Mặc chần chờ một chút, sau đó lớn mật gật đầu. Nếu y hỏi, hắn sẽ nói cho y biết mình có bao nhiêu chán ghét, bao nhiêu căm hận y. Mặc dù hậu quả rất có thể sẽ bị y tàn bạo đánh đến chết.

“Tại sao? Bởi vì chuyện buổi sáng?” Y thở dài một tiếng.

“Đúng!”

“Ba ba yêu con! Cho nên ba ba muốn có được con, mới làm loại chuyện đó với cón” Y quyết định nhân dịp này hảo hảo trò chuyện với con riêng. Mặc dù y đã biểu lộ với hắn rất nhiều lần rồi nhưng thật giống như con riêng không tin mình, hoàn toàn không để tâm ý của mình vào lòng.

Thật ra sau khi cơn kích tình qua đi, nhìn Điền Vũ Mặc cả người đầy thương tích, khuôn mặt đẫm nước mắt. Y thật ra rất hối hận. Nếu không phải vì chuyện chocolate làm y quá giận dữ, dẫn đến việc nhất thời kích động cường bạo con riêng. Vốn là y chuẩn bị chờ con riêng lớn hơn một chút, đợi thân thể lẫn tâm hồn hắn hoàn toàn trưởng thành, có thể tiếp nhận tình cảm của mình; sau đó mình mới đoạt lấy hắn. Hôm nay y đã phá hỏng hết mọi chuyện rồi, làm con riêng càng thêm căm hận mình, bài xích mình! Nhìn thái độ của con riêng như vậy, mọi chuyện so với y tưởng tượng còn tồi tệ hơn!

“Ông là cha kế của tôi! Là chồng của mẹ tôi!” Điền Vũ Mặc giống như trước đây không chút do dự lắc đầu, hoàn toàn cự tuyệt tình cảm của y.

“Bởi vì nguyên nhân này sao? Nếu là vậy thì tôi sẽ lập tức ly hôn với mẹ em!” Y kích động nói, trong lòng thầm rủa một tiếng. Ban đầu để dễ dàng tiếp cận Điền Vũ Mặc, cho nên mới kết hôn với Điền Nhược Vân nhưng cũng không ngờ tới hôn nhân với Điền Nhược Vân lại trở thành chướng ngại cho mối quan hệ giữa y và Điền Vũ Mặc. Thật là tự lấy đá đập chân mình. Tự mình hại mình!

“Không được!” Điền Vũ Mặc vội vàng lắc đầu, lớn tiếng kêu lên. Mặc dù y không có tình cảm gì với mẹ nhưng hắn biết mẹ yêu người đàn ông trước mặt này nhiều đến cỡ nào. Y là ánh sáng le lói trong cuộc đời tăm tối của mẹ, nếu y ly hôn với mẹ, mẹ nhất định sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, tuyệt vọng không lối thoát. Nói không chừng còn có thể tự sát, hắn tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh!

“Vậy rốt cuộc em muốn tôi phải làm thế nào? Tôi và mẹ em ly hôn, em không đồng ý! Tôi không ly hôn với mẹ em, em lại lấy quan hệ cha con ra để cự tuyệt tôi! Tiểu Mặc, em có biết không, em như vậy làm tôi rất buồn, rất thống khổ!” Y vô lực nói, vẻ mặt như đưa đám. Y thật sự càng ngày càng hối hận, lúc đầu tại sao mình lại không nghĩ biện pháp nào khác tiếp cận Tiểu Mặc, mà lại nghĩ ra cách này. Bây giờ thì tốt rồi, tự mua dây buộc mình. Thật đáng đời mà!

Điền Vũ Mặc giận đến nghiến răng, nghiến lợi. Y nói vậy là có ý gì? Thật giống như hết thảy đều là sai lầm của hắn, mà y mới là người bị hại đáng thương nhất. Thật là không biết xấu hổ! Nhưng Điền Vũ Mặc cũng không nổi đóa, nhịn cơn giận xuống, nắm lấy cơ hội này khẩn cầu y: “Vậy thì ông hãy buông tha tôi đi, hảo hảo yêu mẹ. Tôi sẽ xem ông như cha ruột, kính yêu ông. Làm cho chúng ta trở thành cha con chân chính!” Hắn hi vọng y có thể quay đầu là bờ, mau kết thúc quan hệ không bình thường giữa hai người bọn họ.

“Không được! Tôi cái gì cũng có thể đáp ứng em, nhưng chuyện này thì không thể! Em mộng tưởng cùng tôi xây đắp mối quan hệ cha con chân chính nhưng tôi chỉ muốn em cả đời này làm người yêu của tôi!” Y tàn nhẫn đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của con riêng, khinh thường cười lạnh nói. Y đối với tiếng gọi ba ba một chút cũng không hứng thú. Chỉ khi làm tình kêu ba ba mới thấy hứng thú! (=.=|||| pótay.com)

“Tại sao ông không thể bỏ qua cho tôi?” Điền Vũ Mặc thống khổ gào lên. Bị y yêu thật là khủng khiếp. Hắn sắp bị thứ tình cảm đáng sợ này làm cho hít thở không thông! Hắn thật không rõ tại sao y lại yêu hắn. Hắn chỉ là một đứa bé, lại không xinh đẹp như mẹ, cũng không có dáng người hoàn mỹ như mẹ. Hơn nữa lại còn mang theo một thân thể dị dạng!

“Tại sao em lại không thể tiếp nhận tình cảm của tôi?” Y cũng có chút kích động hỏi ngược lại. Mình đã thực sự làm sai sao? Hay là mị lực của mình đã giảm bớt nên không cách nào hấp dẫn Tiểu Mặc, làm Tiểu Mặc thích mình. Nhưng các tiểu thư danh môn khuê các và đám thuộc hạ trong công ty vẫn mê mình như điếu đổ, điều này chứng tỏ mị lực của mình không có vấn đề gì a! Ai! Xem ra chỉ có thể trách Tiểu Mặc còn quá nhỏ nên không thể nào hiểu được mị lực của mình. Cho nên hắn mới không bị mình phóng điện, chậm chạp đến giờ mà vẫn không chịu yêu mình! (|||=.=||||)

“Ông là ba ba của tôi!” Điền Vũ Mặc không còn lời nào để nói với y nữa rồi. Y sao không chịu hiểu cho nỗi khổ của mình, còn không biết bọn họ làm vậy là sai sao? Y không phải là người lớn sao? Y hẳn là so với mình phải hiểu chuyện tam cương ngũ thường hơn chứ, cái gì là đúng cái gì là sai!

“Trừ câu này ra em còn câu nào khác hay không!” Y cảm thấy huyệt thái dương đau quá. Tại sao Tiểu Mặc luôn lấy những lời này ra để cự tuyệt mình. Y bắt đầu có chút căm hận thân phận cha kế của mình rồi!

“Đây là sự thật!” Điền Vũ Mặc cũng cảm thấy đau đầu quá. Rốt cuộc là muốn hắn nói sao thì y mới hiểu!

Y bất đắc dĩ đến cùng cực, xem ra không có cách nào hảo hảo nói chuyện với đứa nhỏ này rồi. Vấn đề giữa mình và đứa nhỏ này căn bản không thể dùng ngôn từ để giải quyết. Muốn hắn nghe lời mình thì xem ra chỉ có cách uy hiếp là mau nhất!

“Xem ra chúng ta không có chung quan điểm rồi! Cuộc nói chuyện đến đây là kết thúc! Bây giờ tôi ra lệnh cho em mở chân ra, để tôi xức thuốc cho tiểu cúc hoa!” Y từ bỏ dụ dỗ, lại bày ra bộ mặt đen xì, thái độ cường ngạnh ra lệnh.

“Tôi….”

“Em tốt nhất là biết điều một chút. Nếu không tôi sẽ dùng đến biện pháp mạnh, đến lúc đó làm đau em thì em cũng đừng oán tôi!” Thấy Điền Vũ Mặc muốn cự tuyệt, y lên tiếng uy hiếp trước.

Điền Vũ Mặc còn muốn cự tuyệt, y vừa cười lạnh vừa đe dọa: “Cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước. Nếu để tôi sử dụng biện pháp mạnh không cẩn thẩn để huyệt khẩu nhỏ càng thêm thương tổn hay chảy máu gì đó, tôi không chịu trách nhiệm!”

Nghe tới chữ chảy máu, Điền Vũ Mặc không nhịn được run lên, dù gì thì hắn vẫn còn là một đứa nhỏ. Do dự một lúc lâu sau cuối cùng cũng dời mắt đi chỗ khác, khuất nhục cắn môi mở chân ra. Đối với y căm hận và oán khí càng thêm nghiêm trọng hơn. Hôm nay hắn cuối cùng đã hiểu, vô luận là nói gì thì cũng sẽ không thay đổi được y. Y vĩnh viễn bá đạo, tàn nhẫn. Hắn sẽ không bao giờ….tin tưởng nói chuyện với y sẽ giải quyết được vấn đề giữa bọn họ, cũng sẽ không hi vọng có thể làm cha con chân chính. Vĩnh viễn không thể!

“Đây mới là con ngoan của ba ba!” Khóe miệng Nghiêm Ký Hạo nhếch lên, không biết bản thân đã sai lầm khi để lỡ mất cơ hội giải khai gút mắt với con riêng. Trong lòng còn thầm nghĩ: quả nhiên đối với con riêng chỉ có thể dùng cách “uy hiếp” là nhanh nhất, thực dụng nhất. Vật nhỏ này thật đúng là siêu cấp ngược cuồng, chỉ thích uống rượu phạt. Cho dù mình có dùng hảo ngôn hảo ngữ cũng vô dụng. Tiểu Mặc chỉ thích bị hăm dọa!

Để tiện cho việc bôi thuốc giúp Điền Vũ Mặc, Nghiêm Ký Hạo cởi bỏ giày bò lên giường, quỳ giữa hai chân con riêng. Hai chân mở rộng bày ra trước mặt y, Điền Vũ Mặc xấu hổ, mặt đỏ ửng, thiếu chút nữa muốn đổi ý khép chân lại, không cho y thoa thuốc. Nhưng cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể ngượng ngùng nhắm mắt lại.

Nghiêm Ký Hạo cười cười, cúi đầu nhìn trái đào nhỏ còn sưng hơn lúc nãy, chân mày nhíu lại. Bị thương đến như vậy muốn thoa thuốc cũng không được, không cẩn thận sẽ khiến huyệt khẩu nhỏ đáng thương mưng mủ, chảy máu. Xem ra không thể dùng tay thoa thuốc được rồi!

Nghiêm Ký Hạo không dám dùng tay chạm vào cúc huyệt bị thương nghiêm trọng. Suy tư trong chốc lát, rồi ngồi bật dậy gọi điện thoại cho phục vụ phòng. Rất nhanh liền có người gõ cửa, đưa tới một cái hòm y tế.

Từ trong hòm thuốc, Nghiêm Ký Hạo lấy ra một ống nhựa nhỏ trong suốt, sau đó đổ một ít thuốc bột màu trắng vào ống, hướng tới hạ thể của Điền Vũ Mặc.

“Ông muốn làm gì?” Điền Vũ Mặc sợ hãi hỏi, muốn lui về phía sau nhưng thân thể đau đến nỗi muốn động cũng không động nổi. Một cử động nhỏ đối với hắn mà nói cũng là một loại cực hình.

“Đừng động! Biết điều một chút thì ngửa ra, huyệt khẩu của em bị thương quá nặng nên tôi không dám dùng tay đụng vào. Chỉ có thể nghĩ ra cách khác giúp em bôi thuốc!” Y giải thích, sau đó cầm lấy ống thuốc nhắm ngay huyệt khẩu sưng đỏ của con riêng, nhẹ nhàng thổi. Thổi thuốc bột trong ống vào trong huyệt khẩu.

Biện pháp này thật tốt, Điền Vũ Mặc quả nhiên không đau. Thuốc bột màu trắng chạm vào vết thương nóng bỏng bên trong nhục bích liền lập tức trở nên mát mẻ. Làm Điền Vũ Mặc thoải mái không ít.

“Cảm thấy sao? Còn đau nữa không?” Nghiêm Ký Hạo ngẩng đầu lên, quan tâm hỏi, vẻ mặt lo lắng, sợ làm đau tiểu bảo bối.

Điền Vũ Mặc lắc đầu, thấy thế Nghiêm Ký Hạo mới yên tâm thổi thêm hai lần thuốc bột nữa vào huyệt khẩu nhỏ. Chờ thuốc bột hoàn toàn thổi vào bên trong thân thể của Điền Vũ Mặc, Nghiêm Ký Hạo sớm đã mệt lả người, đầu đầy mồ hôi.

“Loại thuốc này tốt vô cùng, là thuốc đặc chế từ nước ngoài. Em nghỉ ngơi hai ngày liền tốt! Bây giờ hảo hảo ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không còn đau nữa!” Nghiêm Ký Hạo bỏ lọ thuốc vào hòm thuốc, ôn nhu giúp Điền Vũ Mặc đắp kín chăn.

Điền Vũ Mặc nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhưng có y ngồi bên cạnh, hắn căn bản không có cách nào an tâm ngủ. Hắn vừa định mở miệng đuổi y đi, lại phát hiện y đã đứng lên chuẩn bị rời đi.

Điền Vũ Mặc nghi ngờ nhìn y, y nhếch môi: “Tôi cũng muốn ở lại bên cạnh em, nhưng tôi ở đây em sẽ cảm thấy mất tự nhiên, không cách nào ngủ được, không phải sao?”

Điền Vũ Mặc kinh ngạc nhìn y, không nghĩ tới y thế nhưng lại biết được suy nghĩ của mình.

“Hôm nay thấy em bị thương nghiêm trọng thế này, tôi tạm thời bỏ qua cho em! Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được viện cớ đuổi tôi đi nữa đó!” Y mỉm cười, cúi đầu luyến tiếc nhìn Điền Vũ Mặc. Mặc dù y rất muốn nhìn thấy gương mặt ngủ say khả ái của con riêng nhưng y không nên làm con riêng bị thương đầy người, chỉ còn cách nghỉ ngơi thật tốt! Cho nên mình nhất định phải nhẫn nại, dù sao mình cũng đã là người đàn ông thành thục, trưởng thành!

Nhìn bóng lưng vững chãi của y biến mất, nghe được tiếng đóng cửa, Điền Vũ Mặc mới hồi phục tinh thần lại. Đối với lời nói và cử chỉ ân cần, dịu dàng của y, hắn khẽ hừ một tiếng, hắn thèm vào….

Nhưng hắn thật mệt mỏi quá, muốn hảo hảo ngủ một giấc. Điền Vũ Mặc rất nhanh liền nhắm mắt lại. Bởi vì tác dụng của thuốc, cả người thư thái không ít. Hắn rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.