Xảy ra chuyện lớn rồi......
“Thật
xin lỗi, thật xin lỗi.” Quan Ngải biết mình gây họa nên cúi đầu xin
lỗi, còn chủ động tiến lên hy sinh tay áo của mình để lau vất bẩn, cố
gắng làm cho áo vest khôi phục lại như trước.
Sau một hồi giày vò ép buộc, Quan Ngải ‘giở trò’ nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.
Hình
như có cái gì đó không đúng, Quan Ngải ngẩng đầu lên, xem xét tình
huống trước mắt. Đột nhiên ánh mắt của cô đối diện với một đôi mắt đen
láy như Hắc Diệu Thạch, Quan Ngải kinh ngạc, trái tim nhỏ bé khẽ run
rẩy, gây ra họa lớn rồi, Quan Ngải không hiểu ý đồ đan xen trong mắt đối
phương, cô cảm thấy đó là tức giận nhưng cũng không giống.
Quan
Ngải lau thêm một lúc nữa, tự nhận là rất sạch sẽ rồi, cười ngượng
ngùng: “Bây giờ đã sạch sẽ rồi, thật sự xin lỗi, anh cứ tiếp tục đi,
tiếp tục đi thôi.”
Nói xong thì xấu hổ lui ra sau, ngước mắt lên,
đối phương vẫn nhìn cô không chớp mắt. Thật là buồn bực, người này rất
kì lạ, hình như ánh mắt này quá mãnh liệt rồi.
Quan Ngải cúi đầu,
giả bộ làm Ninja rùa, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, tầm mắt của người
ngồi đối diện vẫn không thay đổi. Quan Ngải tức giận cúi đầu lần nữa,
nói thầm nho nhỏ: “Quái nhân.”
Không phải là người cuồng nhìn
trộm đấy chứ? Quan Ngải có ý nghĩ hết sức kỳ quái, cũng có chút hoang
mang, cô hoang mang rồi bắt đầu rối rắm, không phải là lại tái phát rồi
chứ. Cô cầm ly cà phê trước mặt lên, uống một hớp, tiếp tục đánh giá một
phen: “Vẫn là cà phê trong tiệm mình ngon hơn.”
Lắp đặt thiết bị xa xỉ như vậy, không phải là cà phê cũng chẳng có gì đặc biệt đó sao? Quan Ngải hả hê, tự đắc.
“Hình như cái đó là của tôi.”
Quan Ngải nghe thấy tiếng nói xa lạ, cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đầu óc mơ màng: “Hả?”
Ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện không còn mãnh liệt giống như vừa rồi mà trở nên bình thường hơn rất nhiều.
Ít
nhất là ba mươi giây sau, Quan Ngải mới tỉnh táo lại, đương nhiên sau
đó cực kì xấu hổ: “Thật xin lỗi, tôi cầm nhầm ly cà phê của anh rồi, hay
là tôi gọi cho anh một ly khác nhé?”
Quan Ngải ơi Quan Ngải, thành không không có mà thất bại thì có thừa......
“Không cần đâu.” Người đàn ông đó lạnh nhạt từ chối.
Quan
Ngải ngượng ngùng ngậm miệng, xem ra đối phương khinh thường nói chuyện
với cô, nhưng cô lại có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mấy lần, ngược
lại càng nhìn càng quen mắt, cô biết rõ nhưng vẫn mạo muội hỏi: “Hình
như anh rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?”
Quan
Ngải thừa nhận loại phương thức làm quen này rất quê mùa, đã quá hạn từ
lâu rồi nhưng mà cô thề với trời, thật sự càng nhìn càng thấy người đàn
ông này quen mắt.
“Đã từng gặp.” Người đàn ông vươn tay, chỉ về phía cửa.
Theo
phương hướng đó, Quan Ngải nhìn sang, chẳng có gì cả, chỉ có một tấm
áp-phích, đúng, là áp-phích, hơn nữa trên đó là một người đàn ông.
Đàn
ông? Quan Ngải xem xét cẩn thận, so sánh hai bên, sau đó kết luận lập
lờ nước đôi: “Người trong áp-phích đó là anh sao? Trình Tín Chi? Tay đua
xe?”
“Không giống sao?” Người đàn ông đó không trả lời mà hỏi
lại, sau đó đứng dậy: “Cho một ly nước đá.” Dặn phục vụ xong người đó
nhìn Quan Ngải một cái: “Quan tiểu thư, vẫn là nước đá thích hợp với cô
hơn.”
Nói xong xoay người để lại một bóng lưng phóng khoáng. Toàn bộ quá trình Quan Ngải đều sững sờ.
Giây
lát sau, Quan Ngải bắt đầu tỉnh táo lại, lầm bầm lầu bầu: “Xem ra mình
thật sự không có phong cách uống cà phê, ngay cả người xa lạ cũng nhận
ra được.” Quan Ngải cầm ly nước đá vừa mới gọi lên, uống thả cửa rồi
dừng lại, sau đó tiếp tục rối rắm: “Tại sao anh ta lại biết mình họ
Quan?”
Người đàn ông này thật quái dị, hành động quái dị, ánh mắt
quái dị, nói chuyện quái dị, sau đó Quan Ngải đưa ra kết luận: “Quái
nhân.”
Xa xa, nơi Quan Ngải không nhìn thấy, ở cửa, người đàn ông
đó đang đứng nhìn cô sững sờ. Đáy mắt anh ta xuất hiện một loại ánh
sáng khó hiểu, lầm bầm lầu bầu:: “Cô là em gái của cô ta. Quan Hân, mười
năm rồi, chắc cô không nhớ rõ tôi đâu nhỉ.” Anh ta cười khẽ: “Cà phê
Thiên Lam.”
Trên quần áo của người nào đó viết bốn chữ này một cách cực kì quang mình chính đại.
Tóm lại, ngày ấy Quan Ngải rất oán hận Quan Hân dẫm trúng vận cức chó, đãi ngộ không phải tốt một cách bình thường
Cho
tới bây giờ khi nhớ lại chuyện đó, Quan Ngải đều vô cùng đau đớn, hận
không thể đấm ngực liên tục, ai nói đi, nếu như ngày đó cô không đi phát
tờ rơi thì không phải cái bánh nhân thịt đó sẽ đập trúng cô sao?
Bất công!
Cùng rẽ ở một chỗ nhưng cảnh tượng lại không giống nhau.
Cà phê Di Mạn, sau giữa trưa, nắng ấm len lỏi vào, cả phòng toàn là mùi thơn.
Giang Hạ Sơ ngẩng đầu, khung cửa màu vàng kim rất quen thuộc.
Giang Hạ Sơ cười lạnh, 1789...... Cùng một địa điểm đấy.
Đẩy
cửa ra, hình như bên trong quán tối hơn bên ngoài rất nhiều, Giang Hạ
Sơ chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của Lâm Khuynh Nghiên.
Giang Hạ
Sơ quen Lâm Khuynh Nghiên hai năm rồi, nhưng không hiểu cô ta, trong trí
nhớ, Giang Hạ Sơ chỉ nhớ rõ Lâm Khuynh Nghiên rất đẹp, giọng nói rất
hay, cho nên bọn họ có hợp tác vài ca khúc, chỉ chừng đó không hơn.
Lâm
Khuynh Nghiên không trang điểm mà để mặt mộc, mặc một cái váy màu
trắng, không có bất kỳ trang sức nào nhưng lại có một vẻ đẹp không thể
rời mắt được. Giang Hạ Sơ vẫn giống như thường ngày, T-shirt trắng, quần
jean, tóc tùy ý buộc sau gáy.
Giang Hạ Sơ cảm thấy Lâm Khuynh
Nghiên rất thích hợp với sự tao nhã, yên tĩnh của quán cà phê, mà cô thì
lại thích hợp với Thiên Lam, giống như hoa cải dầu và hoa hồng, hoa nơi
hoang dã và hoa trồng trong vườn.
Giang Hạ Sơ ngồi xuống, liếc mắt nhìn cà phê trên bàn, cầm lên uống một hớp.
Rất đắng, là mùi vị của Mandailing.
“Đã tới lâu chưa?” Giang Hạ Sơ nhàn nhạt hỏi.
“Vừa
tới.” Lâm Khuynh Nghiên nhìn ly Mandailing kia một chút rồi nhìn chân
mày Giang Hạ Sơ: “Không nhầm chứ? Hình như cô chỉ uống một loại này.”
Giang
Hạ Sơ là người đầu tiên uống Mandailing mà không cau mày, một chút biểu
cảm cũng không có, Lâm Khuynh Nghiên cũng đã nếm thử một lần, từ đầu
đến cuối đều rất đắng, khó nuốt xuống được. Giang Hạ Sơ là một người kì
lạ, Lâm Khuynh Nghiên luôn cho rằng như vậy.
“Tôi thích mùi vị
của Mandailing, rất đắng, giống như cuộc sống vậy.” Giang Hạ Sơ bình
thản, lời nói không có một chút tình cảm chút, sắc thái nào.
Lâm Khuynh Nghiên chỉ cười, không tiếp lời.
Cuộc sống rất khổ, giống như Giang Hạ Sơ, giống như Lâm Khuynh Nghiên, giống như rất nhiều người khác.
Trong
quán rất yên tĩnh, hình như cho dù ngoài cửa sổ có ồn ào sôi động đến
thế nào cũng không thể lọt vào đây được. Lâm Khuynh Nghiên cảm thấy
Giang Hạ Sơ có một loại ma lực, làm cho người ta có cảm giác trầm lặng,
giống như thế giới dừng lại, không còn nhớ đến gì cả.
Lâm Khuynh
Nghiên tao nhã thưởng thức cà phê, lúc này mới phát hiện cà phê đã hết,
không khỏi cảm thấy buồn cười, vậy mà cô lại vì Giang Hạ Sơ yên tĩnh mà
quên hết tất cả. Cô ngẩng đầu, nở nụ cười rất đẹp: “Nếu như tôi nhớ
không lầm thì chúng ta đã hợp tác bảy lần, đây là lần đầu tiên cô chủ
động hẹn tôi, thật là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.” Lâm Khuynh
Nghiên cười trêu ghẹo, lại không khiến cho người khác cảm thấy không
thoải mái, tùy ý lại nhẹ nhàng, linh hoạt.
Hình như Giang Hạ Sơ
vẫn đang ở trong thế giới yên lặng, an nhàn, không có bất kỳ giao tiếp
nào, chỉ qua lại với một mình Diệp Tịch, người mà không ai có thể hiểu
được anh ta.
Giang Hạ Sơ cười có chút mơ hồ, giống như sương khói
sắp tan mất, mông lung không rõ vẻ mặt: “Bất ngờ sao?” Cô dùng giọng
đều đều hỏi ngược lại: “Tôi còn tưởng rằng trong dự đoán đấy.”
Đầu
tiên là gặp gỡ Tả Thành ở khúc quanh, sau đó là ký hợp đồng ca khúc chủ
đề, đều là trùng hợp sao? Giang Hạ Sơ lạnh lùng, sự trùng hợp của cô và
Tả Thành khiến cô cảm thấy buồn cười.
Lâm Khuynh Nghiên không
hờn, không giận trả lời: “Là tác giả đứng đầu bảng xếp hạng ba năm liên
tục, không thất hứa, không chủ động, không đón ý nói hùa. Trong cái vòng
này, đến nay không có một người nào có thể làm cô phá vỡ nguyên tắc,
tôi cũng sẽ không cho rằng mình là ngoại lệ đó.”