Khi
Lăng Mạt Mạt xách túi đựng mì ăn liền trở về chung cư, không nhịn được
có chút thương cảm, cô cảm thấy dường như mình bị cả thế giới vứt bỏ.
Lăng
Mạt Mạt đi tới lầu dưới, vừa định vươn tay ra nhấn nút thang máy, liền
nghe thấy một giọng nói nhàn nhạt cất lên: “Lăng Mạt Mạt.”
Lăng Mạt Mạt dừng động tác lại, quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói, ngay sau đó cô hoàn toàn kinh ngạc.
Lý Tình Thâm, làm sao anh lại ở đây?
Mặc dù đáy lòng Lăng Mạt Mạt nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chào hỏi Lý Tình Thâm: “Chào thầy.”
Chào hỏi xong, Lăng Mạt Mạt cười hỏi: “Thầy tới đây tìm ai sao?”
Lý Tình Thâm gật nhẹ đầu, thẳng thắn: “Ừ, tìm cô có chút việc.”
Vừa nói, anh vừa đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt.
“Tìm em?” Lăng Mạt Mạt trợn to mắt, tò mò hỏi ngược lại: “Tìm em có chuyện gì à?”
Lý
Tình Thâm không để ý đến câu hỏi của Lăng Mạt Mạt, mà nhìn chăm chú túi
mì ăn liền trong tay cô, khẽ nhíu lông mày, anh có chút không vui hỏi:
”Em ăn cái này?”
Lăng Mạt Mạt giật mình, ngay sau đó liền hiểu
anh đang chỉ mì ăn liền trong tay mình, cô giơ tay lên, xoắn tóc, cười
yếu ớt, nói: “Ừ, có một mình nên không muốn nấu cơm, cũng không quá đói,
ăn cái này cho qua bữa thôi.”
Lý Tình Thâm càng nhíu chặt lông
mày, anh nghĩ nghĩ, rồi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện
thoại, nhàn nhạt nói một câu với người bên kia đầu dây: “Giúp tôi chuẩn
bị một phòng riêng, khoảng nửa tiếng sau tôi đến.”
Ngay sau đó,
Lý Tình Thâm cúp điện thoại, vươn tay, lấy túi mì ăn liền trong tay Lăng
Mạt Mạt, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Đi thôi.”
Lăng Mạt Mạt hỏi: “Đi đâu?”
“Ăn cơm.” Lý Tình Thâm trả lời nhanh gọn, rồi dẫn đầuđi về phía trước.
Lăng Mạt Mạt vội vàng đi theo.
Xe
của Lý Tình Thâm dừng cách đó không xa, anh tới trước xe, mở cửa chỗ
ngồi cạnh tài xế, bảo Lăng Mạt Mạt ngồi xuống, đóng cửa xe lại, ném túi
mì ăn liền vào cốp sau, rồi Lý Tình Thâm mới lên xe.
Bảy giờ tối, đường phố bắt đầu nhộn nhịp.
Bên
trong xe rất yên tĩnh, Lăng Mạt Mạt cũng không dám nói lung tung, dần
dần cô cảm thấy có chút nhàm chán, tựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, đánh
liền một giấc.
Đợi đến khi Lăng Mạt Mạt mở mắt, xe đã dừng lại ở
bãi đậu xe, Lý Tình Thâm yên lặng ngồi một bên, nhìn chằm chằm vào kính
chiếu hậu, thấy cô gái đang ngủ bất chợt mở mắt, anh lập tức quay đầu,
hỏi: “Đã tỉnh rồi à?”
Lăng Mạt Mạt ngượng ngùng đỏ mặt, đang suy nghĩ mình phải nói điều gì, Lý Tình Thâm đã cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Lăng
Mạt Mạt cũng vội vàng xuống theo, thấy bãi đậu xe, cô liền nhận ra đây
là nhà hàng “Khải Duyệt”, lấy điện thoại di động ra, liếc mắt nhìn, thế
nhưng đã tám giờ rưỡi rồi, cô không nhịn được ngẩng đầu lên, hỏi Lý Tình
Thâm: “Bị kẹt xe sao?”
Từ nhà cô đến nhà hàng Khải Duyệt, nhiều nhất là hai mươi phút, dẫu có bị kẹt xe, cũng không đến nỗi mất một tiếng.
Lý
Tình Thâm gật nhẹ đầu, rồi nhấn nút mở cửa thang máy, anh không dám
nói, là thấy cô ngủ say, không đành lòng đánh thức, nên đành lặng người
nhìn, anh cực kỳ tham luyến giây phút an tĩnh bên cô như vậy.
Lý
Tình Thâm đã gọi điện thoại, đặt sẵn phòng từ trước, hai người đi vào
vừa ngồi xuống, ngay lập tức có nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.