Lâm Thị Vinh Hoa

Chương 5




Bên ngoài mưa rơi xuống, trong phòng hơi lạnh, Hàn Anh lại không vào phòng ngủ, bọn nha hoàn mới tới rất biết hầu hạ người, bẩm báo Hàn Anh chuẩn bị lò xông hương cho phòng khách, đốt hương mộc tê đậm mùi, hầu hạ Hàn Anh ngủ trên giường gấm ở phòng khách.

Hàn Anh nằm trên giường gấm, ngửi ngửi đệm chăn thơm mùi mộc tê, liền nghĩ tới Phó Tạ lại có thể ở bên ngoài nuôi ngoại thất, ngoại thất còn mang thai, trách không được hắn chưa bao giờ thúc giục chuyện có con với nàng, thì ra là đã sớm có!

Nàng càng nghĩ càng giận, nước mắt sớm đã chảy ra.

Nghĩ đến cuối cùng, Hàn Anh oán hận tính toán: dứt khoát hòa ly, ta sống cuộc sống tự do tự tại!

Thế nhưng Phó Tạ vì sao không chịu hòa ly? Là vì mặt mũi? Hay là bởi vì còn có một chút thích nàng, muốn hưởng tề nhân chi phúc[1]?

[1] Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Suy nghĩ nửa ngày, Hàn Anh vẫn không hiểu Phó Tạ.

Vì giải toả sầu muộn trong lòng, nàng liền muốn giày vò Phó Tạ, giày vò Phó Tạ tự đồng ý hòa ly, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.

Phó Tạ nổi giận đùng đùng đi vào phòng khách.

Trong phòng khách thật ra vẫn còn đốt đèn, giường gấm phía Tây để một chiếc đèn lưu ly nho nhỏ, toả ra ánh sáng hơi yếu mờ.

Vừa vào phòng khách, Phó Tạ liền thấy trong vầng sáng nhu hòa Hàn Anh đang ngủ say, lửa giận dần dần tiêu tán —— Hàn Anh nhát gan, luôn không dám một mình ngủ, trước khi gả cho hắn đều là Từ ma ma Tẩy Xuân các nàng thay phiên hầu hạ; sau khi gả cho hắn hai người rất ít khi tách ra, cho dù thỉnh thoảng tách ra một đêm, nàng không cho người hầu hạ, nhưng cũng đốt đèn tăng thêm lòng dũng cảm...

Hắn đi đến bên cạnh giường gấm, liền thông qua ánh đèn nhìn Hàn Anh.

Hàn Anh mặc áo ngủ thêu hoa màu trắng sữa, tóc đen như mây xõa ra, bờ môi đỏ tươi khẽ chu lên, dường như đang ngủ say...

Phó Tạ nhớ tới đêm qua Hàn Anh không cho mình hôn nàng, còn nói những lời làm cho mình thương tâm, hắn vĩnh viễn cũng không quên được nàng nói “Đêm nay muội sẽ rời đi. Chúng ta tách ra đi”, nói “Phó Tạ, chúng ta hòa ly đi“.

Hắn và Hàn Anh hứa hôn từ thuở nhỏ, là phu thê kết tóc, là người thân nhất, nhưng nàng vì một chuyện nhỏ đã nói “Phó Tạ, chúng ta hòa ly đi”, một chút chân tình cũng không nói, một chút lương tâm cũng không có!

Phó Tạ vừa nghĩ tới Hàn Anh phải rời khỏi hắn, trong lòng liền trống rỗng, đầu óc trống rỗng —— hắn không cách nào tưởng tượng cuộc sống không có Hàn Anh!

Nghĩ tới đây, Phó Tạ cúi người chuẩn bị ngay ôm Hàn Anh, vừa muốn ôm, bỗng dưng nhớ tới cả người mình còn nhỏ nước, liền dừng một chút, tiến tới hôn trên môi Hàn Anh một cái, lại liếm liếm, lúc này mới lưu luyến không rời đi tắm.

Tắm xong đi ra, Phó Tạ dựa vào lò xông hương, đôi mắt nhìn Hàn Anh trong ánh đèn vàng mờ nhạt, trong lòng suy tính.

Hắn không có kinh nghiệm đối với nữ nhân, trước khi ở chung một chỗ với Hàn Anh ngay cả diễm tình thoại bản cũng chưa xem, tất cả kinh nghiệm đều nghe được từ những tướng lãnh dưới trướng lén lút nghị luận trong quân đội, tất cả đều là “Nữ nhân nên đánh không nên nuông chiều” “ tiểu phu thê đầu giường ầm ĩ cuối giường và “ “ không nghe lời? Đánh một trận, lại mua cây trâm dỗ dành” đủ loại lời nói vô vị, về sau mấy lần trộm nhìn quyển sách kia của Hàn Anh, học được bất quá cũng chỉ là ở trên giường làm thế nào để Hàn Anh thích, cái khác còn chưa kịp nhìn...

Phó Tạ không biết nên đối đãi Hàn Anh muốn phản bội hắn như thế nào, liền nghĩ trước trói buộc nàng, sau đó chậm rãi dùng tình cảm, dùng châu báu hoặc...

Còn có Phạm Tinh Tinh, còn có Lam thị, đến cùng ai là gian tế? người chỉ điểm sau lưng là ai? Điều này phải sai người dò xét kỹ càng...

Hết Hàn Anh, Phó Tạ lại bắt đầu chuyện trong triều đình.

Thừa Dận Đế vì sao bỗng nhiên để một người võ tướng như hắn đi thay hộ bộ? Quốc khố thiếu bạc!

Tháng này trong cung Thừa Dận Đế sửa một tòa thanh thiên quan to lớn cho Trương Thiên Sư, lại nạp rồi bốn cung phi, cũng ban thưởng cung điện, muốn bố trí cung điện, lại phong cha của hai cung phi làm hầu, thưởng hầu phủ, còn muốn tu sửa Hoàng Lăng... Cuối cùng phát hiện, hiện tại hộ bộ thiếu hụt một triệu hai trăm ngàn lượng bạc trắng, hơn nữa còn ban thưởng ngoại thích 28 vạn lượng.

Thừa Dận Đế lập tức liền nghĩ đến năm trước đến năm nay người chi tiêu rất nhiều bạc trong quốc khố—— Phó Tạ!

Phó Tạ xen vào việc của người khác đuổi đi Việt Quốc Hải Tặc, lại đánh nhau với bộ tộc Tháp Khắc Khắc, hao phí số lượng lớn cho chi phí quân sự, trả lại cho hai mươi vạn cấm quân một năm quân lương, hắn thật đúng là một cái động không đáy!

Hơn nữa, tiền nhiệm Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung cũng là do Phó Tạ lật đổ.

Làm sao bây giờ? Không ngoài là tăng thu giảm chi! Hơn nữa khẩn yếu nhất chính là khai nguyên!

Nhớ tới lần trước phủ đệ Tiễn Thế Trung tịch thu đến 30 vạn bạc trắng và vô số châu báu tranh chữ, trên khuôn mặt tuấn tú ẩn trong bóng tối của Phó Tạ hiện lên một nụ cười ác độc.

Tài chính Quốc gia sắp sụp đổ, thế nhưng những đại thần hào môn kia vẫn phú khả địch quốc...

Hết chuyện này, Phó Tạ lại bắt đầu suy nghĩ chuyện Tây Cương.

Mùa đông năm trước hắn mới vừa thu thập bộ tộc Tháp Khắc Khắc, đuổi bọn họ chạy tới phía tây sông A Nhĩ tát, vốn nghĩ bộ tộc Tháp Khắc Khắc sẽ yên tĩnh một hồi, không nghĩ tới nữ vương A Lý Mộ của bộ tộc Tháp Khắc Khắc cấu kết với Ba Tư, đồng thời liên hợp lại với tộc Tháp Khắc Khắc ở vùng phía nam cảnh nội Lương Châu của Đại Chu, lại bắt đầu rục rịch...

Phó Tạ chờ tin tức của Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình Xuân, nếu như Từ Bình Xuân bình định không được nội loạn Tháp Khắc Khắc, hắn chuẩn bị lần nữa xuất chinh, lần này dứt khoát đánh thắng quasông A Tát Nhĩ, hoàn toàn thu phục bộ tộc Tháp Khắc Khắc, sau đó di dân đi đến phía tây, khiến bộ tộc Tháp Khắc Khắc hoàn toàn quy phục và quy thuận Đại Chu...

Phó Tạ thừa hành chính là “Nghèo thì chỉ lo thân mình, đạt được thì cứu giúp cả thiên hạ”, không có chút ý thức nào mình chính là người nắm giữ quả tim của Thừa Dận Đế.

Mưa bên ngoài thế dường như nhỏ hơn không ít, tí tách rơi trên mặt đất, một giọt lại một giọt rơi trên bậc thang bên ngoài

Phó Tạ tuy dựa lò xông hương, nhưng cảm thấy xương cốt từng hồi rét run, hắn nhìn thoáng qua kim đồng hồ báo giờ, lúc này mới phát hiện mình vẫn còn đang suy nghĩ, vậy mà đã ngồi ở chỗ này hong khô một canh giờ.

Hắn đứng dậy dùng chăn gấm bọc Hàn Anh lại, trực tiếp ôm nàng trở về phòng ngủ đối diện.

Phó Tạ cảm thấy xương cốt của mình đều đau, cũng không biết là xảy ra chuyện gì, sau khi miễn cưỡng đặt Hàn Anh xuống giường, mình cũng cởi quần áo ra chui vào trong chăn, ôm cả người Hàn Anh mềm mại thơm ngát vào trong ngực, mơ mơ màng màng liền ngủ mất.

Hàn Anh là bị nóng tỉnh.

Phó Tạ giống như bếp lò ôm nàng, làm nàng nóng đến nỗi đổ một thân mồ hôi.

Nàng sờ lên cái trán Phó Tạ, xác định hắn đã phát sốt.

Hàn Anh sửng sốt một lát: thân thể Phó Tạ thật tốt, giống như trong trí nhớ hắn chưa bào giờ sinh bệnh...

Nàng vùng vẫy một cái, rất dễ dàng thoát khỏi cánh tay Phó Tạ đặt ngang eo nàng.

Sau khi đứng dậy, Hàn Anh dặn dò Lương ma ma và Tần ma ma đi vào hầu hạ “Công tử bị bệnh, cho người mời thái y đi”.

Dứt lời, nàng đi phòng khách rửa mặt.

Khi Phó Tạ tỉnh lại, phát hiện mình ăn mặc chỉnh tề nằm ở trên giường, thái y đang ngồi ở bên giường bắt mạch cho hắn, Hứa Lập Dương, Phó An, Tần ma ma và Lương ma ma đứng bên cạnh

Hắn biết mình bị bệnh, gắng gượng nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy Hàn Anh.

Phó An hiểu rõ Phó Tạ nhất, thấy trong mắt phượng của tràn đầy lo lắng, vội nói: “Công tử, thiếu phu nhân ở phòng khách!”

Trước của điện Soái đại nhân, Phó Tạ luôn luôn bao che khuyết điểm, nhất định sẽ không để cho người tới cửa khi dễ nàng...

Tần ma ma là nhũ mẫu của Phó Tạ, tất nhiên là đau lòng nhi tử uống sữa của mình, thấy thế liền thở dài, nói: “Thiếu phu nhân đang dùng điểm tâm!” Công tử bệnh hôn mê, thiếu phu nhân ở phòng khách dùng điểm tâm, một chút cũng không biết đau lòng trượng phu của mình!

Phó Tạ nghe vậy, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn biết Hàn Anh vẫn còn oán trách mình.

Hứa Lập Dương nghe vậy, giống như vô tình hỏi thái y: “Âu thái y, tình hình của điện soái...” Thành công dẫn dắt đổi chủ đề.

Trong phòng khách, Hàn Anh đối diện cả bàn điểm tâm, đại nha hoàn Thiến Ngọc và Như Ngọc mới tới im lặng đứng hầu ở một bên gắp thức ăn cho nàng.

Hàn Anh biết mình nên ăn uống thả cửa chọc giận Phó Tạ, thế nhưng lại luôn ăn không vô, uống một ngụm cháo cũng ngẩn ngơ cả buổi, giận dỗi tại sao mình không tranh giành, vì trong lòng nàng vẫn còn có Phó Tạ.

Nàng dứt khoát chậm rãi gắp đồ ăn, trong lòng tính toán tích trữ riêng của mình, tính toán sau khi quay về Liêu Châu sẽ sống như thế nào.

Phó Tạ đối đãi nàng rất hào phóng, bạc riêng của Hàn Anh đủ cho nàng sống an toàn cả đời.

Nghe động tĩnh trong phòng ngủ đối diện, Hàn Anh nghĩ thầm: đời này ta không lấy chồng nữa, hiếu thuận cha mẹ chăm sóc đệ đệ, trông coi bạc riêng của mình, tự do tự tại làm một bà cô thôi!

Dù sao với tư cách là vợ trước của điện Soái đại nhân, Phó Tạ luôn luôn bao che khuyết điểm, nhất định sẽ không để cho người tới cửa khi dễ nàng...

Phòng ngủ đối diện dần dần truyền đến một hồi ồn ào, Hàn Anh giả bộ như ăn cháo, vểnh tai nghe ngóng, thì ra Phó Tạ muốn ôm bệnh đi hộ bộ xử lý công vụ, ai cũng ngăn không được hắn.

Hàn Anh cuối cùng vẫn là nhịn không được ngẩng đầu nhìn, vừa vặn Phó Tạ đang từ phòng ngủ ra bốn mắt nhìn nhau.

Nàng phát hiện trong vòng một đêm, Phó Tạ giống như tiều tụy hẳn xuống, sắc mặt tái nhợt, nổi bật lên lông mày và lông mi đen nhánh, đôi mắt sáng như sao, tuy bờ môi trắng bệch vì bệnh, nhưng vẫn tuấn tú, mắt phượng tĩnh mịch mang theo khẩn cầu nhìn Hàn Anh, đứng ở đó không nhúc nhích.

Hàn Anh nhìn thấy khẩn cầu trong mắt phượng tĩnh mịch của Phó Tạ, không khỏi trong lòng run lên, nhưng nhớ tới nữ nhân ở trang viên Chu Tiên trấn kia, nhớ tới ý định chủ động hòa ly với Phó Tạ, liền cứng ngắc cúi đầu, tiếp tục dùng đũa gạt chén cháo.

Đợi nàng ngẩng đầu lên, nhà chính sớm trống không rồi, Phó Tạ chẳng biết đã đi ra từ lúc nào.

Buổi sáng mưa rơi xuống, Phạm Tinh Tinh và Phó Du tới gặp Hàn Anh.

Thấy Hàn Anh vẫn có chút rầu rĩ, Phạm Tinh Tinh liền đề nghị ba người đi hành lang sau đá quả cầu.

Hàn Anh miễn cưỡng nói: “Các ngươi đi chơi đi, ta ở chỗ này nhìn là được!”

Lúc Phạm Tinh Tinh và Phó Du đá cầu ở sau hành lang, Hàn Anh không khỏi nghĩ: Phó Tạ bị bệnh thành cái dạng kia rồi, thời gian này đang làm gì nhỉ?

Cả ngày hôm nay Phó Tạ đều do thái y và Phó Tĩnh Lý Chân cùng ở hộ bộ chăm sóc.

Hắn đích thân trấn giữ hộ bộ, chỉ thị thuộc hạ thân tín chia ra làm hai đường, thống lĩnh cấm quân Tùy Đại Nghĩa dẫn đầu một đội cấm quân đi theo Tô Tương Chi và Hộ Bộ Thị Lang Trâu Minh Nghĩa đi thẩm tra danh sách ghi chép kim ngân tích trữ trong kho của Thừa Dận Đế, cấm quân Phó Thống Lĩnh Tiêu Phượng Thiềm dẫn đầu một đội cấm quân theo hộ bộ chủ sự Trương Huân và phụ tá của hắn Lý Kim Triêu đi ghi nhận lại các loại chi tiêu không cần gấp cùng các nghành cồng kềnh khó điều khiển vượt quá số người quy định.

Đến buổi tối, Phó Tạ ốm đau bệnh tật trở lại nội viện Nữ Trinh viện, phát hiện Hàn Anh lại đang ngủ trên giường gấm ở phòng khách.

Hắn thấy bản thân mình không còn khí lực ôm Hàn Anh, lại sợ lây bệnh qua cho Hàn Anh, liền ngủ một mình trong phòng ngủ.

Ban đêm trời lại tiếp tục mưa, mưa từng giọt từng giọt rơi lá chuối tây ngoài cửa sổ phòng ngủ, rất thê lương.

Phó Tạ hàn lạnh lẽo ôm chăn ngủ lẻ loi một mình, uống thuốc thiếp đi, rồi lại ngủ không được, nghĩ đến Hàn Anh đang ngủ say sưa, mình ngồi nhìn nàng cả buổi cũng không tỉnh, trong lòng Phó Tạ càng thêm cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.