Lâm Thị Vinh Hoa

Chương 25




Đối với tiểu phu thê Phó Tạ và Hàn Anh tiểu biệt thắng tân hôn, các loại lưu luyến ôn nhu tất nhiên không cần phải nói, hai người ở trong nội viện hoặc là rúc trên giường gấm nhẹ giọng nói chuyện phiếm, hoặc là sóng vai nhau ngồi trên tháp quý phi phía trước cửa sổ phòng ngủ thưởng thức hoa hồng ngoài cửa sổ, hoặc là tay nắm tay đi đến rừng hồ dương ở hậu hoa viên. Tóm lại không có lúc nào thấy chán.

Tẩy Xuân bảo Nhuận Thu mang theo tiểu nha hoàn Dẫn Ngọc và Phao Ngọc ở ngay cửa ra vào trị sự phòng nội viện, chờ chuông vàng vang lên điện soái hoặc thiếu phu nhân gọi người, mình thì mang theo hai tiểu nha hoàn Sấu Ngọc và Luyện Ngọc, gọi Phó Bình cùng một chỗ an bài thỏa đáng phòng bếp nhỏ ở nội viện, lại bảo Phó Bình phái gã sai vặt đi ra ngoài mua sắm.

Nghĩ đến hôm nay nên mời nhà bên ngoại lão gia, nàng lại dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị một bàn tiệc.

Đợi hết thảy đầy đủ, Tẩy Xuân lúc này mới đi nhà chính xin chỉ thị thiếu phu nhân.

Tiệc đương nhiên bày trong nhà chính, bởi vì là thân nhân nhà mình, cho nên Hàn Anh sai người ở nhà chính đặt một bàn vuông tử đàn nho nhỏ, rượu thịt liền bày trên bàn vuông nhỏ này.

Phó Tạ Hàn Anh đón Hàn Thầm đi vào, ba người theo ngôi thứ ngồi ở bên cạnh bàn vuông tử đàn.

Phó Tạ rất cảm kích nhạc phụ đưa thê tử đến Tây Cương, trước cung kính kính Hàn Thầm ba chén rượu.

Sau khi qua ba tuần rượu, cả Phó Tạ và cha vợ Hàn Thầm đều đã hơi say, trò chuyện liền sâu sắc.

Hàn Anh nghe phụ thân nhắc tới Tri Phủ Nhạc Châu Phong Hòa thanh chính liêm khiết lại bị Thừa Dận Đế nhẹ dạ cả tin lời gièm pha giết chết, liền biết phụ thân muốn cùng Phó Tạ thổ lộ tâm tình, liền thức dậy cho lui người hầu hạ trong phòng, cũng dặn dò Nhuận Thu Tẩy Xuân ở ngoài cửa trông coi, tự mình trở lại ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị rót rượu thêm trà cho Phó Tạ và phụ thân.

Sau khi uống vài chén rượu, Hàn Thầm nhớ tới ông từ lúc vào kinh đến lúc rời kinh, một năm qua cho tới hôm nay ở Lương Châu đã nghe thấy hết thảy, không khỏi xúc động thật lâu, đôi mắt nhìn nửa chén rượu trong chén đá màu xanh lá chuối trong tay mình đóng băng, chậm rãi nói: “Tháng mười năm trước, Tri Phủ Nhạc Châu Phong Hòa bởi vì đắc tội với phụ thân của Chiêu Nghi trong cung, bị một đạo ý chỉ của bệ hạ thắt cổ chết; tháng mười một năm trước, 14 gia đình náo loạn kinh thành, bởi vì không chịu nhường nhà cho thanh thiên quan Trương Thiên Sư, nam đinh trưởng thành trong 14 hộ đều bị lưu vong; 15 tháng 7 năm nay, hội hoa đăng Kim Minh trì, bệ hạ nhìn trúng ba dân nữ, đêm hôm đó đoạt vào trong cung, buổi sáng liền ném ra hai cỗ thi thể...”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ không có một chút biểu lộ, nhưng trong mắt phượng sớm đã mang theo ý giận, cầm ly trong tay, một ly tiếp một ly mà uống.

Những thứ này hắn cũng biết.

Hắn bắt giữ nữ vương bộ tộc Tháp Khắc Khắc, vốn kế hoạch dùng nữ vương kiềm chế bộ tộc Tháp Khắc Khắc, kết quả Thừa Dận Đế lại nạp nữ vương A Lý Na Mỗ làm phi, hơn nữa còn chiêu cáo thiên hạ, phong làm Lệ Phi.

Phó Tạ mỗi lần nhớ tới việc này, đều có xúc động nôn ra máu, cảm giác mình ở phía trước đấu tranh anh dũng bày mưu nghĩ kế, thế nhưng ở phía sau lại có Thừa Dận Đế không ngừng kéo chân hắn!

Hàn Anh lẳng lặng ngồi ở một bên, chăm chú lắng nghe phụ thân kể, thỉnh thoảng đứng dậy rót rượu cho Phó Tạ và Hàn Thầm.

Trong lòng của nàng mơ hồ có một ý nghĩ: tối nay, vô luận đối với Phó Tạ, hay là đối với nàng, có lẽ cũng là một ngày rất quan trọng.

Hàn thầm tiếp tục nói: “... từ đầu xuân đến nay, hoàng hà ven bờ sông đã gặp phải nạn hạn hán nghiêm trọng, nạn hạn hán qua đi chính là ôn dịch, An Quốc Công nhiều lần trần tình, bệ hạ mới đồng ý hạ chiếu giúp nạn thiên tai. An Quốc Công mọi cách điều động một khoảng thuế ruộng, nhưng bệ hạ chỉ thị môn sinh Thôi tể tướng Hồ Húc Thiên chủ trì giúp nạn thiên tai, sau tầng tầng bóc lột, dân chúng đoạt được không bao nhiêu, tình hình thiên tai vẫn như cũ, số lượng lớn nạn dân chảy vào kinh thành. Quan bức dân phản, 21 châu khắp Đại Chu... Mà bệ hạ, vẫn như cũ sưu cao thế nặng túy sinh mộng tử[1], nữ nhân hậu cung nhiều nhất trong các triều đại Đại Chu.”

[1] túy sinh mộng tử

(Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao.

(Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.

Sau khi uống rượu hết rượu trong chén, Hàn Thầm giương mắt nhìn Phó Tạ lâm vào trầm tư, cuối cùng nói ra mục đích của mình: “Trong ‘Lã Thị Xuân Thu’ có một câu nói như vậy, "thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ, chứ không phải thiên hạ của một người"; Khoái Thông đã từng nói, "Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục chi[2], vì vậy người tài cao trước phải nhanh chân." Đại Chu hôm nay chỉ có Phó thị mới có khả năng quần xưng hùng xưng bá trổ hết tài năng, mới có khả năng thành lập một đế quốc chính trị trong sạch bách tính an cư lạc nghiệp! Mà Phó Tạ ngươi, chính là Gia chủ Phó thị!”

[2] Trong Hoài Âm Hầu liệt truyện: Tần mất con hươu, thiên hạ cùng đuổi (ý nói nước Tần mất ngôi vị đế vương, cả thiên hạ liền tranh giành).

Dứt lời, Hàn Thầm buông ly, đứng dậy nhìn Phó Tạ vái chào, đi nhanh đi ra.

Trong phòng lập tức rất yên tĩnh rất yên tĩnh, giường bàn nhỏ trên giường gấm trong bình liên châu cắm một khóm hoa hồng, trong phòng hương thơm hòa lẫn mùi rượu mờ mịt thấm vào ruột gan.

Hàn Anh ngồi ở chỗ kia, lẳng lặng nhìn Phó Tạ đối diện.

Hai tay Phó Tạ lướt qua bàn ăn nhỏ, cầm hai tay Hàn Anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng lành lạnh như nước: “A Anh, có thể chứ?”

Trong lòng của hắn nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức hoành đao lập mã, thay đổi thế đạo chết tiệt bừa bãi lộn xộn lúc này, thế nhưng hắn chưa từng quên Hàn Anh là thê tử của hắn, là người thân nhất trên thế giới này của hắn, cho nên Phó Tạ nghĩ: A Anh nói có thể, ta liền bắt đầu thực hiện khát vọng của ta; A Anh nói không được, ta đây liền cả đời làm trọng thần quyền khuynh thiên hạ!

Tay Hàn Anh bị Phó Tạ cầm thật chặt, sức nóng trong lòng bàn tay Phó Tạ liên tục không ngừng làm nóng bỏng lòng bàn tay của nàng.

Sau khi hít sâu một hơi, mắt to thanh tịnh của Hàn Anh chăm chú nhìn Phó Tạ: “Ca ca, huynh sẽ ức hiếp dân chúng xem mạng người như cỏ rác sao?”

Phó Tạ: “... sẽ không.”

Hàn Anh không hề chớp mắt nhìn đôi mắt Phó Tạ: “Sau khi huynh hiển quý sẽ cưới vợ khác sao?”

Phó Tạ: “Sẽ không.” Hắn vĩnh viễn sẽ không phụ lòng A Anh của hắn.

Trong ánh mắt của Hàn Anh hiển hiện ý cười: “Huynh sẽ nạp thiếp sao?”

Phó Tạ: “sẽ không.” A Anh phiền nhất cái này, hắn làm sao sẽ làm A Anh không vui?

Hàn Anh híp mắt nở nụ cười: “Vậy huynh liền mạnh tay làm đi!”

Phó Tạ: “... Đơn giản như vậy?”

Lúc Hàn Anh đứng dậy đi tới cửa ra vào phòng khách phòng tối phía tây, nghe vậy quay đầu liếc hắn: “Không có đơn giản như vậy!”

Phó Tạ biểu lộ ngây ngốc nhìn Hàn Anh bước nhanh đi vào phòng trong.

Hàn Anh rất nhanh liền cầm hộp chu sa, bút chu sa và một chồng giấy tuyết lãng đi tới.

Đem những vật này trải trên giường bàn nhỏ, nàng lúc này mới vẫy tay gọi Phó Tạ: “Ca ca, đến viết giấy cam đoan cho muội, cam đoan không đổi vợ, không nạp thiếp!”

Phó Tạ mím môi cúi đầu nở nụ cười, cảm thấy A Anh làm trò như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy ngồi xuống giường gấm, nhận bút chu sa Hàn Anh đưa tới, chấm chút ít chu sa, ở trên giấy tuyết lãng vung bút viết nhanh, sau đó đưa ngón trỏ tay phải ra chấm chút ít chu sa, ở chỗ kí tên hạ thủ ấn.

A Anh phải giúp đỡ hắn đi trên con đường gian nan nhất, nếu như nàng coi trọng lời thề như vậy, vậy hắn làm cho nàng vui vẻ một lần thì như thế nào?

Hàn Anh đợi hắn viết xong, cầm lấy giấy cam đoan chăm chú nhìn lại: “Ta và A Anh, vợ chồng son. Đời đời kiếp kiếp, không thay đổi. Nếu có vi phạm, loạn tiễn xuyên tim.”

Bất quá chỉ là mươi bốn chữ bình thường hai, thế nhưng Hàn Anh lật qua lật lại không biết đọc bao nhiêu lần, cái mũi của nàng có chua xót, đôi mắt cũng dần dần ẩm ướt.

Người khác có lẽ không biết, thế nhưng nàng biết rõ Phó Tạ đối với bắn tên có bao nhiêu si mê, hắn lấy môn bắn tên chính mình rất si mê đến thề, nói rõ hắn thực coi trọng lời thề giống như trò đùa này...

Nhìn thấy Hàn Anh rơi lệ, trái tim Phó Tạ từng đợt co rút đau đớn, giống như bị người dùng tay bóp lấy. Hắn kéo Hàn Anh qua ôm lấy, dán khuôn mặt lên khuôn mặt Hàn Anh, đôi mắt chẳng biết lúc nào cũng ẩm ướt.

Phó Tạ buổi chiều phải đi Nghị Sự Đường ngoại thư phòng tổ chức hội nghị quân sự, cùng Hàn Anh nằm trong chốc lát đem Hàn Anh dỗ ngủ rồi rời đi.

Sau khi Phó Tạ rời khỏi, Hàn Anh lại ngủ trong chốc lát, sau khi tỉnh ngủ mới bắt đầu xử lý gia vụ điện soái phủ.

Sau khi nàng đem chức trách quản gia phân cho Phó An, Phó Bình, Tẩy Xuân và Nhuận Thu, thấy nhiệt độ đã giảm, có chút mát mẻ, liền dẫn hai tiểu nha hoàn Sấu Ngọc và Luyện Ngọc đi dạo hậu hoa viên.

Hậu hoa viên thật lớn, mặc dù không tinh xảo tú lệ như hoa viên kinh thành, nhưng càng thêm hào phóng rộng rãi, Hàn Anh rất hài lòng, liên tục đi dạo đến khi mệt mỏi mới trở về nội viện nghỉ ngơi.

Nàng mới vừa ở trên giường gấm ngồi xuống, hai tiểu nha hoàn Dẫn Ngọc và Phao Ngọc cực có ánh mắt, cùng tiến lên trước, Dẫn Ngọc nắn vai, Phao Ngọc ấn chân, hầu hạ Hàn Anh thoải mái cực kỳ.

Tẩy Xuân và Nhuận Thu vốn ghi chép sổ sách ở đông sương phòng, thấy thiếu phu nhân trở về liền tới đây hầu hạ, nhìn thấy Dẫn Ngọc và Phao Ngọc hầu hạ thiếu phu nhân giống như hầu hạ lão thái thái, mà thiếu phu nhân còn bày làm ra tư thái hưởng thụ, không khỏi cũng hé miệng mỉm cười.

Tẩy Xuân chịu trách nhiệm liên hệ khách lạ, liền tiến lên phía trước nói: “Bẩm thiếu phu nhân, phu nhân Tri Phủ Lương Châu Thạch Chí Thành đưa thiếp mời xin cầu kiến.”

Hàn Anh nhắm mắt lại dựa vào đệm, lông mi rung rung, nhưng không lên tiếng.

Tẩy Xuân vội vàng nói tiếp: “Nô tài đã nghe xong, Tri Phủ Lương Châu Thạch đại nhân bởi vì trễ việc quân cơ, bị điện Soái đại nhân trước mặt mọi người phạt roi, giao trách nhiệm hắn lấy công chuộc tội.”

Hàn Anh lúc này mới nói: “Không cần hồi âm.” Một là nàng không thích giao tiếp, hai là thời điểm này vị Thạch phu nhân này tìm nàng, sợ là yêu cầu nàng thay Thạch đại nhân ở trước mặt Phó Tạ xin tha thứ, Hàn Anh mặc kệ chuyện Phó Tạ, bởi vậy thấy đều không cần gặp.

Tẩy Xuân cầm một chồng thiếp mời hồi báo.

Hàn Anh cuối cùng xác định mấy vị nữ quyến buổi sáng ngày mai phải gặp, liền không để ý tới nữa, vẫn cùng Nhuận Thu thương lượng cơm tối.

Thời gian thấm thoát, đảo mắt Hàn Anh đến Lương Châu đã gần nửa tháng.

Phó quân không chủ động tiến công, mà áp dụng thủ thế, đem chủ lực dùng để bảo hộ dân chúng Lương Châu ngày mùa thu hoạch.

Phó Tạ lưu lại nhóm Duẫn Vũ Trạch đóng giữ Lương Châu Thành, còn lại Trần Hi, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Tiêu Phượng Thiềm tất cả đều bị hắn phái đi ra ngoài, chia ra chịu trách nhiệm bảo hộ ngày mùa thu hoạch từng huyện tiếp giáp bộ tộc Tháp Khắc Khắc.

Với tư cách dân tộc du mục, sau khi bị Phó quân cắt đứt toàn bộ lương đạo, bộ tộc Tháp Khắc Khắc chỉ có một cách đó là đoạt lương thực --.

Cho nên vào ngày mùa thu hoạch tháng tám, bộ tộc Tháp Khắc Khắc và Phó quân lẻ tẻ chiến đấu liền nhiều hơn, đương nhiên thắng lợi của phần lớn Phó quân là dùng trường kỳ dĩ dật đãi lao mà chấm dứt.

Sau khi chấm dứt ngày mùa thu hoạch tháng tám, dân chúng Lương Châu chẳng những thành công gặt hái được lương thực, Phó quân cũng thành công lần nữa đuổi bộ tộc Tháp Khắc Khắc chạy tới phía Tây sông A Tát nhĩ.

Sáng sớm một ngày đầu tháng chín, Hàn Anh và Phó Tạ cưỡi ngựa cùng một chỗ đưa tiễn Hàn Thầm hồi kinh phục mệnh.

Hàn Anh cưỡi ngựa thấp nhỏ của nàng đứng song song với Phó Tạ, ngơ ngác đưa mắt nhìn phụ thân đi xa.

Mắt thấy đội kỵ mã của Hàn Thầm biến mất giữa cỏ hoang cây khô, trong lòng Hàn Anh không khỏi có chút thê lương, nhìn hướng phụ thân rởi đi, trong mắt to đầy tràn nước mắt.

Phó Tạ thấy nàng như vậy, trong lòng rất là thương yêu -- hắn không thích nhất nhìn Hàn Anh rơi lệ -- liền ôn nhu an ủi: “A Anh, Lương Châu Thành Nam hơn một trăm dặm có một Thiên Lung Tuyết Sơn, trên đỉnh tuyết sơn tuyết rơi nhiều năm không thay đổi, tuyết chân núi có một thảo nguyên lớn bằng phẳng, ta dẫn nàng đi thảo nguyên này cưỡi ngựa, được chứ?”

Hàn Anh nghe vậy, mắt to ướt nhẹp lập tức sáng lên, ngửa đầu nhìn Phó Tạ: “Được!”

Thấy nàng cười điềm mật, ngọt ngào, thế nhưng trên lông mi dài còn mang theo vài giọt nước mắt, trái tim Phó Tạ đều mềm mại thành nước đường.

Hắn có chút cúi người qua, cầm khăn lụa của Hàn Anh lau nước mắt trên khóe mắt của nàng, ôn nhu nói: “Đường có chút dài, hơn một trăm dặm, nàng cưỡi ngựa điên luôn đó, ta sợ nàng chịu không được, nếu không -- “

Phó Tạ mắt phượng khẽ híp một cái, lóe sáng giảo hoạt: “Nếu không, ta ôm nàng cùng cưỡi nhé!”

Hàn Anh không quan tâm, liền nói ngay: “được!”

Suy nghĩ một chút, Hàn Anh lại hỏi một câu: “Chỗ đó an toàn sao? Có thể đụng với người Tháp Khắc Khắc hay không?”

Phó Tạ rũ mắt xuống: “Nơi đó là nơi đóng quân của Trần Hi, rất an toàn.” Hắn thật ra đã có chút hối hận, vừa rồi chỉ nghĩ đến quang cảnh tú lệ của chân núi Thiên Lung tuyết, lại có thể quên nơi đó là nơi Trần Hi đóng quân!

Hàn Anh cảm thấy Phó Tạ dường như có chút chua chát, nàng dí sát vào Phó Tạ nhìn hắn: “Ca ca, huynh ghen hả?” Không phải là tối hôm qua tổ chức yến hội đưa tiễn cho phụ thân nàng mới biết được điện soái phủ là Trần Hi đốc tạo, ở trước mặt Phó Tạ khích lệ Trần Hi một câu sao? Phó Tạ đêm qua cũng có chút không được tự nhiên, ấn lấy nàng làm không dứt, làm hại nàng buổi sáng thiếu chút nữa không dậy nổi... Hàn Anh còn tưởng rằng hắn đã quên rồi, sao đến bây giờ dấm chua của Phó Tạ còn chưa tan hết?

Phó Tạ: “... Nói bậy bạ gì đó!” Hắn ăn dấm chua của Trần Hi? Nói đùa gì vậy! Hắn thế nhưng là nam tử hán đại trượng phu lòng dạ rộng lớn không câu nệ tiểu tiết đó nha!

Hàn Anh tự nhiên cười nhìn Phó Tạ, không nói gì. Khuôn mặt Phó tạ có chút nóng, sóng mắt ôn nhu lướt nhẹ qua Hàn Anh, thấy nàng đầu đầy tóc đen đều chải lên hết, kéo thành kiểu đào tâm kế chặt chẽ, phía trên chỉ cài một cây trâm ngọc bích, trên mặt tròn nhỏ nhắn trắng noãn mềm nhẵn là lông mày và lông mi dài và dày, môi đỏ tươi, trên người thân là một bộ trang phục cưỡi ngựa xanh nhạt thêu hoa văn màu xanh, y phục gọn gàng càng tôn lên dáng người ngực cao eo nhỏ chân dài thật là tốt, cả người như mật đào chín mọng, cắn một cái mà nói, nước ngọt ngào đầy tràn cả thể xác và tinh thần...

Hắn không tự chủ nghĩ tới kiều diễm phong quang đêm qua, thân thể cũng có phản ứng, vội vàng kéo áo choàng huyền gấm che bộ vị đã có chút ít rõ ràng kia, khuôn mặt tuấn tú dần dần có chút nóng lên.

Hàn Anh vẫn không phát hiện Phó Tạ khác thường, nghiêng đầu có chút phiền não hỏi Phó Tạ: “Ca ca, sao muội đến huynh lại đi liền vậy?”

Phó Tạ phóng ngựa tới gần Hàn Anh, hai tay như sắt nhéo eo nhỏ Hàn Anh, nhẹ nhàng ôm Hàn Anh từ ngực nhỏ thấp của nàng qua, đặt ở trước người mình, một tay ôm eo Hàn Anh, một tay khống chế dây cương, phóng ngựa.

Hiệu úy Cấm quân Lý Chân và Thịnh Vũ Lai chịu trách nhiệm hộ tống bảo vệ an toàn của Phó Tạ và Hàn Anh, thấy thế liền làm mấy động tác tay, những thân binh chịu trách nhiệm hộ tống bảo vệ lập tức trái phải trước sau tản ra, bảo hộ vợ chồng Phó Tạ Hàn Anh đi về hướng nam.

Hàn Anh vừa thấy mới mẻ chỉ chốc lát đã cảm thấy không đúng, tay của nàng lặng lẽ dò xét, đưa tới cái mông của mình dính sát chính là bộ vị kia của Phó Tạ, cách quần áo nhéo nhéo, phát hiện chỗ đó đã sớm cứng rắn, tên đã trên dây rồi, không khỏi cười khẽ một tiếng, cả người lại rụt rụt vào trong ngực Phó Tạ, nhưng tay tiếp tục lưu lại chỗ đó cách quần áo vuốt vuốt.

Nàng vừa sờ soạng không bao nhiêu, Phó Tạ giống như bị điện giật, bỗng nhiên hướng người về phía trước, rùng mình một cái...

Hàn Anh cực kỳ kinh ngạc -- ngoại trừ tân hôn, Phó Tạ cũng không có nhanh như vậy?

Nàng thấp giọng hỏi Phó Tạ: “Ca ca, sao hôm nay nhanh như vậy?”

Khuôn mặt Phó Tạ nóng rần, sau nửa ngày mới nói thật nhỏ: “Chưa từng ở trên ngựa làm qua...”

Hàn Anh đã rõ: thì ra là địa điểm quá kích thích!

Nàng cười thành một đoàn rúc vào trong ngực Phó Tạ.

Phó Tạ nắm cả vòng eo nàng tay trái lặng lẽ thăm dò vào bên trong cổ áo trang phục cưỡi ngựa của nàng cưỡi, dừng lại ở chỗ mẫn cảm của Hàn Anh.

Hàn Anh bất tri bất giác phát ra tiếng hừ lạnh bé xíu không thể nghe, ngọt ngào và lười biếng, như mật đường hòa tan, nhẹ nhàng chảy xuôi theo, kéo ra ngọt ngào tinh tế, quanh quẩn ở trong lòng Phó Tạ...

Tay Phó Tạ giấu trong áo choàng dần dần hướng phía dưới.

Hắn cảm thấy Hàn Anh toàn thân cao thấp đều mềm mại non nớt, non nớt quá hắn cũng không dám dùng sức xoa nắn, chỉ có thể trò chuyện an ủi như vậy, thế nhưng sau khi sờ trong chốc lát, hắn đã nghe được một tiếng gào thét của Hàn Anh...

Đợi Trần Hi nhận được tin tức từ đại doanh ra nghênh tiếp, Hàn Anh là bị Phó Tạ cởi áo choàng bọc lấy ôm xuống ngựa.

Trần Hi thấy thế, có chút nghẹn họng nhìn trân trối: điện soái đại nhân đây là cố ý mang theo thiếu phu nhân chạy băng băng trên dưới một trăm dặm ân ái sao cho hắn xem sao?

Ai biết Phó Tạ vẫn chưa xong, trực tiếp ôm Hàn Anh sải bước đi vào lều lớn của Trần Hi, trước khi vào màn trướng còn thêm một câu: “Trần Hi, đừng cho người vào!”

Lại nói: “Ngươi cũng đừng vào!”

Trần Hi: “...” (#=

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.