Lâm Thị Vinh Hoa

Chương 2




Hàn Anh cảm thấy trái tim của mình giống như bị người khác mang theo ác ý dùng sức bóp trong tay, nàng đau đến không thở nổi.

Nàng bất tri bất giác thả chậm bước chân, đôi mắt che một màn lệ nhìn chằm chằm vào nữ nhân áo lam quần trắng đứng bên trong hàng rào kia, trong đầu hiện ra từng hình ảnh phát sinh khi thấy Phó Tạ ở Ngọc Khê, nước mắt tràn mi.

Mới vừa đi tới phía trước hàng rào bò đầy hoa sắc vi, Hàn Anh đã bị Phó Du, Nhuận Thu và Tẩy Xuân kéo lại.

Nàng giương hai mắt đẫm lệ nhìn đôi mắt tràn đầy khẩn cầu của các nàng, nghe sau lưng truyền đến giọng nói lo lắng của Phó Bình Phó Nghĩa ——“Thiếu phu nhân!”

Hàn Anh ra sức giãy giụa các nàng, dùng khăn lụa lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Phó Nghĩa, nói giọng khàn khàn: “Ta còn không biết, trong trang viên này lại còn có khách nhân?”

Phó Nghĩa thấy thiếu phu nhân tuy trấn tĩnh, thế nhưng trong ánh mắt đã bịt kín một tầng nước mắt, biết nàng nhất định đã hiểu lầm, gấp đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng, lo lắng định giải thích, thế nhưng nhìn lại những nữ quyến cùng đi theo thiếu phu nhân, lắp bắp nói: “... Bẩm... Bẩm thiếu phu nhân... Đó là... Là công tử Bằng... Bằng hữu...” Dựa theo công tử dặn dò, trong trang viên mọi người ước định thành lời nói vị tiểu nương tử mang thai này là ngoại thất của bằng hữu Hà Đông của công tử nuôi dưỡng, Hà Đông hôm nay đang ở Lan Châu, tạm thời gửi gắm ngoại thất cho công tử.

Phó Bình cũng nhận ra nữ nhân bên trong hàng rào, hắn không nghĩ tới công tử lại có thể giấu Uyển Nhã đến trang viên Chu Tiên trấn, thấy Phó Nghĩa dập đầu nói lắp không rõ ràng, liền đẩy Phó Nghĩa qua một bên, trấn định giải thích: “Bẩm thiếu phu nhân, vị này chính là ngoại thất của bằng hữu công tử, chính là vị lần trước ngồi cùng thuyền vào kinh với chúng ta.”

Hàn Anh một câu cũng không tin cái gì “ngoại thất của bằng hữu công tử“, nàng xoay người lại nhìn nữ nhân phình bụng kia, thấy đối phương tuy rằng có thai, nhưng vẫn vẽ lông mày vẽ mắt tô son điểm phấn, ăn mặc rất diễm lệ, trong càng thêm lòng đau đớn.

Nàng trừng Phó Nghĩa Phó Bình, trực tiếp đi vào viện bên trong hàng rào.

Nàng kia thấy nàng đi vào, mỉm cười, miễn cưỡng quỳ gối hành lễ, giọng nói ôn nhu: “Thiếp thân gặp qua thiếu phu nhân.” Thì ra thê tử Phó Tạ lại có thể xinh đẹp như vậy, chỉ tiếc, vẫn là tiểu cô nương!

Hàn Anh đánh giá nàng, cố gắng trấn định: “Ngài là...”

Nàng kia dùng quạt tròn che mặt, cười “ha ha”, ánh mắt mập mờ: “Bẩm thiếu phu nhân, chủ tử thiếp thân tạm thời gởi thiếp thân nuôi ở chỗ của công tử...”

Hàn Anh nhìn nàng kia phong lưu lộ ra mắt hoa đào, nghĩ đến Phó Tạ có lẽ cùng cô gái này hô mưa gọi gió, trong lòng thấy chán ghét và buồn nôn, lúc này cố ý cười nói: “Tạm biệt!”

Dứt lời, nàng xoay người lại rời đi.

Đám người Lam thị thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

Một canh giờ sau, Hàn Anh được Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ xuống xe ngựa.

Nàng chảy nước mắt suốt đường đi, trước khi xuống xe Phó Du và Nhuận Thu cùng giúp nàng trang điểm lại ở trên xe ngựa, nhìn coi như bình thường.

Hàn Anh vẻ mặt bình tĩnh nói lời tạm biệt với tứ cô phu nhân, Phạm Tinh Tinh cùng Lam thị: “... Hôm nay thân thể ta có chút không khỏe, quấy rầy sự vui vẻ của mọi người, thật sự xấu hổ.”

Tứ cô phu nhân vội nói rồi vài lời săn sóc an ủi.

Phạm Tinh Tinh không nói gì, ôn hòa nhìn Hàn Anh, trong mắt tràn đầy hiểu rõ và an ủi.

Lam thị không rõ ràng cũng nâng bụng đi đến trước mặt Hàn Anh, cười hì hì nói: “Ơ, ta nói tam thiếu phu nhân, người cũng phải sớm chút “

Hàn Anh căn bản không phản ứng nàng, xoay người lại liền đi vào Đông Thiên viện.

Lam thị: “... Sớm chút mang thai hài tử, miễn cho con vợ kế sinh ra trước con trai trưởng...” Nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Hàn Anh, giọng nói của nàng càng ngày càng thấp, dần dần mình cũng nghe không được.

Trong lòng Phó Du khổ sở, đưa mắt nhìn Hàn Anh đi xa, liền nhìn Lam thị, ánh mắt như băng: “Đại tẩu, ta thấy người trước nên lo lắng đừng để Vĩnh Thọ trưởng công chúa sinh hài tử trước, dù sao nàng ta cũng là bình thê đại ca cưới hỏi đàng hoàng!”

Lam thị: “...”

Phó Du luôn nhát gan, lúc này tuy rằng bởi vì Hàn Anh cố lấy dũng khí, nhưng cũng không kéo dài, sau khi đâm Lam thị một câu, nàng liền dẫn Tương Lan vội vàng quay về Cao Mộc Hiên.

Hàn Anh ngồi ngay ngắn trên giường gấm nhà chính, lửa lấp đầy vào suy nghĩ trong lòng, ước gì có thể bắt được Phó Tạ hung ác đánh cho hắn một trận.

Nàng nhìn Phó Bình đứng yên ở phía trước, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại: “Ngươi đi tìm công tử các ngươi, nói ta ở trong nhà chờ hắn!”

Phó Bình đáp “Vâng”, lui xuống.

Sau khi Phó Bình rời khỏi, khí lực cả người Hàn Anh giống như đều bị rút cạn, cả người mềm nhũn ngã xuống giường, nước mắt lần nữa tràn mi, trái tim từng hồi run rẩy.

Đám người Tẩy Xuân giương mắt nhìn nàng, đang muốn tiến lên an ủi, Hàn Anh hữu khí vô lực nói: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, đừng làm phiền ta!”

Nàng không cần người khác an ủi, nàng muốn một thân một mình liếm láp miệng vết thương của mình, cân nhắc đường kế tiếp phải đi.

Hàn Anh cho tới bây giờ không nghĩ sẽ thỏa hiệp, Phó Tạ nếu như phản bội nàng, nàng cũng không miễn cưỡng duy trì, cùng lắm thì nhất phách lưỡng tán, dù sao ở Đại Chu phu thê hòa ly tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải là không có...

Chỉ là nghĩ đến chia lìa với Phó Tạ, nước mắt của nàng liền khống chế mà chảy xuống, trái tim co rút từng trận, giống như bị xuyên vào trong nước đá, đau như bị kim đâm.

Hàn Anh té nhào trên giường, yên lặng tự nói với mình: một lần thỏa hiệp đổi lấy suốt đời bị phản bội, thay vì trở thành một đôi vợ chồng bất hoà, không bằng sớm chia lìa...

Thế nhưng nàng có thể khống chế lý trí của mình, nhưng không cách nào khống chế tình cảm của mình, nước mắt không thể kiểm soát, liên tục trào ra ngoài...

Phó Tạ lúc này mới từ Kim Minh uyển đi ra, mang theo Phó Tĩnh và Lý Chân chậm chạp dắt dây cương ngựa rời đi, chậm rãi đi về hướng nội thành.

Hai ngày này hắn rốt cuộc tìm được điểm yếu của Trương Thiên Sư.

Trương Thiên Sư được một phen khoe mẽ, dùng lý do bịa ra “Nếu muốn được quẻ kiền an, cần phải có được quẻ khôn ly”, rốt cuộc thúc đẩy Thừa Dận Đế chỉ thị Phó Tạ đưa hoàng hậu đến Kim Minh trì —— hắn mê tín Trương Thiên Sư, không thể mạo hiểm tính mạng của mình.

Tuy rằng thành công thu xếp tỷ tỷ vào Kim Minh uyển giải sầu, thế nhưng Phó Tạ vẫn đầy bụng tâm sự. Kế tiếp hắn còn muốn làm hai chuyện, một là hắn muốn đổi Lại Bộ Thượng Thư thành người một nhà, hai là Uyển Nhã mang thai đã bảy tháng, còn có hai ba tháng sẽ sinh, hắn phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Nghĩ đến khả năng Uyển Nhã sinh hạ hài tử, trong lòng Phó Tạ lại có tính toán khác: có cần chuẩn bị nữ nhân mang thai khác hay không, để chuẩn bị cho vạn toàn?

Hắn đang suy nghĩ, lại nghe Lý Chân hộ tống bảo vệ ở phía trước thấp giọng bẩm báo: “Điện soái, Phó Bình tới!”

Phó Bình cưỡi ngựa đến, thấy Phó Tạ ngăn lại, vội vàng từ trên ngựa lăn xuống, ném dây cương cho cấm quân mở đường phía trước, tự mình vọt tới: “Công tử!”

Hắn chạy đến trước ngựa Phó Tạ, thấp giọng bẩm báo: “Công tử, thiếu phu nhân đi trang viên, gặp ngoại thất của Hà công tử!”

Tim Phó Tạ trái trầm xuống, lúc này hỏi: “Thiếu phu nhân hiện đang ở đâu?” A Anh ngàn vạn chớ hiểu lầm!

Phó Bình vội nói: “Thiếu phu nhân ở trong nhà chờ người!”

Phó Tạ không cần suy nghĩ, nói thẳng: “Lên ngựa!” Dứt lời, thúc mã nhanh chóng lao ra.

Phó Bình chạy ra ngoài, dắt ngựa của mình đạp lên ngựa, đánh ngựa đuổi theo.

Sau khi đi vào Đông Thiên viện, Phó Tạ dọc theo đường hẻm phía Nam đi nhanh vào trong, Phó Bình Phó Tĩnh theo sát hắn.

Phó Bình một bên chạy chậm theo hắn, một bên lo lắng nhỏ giọng giải thích: “Công tử, thiếu phu nhân hoài nghi Uyển Nhã là ngoại thất của ngài, lúc ấy đại thiếu phu nhân, tứ cô phu nhân, Tứ cô nương và Phạm cô nương cũng đều ở đấy, nô tài không dám giải thích...”

Phó Tạ đi nhanh vào bên trong nghĩ tới biện pháp giải quyết vấn đề —— chuyện Uyển Nhã quá mức quan trọng, một khi bại lộ, đối với hắn, đối với tỷ tỷ, đối với gia tộc Phó thị mà nói đều là đả kích thật lớn, tuyệt đối không thể để cho a Anh biết, thứ nhất không thể để cho a Anh lo lắng, thứ hai sợ a Anh không cẩn thận tiết lộ ra ngoài.

Về phần như thế nào giải thích với Hàn Anh, Phó Tạ cũng nghĩ kỹ, hắn khăng khăng Uyển Nhã là ngoại thất của bằng hữu Hà Đông của hắn. Dù sao Hà Đông hôm nay đang ở Lan Châu, không thể lập tức tới đây đối chất...

Nội viện Phó Tạ vừa vào Nữ Trinh viện, đám người Tẩy Xuân liền ra đón.

Phó Tạ đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Đi ra ngoài hết đi!”

Lại nói: “đóng cửa lớn nội viện lại, không gọi thì không cho phép đi vào.”

Đám người Tẩy Xuân thấy hắn mặt trầm như nước, vốn có chút sợ hãi, sau khi nghe câu dặn dò phía sau này, trong lòng lo lắng cho Hàn Anh trong phòng, liền chần chờ nhìn sang: “... Thế nhưng cô nương nàng...”

Phó Tạ không kiên nhẫn nhìn về phía các nàng, mắt phượng híp lại hiện lên một tia hung quang.

Bốn người Tẩy Xuân lập tức sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh hai chân như nhũn ra, câu nói kế tiếp tất cả đều nuốt xuống, cúi đầu nhất tề lui xuống, còn nghe lời đóng lại đại môn.

Trong nháy mắt đẩy cửa phòng ra, Phó Tạ nhớ tới không biết ở nơi nào nghe được một câu “Tiểu phu thê cãi nhau, đầu giường nhao nhao cuối giường và“...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.