Lâm Thị Lang Cố

Chương 52




Lâm Linh ngã xuống đất điên cuồng ho khan, cả người vẫn còn ngây ngốc.

"Linh Linh, Linh Linh, em sao rồi?" Lão đại đạp cửa, thấy Lâm Linh yếu ớt ngã dưới đất thì vô cùng lo lắng.

Lâm Linh ho tới trào nước mắt, thấy lão đại tới thì tâm tình cũng thoáng buông lỏng, lập tức nhào tới: "Em sợ quá, em cứ nghĩ mình chết chắc rồi!" Cổ cô vẫn còn vòng đỏ bằm, trên mặt có dấu móng tay rạch bị thương, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

"Không sao, không sao, có đại sư ở. Sẽ không sao đâu!"

Lão đại ôm Lâm Linh an ủi, thấy nữ quỷ nằm dưới đất không gượng dậy nổi thì vội vàng ôm Lâm Linh ra ngoài, không dám quấy rầy đại sư thu quỷ.

Lúc Tống Triết tới phòng ký túc xá của Lâm Linh liền phát hiện không đúng, trong tình thế cấp bách đã sử dụng bùa đi xuyên qua cửa tấn công nữ quỷ kia.

Đạo hạnh của nữ quỷ cũng không quá lợi hại, Tống Triết liếc nhìn một cái, chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi, đang lang thang gần trường thì bị nhóm Vương Hằng Kiệt chơi bút tiên mời tới.

Mới đầu nữ quỷ cũng chỉ muốn đùa với nhóm Vương Hằng Kiệt mà thôi, chẳng qua sau đó hành vi của lão nhị Tiễn Phi Vũ làm cô cực kỳ tức giận, cho dù là quỷ thì cô vẫn vui giận vô thường. Hiếm khi có người bồi cô chơi, cô dĩ nhiên muốn chơi tới cùng.

Nữ quỷ nhìn ra Tống Triết lợi hại, cô nằm dưới đất không dám nhúc nhích, sợ bị đánh đến hồn bay phách lạc: "Cầu xin ngài đừng thu tôi!"

Hóa ra bút tiên thật sự giống như bách khoa toàn thư ghi chép, đối tượng mời tới đều là cô hồn dã quỷ! Tống Triết có chút thất vọng, cũng không nói nhiều, thu nữ quỷ vào túi càn khôn chuẩn bị mang về siêu độ.

Chuyện bút tiên cứ vậy hoàn mỹ hạ màn.

Lão đại ôm Lâm Linh, Vương Hằng Kiệt ôm mặt nhìn Tống Triết, ánh mắt lấp la lấp lánh ánh sao, bạn cùng phòng của Lâm Linh lấy hàng chuyển phát quay về thấy trong phòng có thêm ba người nam thì sửng sốt, này là sao a? Lâm Linh đi vệ sinh không ra được nên gọi điện nhờ bạn trai tới giúp sao? Có phải hơi quá rồi không?

Quan trọng nhất là lúc đi cô có khóa cửa, bọn họ làm sao vào được vậy?

Tống Triết không để ý tới mấy chuyện này, dù sao cậu cũng đã giải quyết xong vấn đề, sau khi chào Vương Hằng Kiệt thì chuẩn bị lái xe rời đi. Vương Hằng Kiệt cảm thấy thực áy náy, Tống Triết xa xôi lái xe tới nhưng kết quả bọn họ còn chưa mời được bữa cơm thì Tống Triết đã vội vàng rời đi.

Tống Triết nói: "Không sao, cơm lúc nào ăn không được, tôi còn chút chuyện, lần sau rồi nói! À, nhớ đừng có chơi mấy trò kỳ quái nữa đấy!"

Vương Hằng Kiệt sờ mũi, xấu hổ thề: "Tống Triết, anh cứ yên tâm, sau này em tuyệt đối không làm mấy chuyện ngu xuẩn như vậy nữa đâu."

Sau khi Tống Triết rời đi, Vương Hằng Kiệt trở về ký túc xá, báo tin tốt cho Hạ Thiên Dật cùng Tiểu Ưu, hai người cực kỳ hưng phấn bảo Vương Hằng Kiệt kể lại chuyện khi đó.

Vương Hằng Kiệt kể lại một lần, sau đó cảm khái nói: "Tống Triết quả nhiên lợi hại, nhóm chúng ta gặp bút tiên sợ muốn chết, thế nhưng Tống Triết thực dễ dàng mang nó đi, không tốn tới một phút đồng hồ."

Hạ Thiên Dật nói: "Chúng ta không gửi tiền cho đại sư, cũng không mời cơm, như vậy không tốt lắm đi?"

Tiểu Ưu cũng nghĩ vậy: "Đúng á, đại sư giúp chúng ta một chuyện lớn như vậy, chúng ta ngay cả cám ơn cũng không kịp nói. Đại sư có cảm thấy chúng ta không hiểu chuyện không?"

Vương Hằng Kiệt do dự: "Không đâu, Tống Triết tốt lắm, ảnh không hề nói chuyện tiền bạc với tôi."

Hạ Thiên Dật trừng trắng cả mắt: "Người ta là đại sư, đại sư mà cần mở miệng hỏi tiền chúng ta sao? Toàn là người ta chủ động dâng tiền thôi. Lão tam, ông đừng có ngốc như vậy được không? Biết đối nhân xử thế là gì không hả?"

Mặc dù Vương Hằng Kiệt cảm thấy Tống Triết không phải vì chút tiền của bọn họ mới tới thế nhưng vẫn cảm thấy Hạ Thiên Dật nói có lý: "Vậy làm sao bây giờ? Tống Triết đi mất rồi! Với lại ảnh nói có chuyện cần làm, chuyện mời cơm để sau rồi nói!"

Hạ Thiên Dật thực sự muốn quỳ lạy Vương Hằng Kiệt: "Ôi trời, ông đần chết đi được! Chờ lần sau ông về nhà thì mang tiền tụi mình góp được đưa cho đại sư, sau đó hỏi đại sư khi nào rảnh, tụi mình qua đó mời đại sư bữa cơm. Đại sư có nhận hay không là một vấn đề, chúng ta có đưa hay không là vấn đề khác. Nào có ai xa xôi chạy tới giúp mà chúng ta chẳng nói được câu cám ơn, tiền cũng không đưa, sao có thể để người ta cực khổ như vậy được chứ."

Vương Hằng Kiệt gật đầu không ngừng: "Oh oh oh, chốc nữa mình gọi điện cho ảnh."

Suốt ngày trải qua trên xe, bụng Tống Triết đã đói tới kêu ọt ọt, cậu lái xe tới trạm dừng trên xa lộ thì dừng lại mua chút thức ăn, sau đó tiếp tục lái xe quay về nhà.

Bởi vì không biết hội huyền học nằm ở đâu nên Tống Triết chỉ có thể gọi điện báo với Hoàng đại sư là mình đã về tới nhà, nhờ ông tới lấy.

Hoàng đại sư đáp ứng, đại khái tầm một giờ sau thì tới.

Trong quá trình chờ Hoàng đại sư, Tống Triết thả nữ quỷ ra, nữ quỷ nằm úp sấp run lẩy bẩy: "Tôi không dám nữa đâu, thực sự không dám nữa, cầu ngài đừng bắt tôi đi luyện hồn."

Tống Triết:???

"Luyện hồn?"

Nữ quỷ nhút nhát nhìn Tống Triết, trước mặt thế lực tà ác cô không có cách nào giữ vững dáng vẻ nữ vương ngang ngược như lúc đối mặt với Lâm Linh, ngược lại hệt như một cây cải trắng, thực điềm đạm đáng yêu.

"Đúng vậy, mấy hôm nay nhóm chị em tốt của tôi đã bị nhóm các ngài bắt đi, tôi khó khăn lắm mới trốn được." Kết quá vận khí không tốt, mới vừa trốn tới trường học thì bị nhóm sinh viên kia chơi bút tiên mời tới. Vốn đã hoảng loạn vì chuyện nhóm chị em bị bắt, giờ thấy nhóm sinh viên giả vờ giả vịt trước mặt mình thì không đè ép được ác ý dâng trào trong nội tâm. Kết quả lại đá trúng thiết bản.

Tống Triết khẽ nhíu mày: "Nhóm tụi tôi? Sao cô lại nói như vậy? Tôi bắt chị em của cô khi nào?" Oan ức này cậu kiên quyết không gánh a!

Nữ quỷ sợ Tống Triết tức giận nên vội vàng nói: "Không không không, không phải ngài, ý tôi nói là thuật sĩ như ngài. Người kia rất lợi hại, chuyên tìm kiếm nhóm cô hồn dã quỷ tụi tôi, bắt tụi tôi đi luyện hồn."

Tống Triết cảm thấy không đúng: "Cô có biết người nọ là ai không?"

Nữ quỷ lắc đầu: "Tôi không biết, thoạt nhìn thì lớn tuổi rồi. Có khi chỉ một mình gã, có khi có hai người đi chung với nhau, tôi nhớ người kia gọi gã là sư huynh."

Tống Triết xoa xoa ngón tay, không phải chứ, sao nghe giống hai đồ đệ của Trương Viễn Trung thế kia? Khó trách Vương Hằng Kiệt vừa xảy ra chuyện thì Hạ Vĩ Kỳ liền xuất hiện, còn đào một cái hố thật to chờ cậu nhảy xuống.

Tống Triết chép miệng chậc chậc chậc, âm mưu quá thâm độc! Đáng tiếc lại phải làm bọn họ thất vọng rồi!

"Cô có nhớ chỗ bọn họ bắt quỷ là ở đâu không?"

Nữ quỷ nói: "Ở khu mộ địa ngoại ô, ở đó có nhiều cô hồn dã quỷ." Thật ra nữ quỷ cũng không biết vì sao mình lại may mắn như vậy, nhóm chị em đều bị bắt, có mỗi mình cô vì không rành đường mà thoát được.

Thấy dáng vẻ Tống Triết không giống oai môn tà đạo, nữ quỷ nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói hết rồi, ngài có thể thả tôi đi không?"

Tống Triết lắc đầu: "Đương nhiên là không được."

Nữ quỷ cực kỳ thất vọng, vừa kinh vừa sợ cảm thấy mình đã nhìn nhầm người, nào ngờ lại nghe Tống Triết nói tiếp: "Bất quá tôi có thể siêu độ cô."

Ánh mắt nữ quỷ sáng lên: "Có thật không? Có thật không vậy?" Có thể siêu độ thì ai còn muốn ở lại dương gian làm cô hồn dã quỷ bị khi dễ chứ.

"Đương nhiên là thật!"

Trước nay Tống Triết vẫn luôn giữ lời, lúc Hoàng đại sư tới, Tống Triết vừa vặn gửi gắm luôn chuyện siêu độ nữ quỷ.

Sau khi Hoàng đại sư tới, Tống Triết lấy lá bùa trong túi càn khôn ra, Hoàng đại sư sờ râu: "Quả nhiên là thủ đoạn của Hà Vĩ Kỳ. Năm đó gã cũng dùng thứ này, chẳng qua không được tinh xảo thế nào. Xem ra năng lực đã gia tăng không ít."

Giọng nói của Hoàng đại sư lộ ra chút buồn rầu.

Tống Triết cười nói: "Hoàng đại sư đừng lo, gã lợi hại hơn thì người cũng lợi hại hơn mà, huống chi còn có con ở đây, không có khả năng để bọn chúng thành sự."

Hoàng đại sư vừa vui vẻ lại an tâm: "Đúng vậy!"

"Đúng rồi, con còn chuyện muốn nói với đại sư." Tống Triết nói lại chuyện hỏi được từ nữ quỷ vừa nãy: "Hoàng đại sư, người nói coi rốt cuộc bọn họ định giở trò quỷ gì vậy?"

"Bắt cô hồn dã quỷ để luyện hồn, đây là kiệt tác của đại đồ đệ Hứa Thắng Vinh của Trương Viễn Trung." Hoàng đại sư trầm ngâm một hồi lâu mới nói: "Phương pháp hại người trong đầu bọn chúng có rất nhiều, nhất thời ta cũng không biết Hứa Thắng Vinh định làm gì. Bất quá nếu đã biết địa điểm chúng bắt quỷ thì chúng ta có thể mai phục chờ bắt ba ba trong hủ."

Ánh mắt Tống Triết lóe sáng, cười nói: "Kế này hay! Cần con giúp một tay không?"

Hoàng đại sư lắc đầu: "Bây giờ chúng vẫn chưa biết sự lợi hại của con, con không nên lộ mặt để tránh chúng đề phòng."

Giả heo ăn thịt hổ, đạo lý này Tống Triết hiểu.

"Chờ ta đi mộ địa một chuyến thì chúng nhất định sẽ nghĩ chuyện bên trường học cũng là ta giải quyết chứ không phải con, con đứng phía sau sẽ dễ dàng cho chúng một kích trí mạng hơn."

Tống Triết gật đầu: "Dạ, con nghe lời người, thế nhưng nếu có chuyện thì Hoàng đại sư nhất định phải gọi điện báo cho con biết."

"Yên tâm, ta sẽ làm vậy."

Sau khi tiễn Hoàng đại sư đi rồi, Tống Triết lười biếng duỗi người, hơn sáu tiếng ngồi xe làm cậu mệt mỏi không chịu nổi. Cậu nằm dài trên sô pha gửi tin cho Tiêu Thiên, bảo anh tối nay lúc trở về nhớ mang theo thức ăn, cậu đã sắp chết đói rồi.

Tiêu Thiên biết Tống Triết đã trở lại thì lập tức gập văn kiện, tắt máy tính, gọi Tam Hoàng đang nằm dưới đất gặm cắn đồ chơi: "Đi thôi, Tống ba ba về rồi."

Tam Hoàng nghe thấy ba chữ Tống ba ba lập tức kêu ngao ngao, cả ngày nó ở trên tầng lầu này, sắp chán tới mọc nấm rồi.

Cái mông nhỏ của Tam Hoàng lắc lư lắc lư, dùng móng vuốt nhỏ của mình cào cào cửa, cào không được thì quay đầu lại uông uông vài tiếng, lòng nóng như lửa đốt.

Tiêu Thiên thu thập đồ đạc đi tới, dùng chân đá đá Tam Hoàng: "Rồi rồi, tao tới rồi đây, đừng nóng." Cửa vừa mở ra Tam Hoàng đã phóng ra ngoài hệt như tên rời cung.

Tiêu Thiên chỉ mới đóng cửa lại, Tam Hoàng đã chạy tới cửa thang máy rồi quay đầu kêu ngao ô ngao ô với anh.

Tiêu Thiên bật cười, nhóc con này thông minh hệt như Tống Tống vậy! Chỉ cần tới một lần đã biết đi thang máy rồi.

"Rồi rồi rồi, tao tới đây, đừng gấp."

Tam Hoàng uốn éo mông lắc lắc đuôi, thấy thang máy mở ra liền lao vào trong.

...*... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.