Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 39




"Phụ thân Tư Lăng... Có thể là người của Ma tộc."

Lời này vừa dứt, hiện trường trong nháy mắt trầm mặc.

Tư Lăng trong lòng lộp bộp một tiếng, nhất thời sinh ra một loại dự cảm không ổn. Ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy Nguyệt Thiên Dạ dùng một loại ánh mắt ác ý mà trào phúng nhìn Tư Hàn, giống như đang khiêu khích hỏi huynh ấy, nếu người huynh đệ mình một lòng bảo vệ có huyết thống Ma tộc, cái tên  đệ tử tiên môn chính phái Nhân tộc như ngươi có phải nên "đại nghĩa diệt thân" gì đó hay không.

Diệt em gái nhà cô á!

Tuy rằng trong lòng có chút tức giận, bất quá Nguyệt Thiên Dạ làm như vậy thì Tư Lăng cũng không kỳ quái. Nguyệt Thiên Dạ vốn cũng không phải là loại thánh mẫu Bạch Liên hoa, mặc dù nàng ta luôn bảo vệ người của mình -- đây cũng là nguyên nhân vì sao những nam nhân kia có thể một lòng vì nàng, nhưng nếu ai dám phản bội nàng, nàng liền phải trả lại gấp ngàn vạn lần, không đạp kẻ dám phản bội nàng đến địa ngục là không được.

Mà Tư Lăng chính là người phản bội trong lòng Nguyệt Thiên Dạ không thể nghi ngờ. Hơn nữa người phản bội này còn là kẻ đầu tiên làm nàng cảm động từ sau khi đi tới thế giới này, là nam nhân cho nàng tình yêu toàn tâm toàn ý, là nam nhân nguyện ý yêu nàng đến trả giá bằng tính mạng, đã trở thành người quan trọng nhất trong lòng nàng, là người mà nam nhân khác không thể so sánh. Cũng bởi vì lớp ý nghĩa này là quá quan trọng, lại với những hành vi quyết liệt để chia tay nàng của Tư Lăng sau này, ngược lại đã làm cho nàng khó có thể tiếp nhận, hận đến mức muốn giết chết hắn, kéo theo cũng hận kẻ phản đối nàng ở cùng Tư Lăng là Tư Hàn.

Nguyệt Thiên Dạ đúng là muốn làm khó dễ Tư Hàn, muốn nhìn xem hắn sẽ làm sao, cho nên mới để lộ ra chuyện này. Ma tộc trong mắt tu sĩ đại lục Thương Vũ giống như "chuột chạy qua phố, người người kêu đánh". Ma tộc cùng Nhân tộc là không đội trời chung, nếu bọn họ biết trong nội bộ có một tu sĩ có huyết thống Ma tộc, những người đó sẽ làm như thế nào? Căn bản không cần nghĩ là có thể biết kết quả.

"Đại ca, Tư công tử, nữ nhân này rất xấu rất xấu, thật là rất xấu!" Tiểu Yêu Liên truyền âm cùng đám Tư Lăng, "Chủ nhân, đánh ả phun máu đi, để cho ả biết Tiểu Hồng vì sao lại hồng (đỏ) như vậy!!!"

"..."

Tâm tình vốn vô cùng nghiêm túc, lại bị một thanh âm non nớt bi bô làm cho dở khóc dở cười. Ít nhất một khắc kia, Tư Lăng biểu tình rất 囧, cả ánh mắt Tư Hàn cũng có đôi chút đọng lại, Trọng Thiên kêu ngao một tiếng, dùng móng vuốt che mặt.

Tuy rằng mấy người phản ứng rất nhỏ, nhưng đám Nguyệt Thiên Dạ vẫn bắt được, Nguyệt Thiên Dạ có chút tức giận, cho rằng bọn họ không tin, lại cười lạnh nói: "Đây là ta nghe được từ chỗ Ám Hâm thần quân, phản ứng ngày đó khi Ám Hâm thần quân nhìn thấy Tư Lăng các ngươi hẳn cũng nhìn thấy. Nghe nói phụ thân Tư Lăng là một vị nam tu quý tộc của Ma tộc mà Ám Hâm thần quân ngưỡng mộ trong lòng, địa vị trong Ma tộc rất không tầm thường."

Tư Hàn thoạt nhìn lạnh như băng, không hề có nhân khí, vì thế cũng nhìn không ra hắn đối việc này có ý kiến gì hay không, điều này làm cho Nguyệt Thiên Dạ có chút buồn bực, cũng không biết mình có phải hi vọng Tư Hàn "đại nghĩa diệt thân", sau đó nàng không ngại đem Tư Lăng đón đi hay không.

Tư Hàn nhìn nàng ta, hỏi: "Tên?"

Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt hơi cương, cứng ngắc nói: "Ám Hâm thần quân chưa từng lộ ra."

"Hắn ở đâu?" Tư Hàn hỏi lần nữa.

Nguyệt Thiên Dạ đen mặt, cắn răng nói: "Ám Hâm thần quân cũng chưa lộ ra."

"Diện mạo, tu vi?"

"... Diện mạo hẳn là cực kỳ tương tự Tư Lăng, về phần tu vi... Ám Hâm thần quân cũng không nói, nhưng ta nghĩ hẳn là không thấp." Nguyệt Thiên Dạ mặt cười đã thành mặt đen, cảm thấy Tư Hàn này quả nhiên là người nàng ghét nhất, đều hỏi những thứ nàng không biết.

Nghe vậy, khuôn mặt như khắc băng của Tư Hàn càng lạnh hơn, bất kể là ai cũng đều biết hắn bất mãn với câu trả lời của Nguyệt Thiên Dạ. Trong Phi Thiên thuyền nhất thời hàn khí dày đặc, làm cho người ta cảm thấy một loại lạnh thấu xương. Đây là khí lạnh như băng tuyết mà Tư Hàn phóng ra ngoài, tu vi không đủ, thật đúng là khiến đám Nguyệt Thiên Dạ có chút khổ không thể tả.

Nguyệt Thiên Dạ sắc mặt trở nên xanh trắng vì lạnh, nhưng vẫn cố chấp chống chịu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đường đường là tu sĩ Nguyên Anh mà lại không nói lời không giữ lời sao? Hơn nữa, ngươi còn lấy tâm ma ra thề."

Tư Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng ta, cũng không biết trong lòng nghĩ cái gì.

Kỳ thật, thứ tâm ma này nếu đặt vào Tư Hàn trước kia thì có lẽ vẫn còn có chút cố kỵ, nhưng mà lúc này, ký ức không có, thất tình lục dục cũng sắp không có, thứ tâm ma này căn bản không có khả năng sinh ra được-- đương nhiên, đôi khi vẫn có ngoài ý muốn, mà cái ngoài ý muốn này chính là Tư Lăng.

Tư Lăng lúc này mới hiểu vì sao đại ca của mình lúc trước lại ra tay cứu Nguyệt Thiên Dạ, xem ra là bởi vì thân thế của mình. Nhìn tình huống này, có vẻ sau khi cứu người thì còn phải bình an thả các nàng đi. Tư Lăng nhịn không được đưa mắt nhìn Dung Hoán Thiên, phát hiện hắn lúc này đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình, có lẽ là đang suy nghĩ về nửa huyết thống Ma tộc trong cơ thể mình.

Ánh mắt lạnh lùng, Tư Lăng đang muốn mở miệng thì đột nhiên một bóng đen xông đến, ngay trước khi Nguyệt Thiên Dạ kịp phản ứng ngưng tụ linh lực đón đỡ thì bàn tay mềm đã bị cái gì đó cắt đứt 1 đường, đau đến khiến nàng kêu thét lên một tiếng. Theo sau đó là Kỷ Trường Ca, Dung Hoán Thiên cũng bị công kích, lại chỉ trong một tích tắc, không cho bọn họ cơ hội phản kích.

Lúc này, bọn họ mới nhìn rõ thứ tấn công bọn họ là con yêu thú con màu đen, lại thấy nó nhảy về lại trên vai Tư Lăng, lười biếng liếm móng vuốt. Tuy rằng nhìn như con yêu thú con, nhưng tại Thông Thiên tháp bọn họ đã kiến thức qua chỗ lợi hại của nó, căn bản không dám khinh thường. Cúi đầu nhìn xuống, vết thương nhỏ cỡ móng tay mới vừa rồi bị công kích ở cổ tay thế nhưng có một dấu vết màu xanh đen, giống như tơ máu uốn lượn trượt vào trong huyết quản.

Là độc!

Ba người lập tức tái xanh mặt, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Trọng Thiên.

"Tư công tử, chủ nhân gieo độc tố của nó trên người ba kẻ đó." Tiểu Yêu Liên đúng lúc truyền âm giải thích tình huống cho Tư Lăng, "Chỉ cần còn độc của chủ nhân, thách bọn họ cũng không dám nói lung tung ra bên ngoài, nếu  dám nói lung tung, độc của chủ nhân sẽ khiến bọn hắn lập tức độc tính đốt người, thống khổ không chịu nổi."

Độc của Trọng Thiên Tư Lăng là biết được, hết sức lợi hại bá đạo, hơn nữa sau khi nó nuốt Tà hỏa thì độc tính cũng tăng lên mấy cấp. Hơn nữa trên người mình bây giờ vẫn còn lưu lại một tia độc khí của Trọng Thiên, bất quá đó là Trọng Thiên lưu lại cho hắn dùng để bảo mệnh, cũng không phải để khống chế mình. Từ đó xem ra, Trọng Thiên vẫn rất thù dai, cho nên mới đối xử với Nguyệt Thiên Dạ ác độc như vậy.

Nguyệt Thiên Dạ cũng cảm giác được loại độc tiến vào trong người không phải đơn giản, ánh mắt nhìn về phía Trọng Thiên quả thực như muốn đem nó băm vằm. Lần đầu tiên nàng bị người khác quản chế như thế, loại cảm giác này quả thực là quá tệ.

Lúc này, Tư Hàn lên tiếng, "Các ngươi đi đi."

Kỷ Trường Ca trầm mặt nói: "Độc này?"

"Chỉ cần các ngươi quản tốt miệng mình, nó tự nhiên sẽ không có gì hại đối với các ngươi." Tư Lăng đồng dạng mặt không biểu cảm.

Đã nói như thế, đám Nguyệt Thiên Dạ làm sao không hiểu, nhất thời tức giận đến không chịu nổi. Bất quá, Nguyệt Thiên Dạ lại nhịn xuống, lạnh lùng thốt lên: "Ngày đó còn có đám thiếu chủ Thu gia chứng kiến Ám Hâm thần quân khác thường, dù cho chúng ta không nói, sớm hay muộn cũng có hoài nghi."

"Vậy liền không liên quan tới các ngươi."

Nguyệt Thiên Dạ đáy mắt lộ ra đau xót, sau đó quyết tuyệt dời tầm mắt, không nhìn tên nam nhân làm cho nàng vừa yêu vừa hận kia nữa.

Tư Lăng bày tỏ, loại ánh mắt vừa yêu vừa hận kia thật tình là không làm được gì hắn cả, không nhìn càng tốt.

Hiệp định xong, Tư Lăng liền lệnh Phi Thiên thuyền mở cửa, đem ba người kia đá ra ngoài. Đương nhiên, hành vi đá ra ngoài kia cũng không phải là do Tư Lăng lòng dạ hẹp hòi phân phó, mà là Phi Thiên thuyền tự mình làm. Phi Thiên thuyền bởi vì cứu ba người này, thân thuyền bị tu sĩ Hóa Thần đánh thủng một lỗ to, làm cho nó khổ sở muốn chết, lập tức cũng hận chết ba người kia. Về phần Tư Hàn -- Phi Thiên thuyền bày tỏ, cái tên nhân tu này đắc tội không nổi, cho nên nó không dám giận chó đánh mèo.

Tùy tiện đá người đi xong, Tư Lăng bắt đầu thấp thỏm, có chút rối rắm nhìn Tư Hàn.

Tư Lăng chưa từng nghĩ tới, phụ thân thân thể này là có lai lịch lớn như vậy, thế nhưng là Ma tộc, hơn nữa còn là quý tộc trong Ma tộc. Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ kia chỉ nói có thể là người của Ma tộc, kỳ thật bọn họ đều tin tưởng chắc chắn là Ma tộc. Mặc dù mình bởi vì đời trước làm trăm năm thiện quỷ, đối với tam tộc: nhân, yêu, ma đều không có gì cảm giác gì, cảm thấy đều là sinh vật hình người trí tuệ như nhau. Nhưng mà đối với Nhân tu Thương Vũ giới thì lại là phải diệt trừ lập tức. Mà trăm ngàn vạn năm nay, mọi người cũng quen Ma tộc cùng Nhân tộc đối lập, nếu bên người đột nhiên xuất hiện một người có được một nửa huyết thống Ma tộc, chỉ sợ trước tiên liền quyết định trừ bỏ rồi nói sau.

Đối với Tư Hàn mà nói, người đệ đệ của mình có một nửa huyết thống là Ma tộc, không biết trong lòng có thể có suy nghĩ gì hay không.

Tư Hàn vốn đang trầm tư, thấy đệ đệ ngốc trước mặt đang thấp thỏm  nhìn mình, có chút khó hiểu. Lúc này, Tiểu Yêu Liên cùng Tiểu Khôi đều bò ra, vây quanh Tư Lăng.

"Tư công tử, không ngờ huynh thế nhưng có huyết thống Ma tộc." Tiểu Yêu Liên ôm linh quả vừa cắn vừa nói, "Nếu huynh sinh ra tại thời kỳ thượng cổ, vậy căn bản không phải đại sự gì nha."

"Ngao ~~ "

"Chiêm chiếp Chiêm chiếp ~~ "

Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi ấn móng vuốt ủng hộ lời nói của Tiểu Yêu Liên.

Nhìn ba con yêu, Tư Lăng nhịn không được có chút vui vẻ, nói: "Ta cũng không có cảm giác gì, nếu không phải ma nữ kia đột nhiên xuất hiện, ta đều không biết thì ra trên người ta còn có huyết thống Ma tộc, rõ ràng ta tu luyện là linh khí mà."

Trọng Thiên trợn trắng mắt nhìn hắn, cảm thấy hắn hỏi cái vấn đề quá ngốc.

"Tư công tử, kỳ thật linh khí cùng ma khí chỉ là khí tức bất đồng, nhưng đều là một loại năng lượng có thể tu luyện, trên bản chất không có gì khác biệt. Hơn nữa, dù có là Ma tộc, nếu lúc sinh ra dùng linh lực tẩy đi ma khí trong kinh mạch thì tu luyện linh lực căn bản không thành vấn đề. Tương tự, Nhân tu cũng có thể tu luyện ma khí. Hơn nữa ở Ma Giới lâu như vậy, huynh hẳn là cũng thấy được, Ma tộc cùng Nhân tộc trừ việc sử dụng năng lượng không giống, những thứ khác căn bản không có gì khác nhau." Tiểu Yêu Liên giải thích, những cái này trong truyền thừa chúng nó đều có, đối với chúng nó mà nói là rất tầm thường, nhưng đối với loại  quê mùa như Tư Lăng mà nói thì  lại là lần đầu tiên nghe nói, giật mình không thôi.

Tư Hàn dường như cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó như có chút suy nghĩ, đồng thời câu chuyện của Tiểu Yêu Liên cũng mở rộng suy tư của hắn. Trầm tư một lát, trực tiếp lật tay, ma khí trong không khí tụ tập về trong tay hắn, chỉ chốc lát sau một luồng ma khí màu đen đã xoáy ở trong tay hắn.

Mọi người nhìn về phía dòng ma khí ngưng tụ trên lòng bàn tay hắn, nhất thời ánh mắt nhìn hắn rất không tầm thường.

Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên mở to hai mắt nhìn, đồng thời kêu lên: "Đại ca thế nhưng có thể ngộ đạo ra phương thức sử dụng ma khí, quả nhiên là thiên tài." Tán thưởng một phen, sau đó nhìn về phía Tư Lăng vẫn tại há hốc mồm, ánh mắt kia không cần nói cũng biết.

Đều là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, vì sao lại kém nhiều như vậy chứ? Thật là làm cho người ta khó hiểu nha!

Bị khinh bỉ, Tư Lăng hết sức buồn bực, không phải thiên tài thật sự là rất xin lỗi à! Hứ, không phải người nào cũng có thể làm được như thế, nháy mắt đã ngộ ra chuyện mà trăm ngàn vạn năm không ai nghĩ tới. Mọi người tư duy đã cố định, cho rằng ma khí cùng linh khí là không hòa hợp, thậm chí là bài xích lẫn nhau, Nhân tu không thể hấp thu sử dụng Ma khí, Ma tu cũng thế, đây không phải là chuyện mọi người đều hiểu sao? Làm sao biết nghe được Tiểu Yêu Liên giải thích một trận, thế nhưng khiến Tư Hàn ngộ ra phương thức sử dụng ma khí chứ.

Mà Tư Hàn thật xứng đáng với thanh danh thiên tài của hắn, lúc ngộ ra phương thức sử dụng ma khí thì đồng thời lại mở ra một loại phương thức tu luyện khác, đem những ma khí hắn đã thu phục cẩn thận dẫn vào kinh mạch  trong thân thể, ước lượng khống chế trong phạm vi nhất định, rất nhanh khí tức liền thay đổi, thoạt nhìn như một người trong Ma tộc.

"..."

Tư Lăng đột nhiên có chút thương cảm, thật là quá đả kích người ta, còn có để cho người thường sống hay không đây?

Thí nghiệm vài lần, Tư Hàn mới xua tan ma khí, lại khôi phục khí tức như cũ.

Làm xong đây hết thảy, Tư Hàn ngẩng đầu liền nhìn thấy đệ đệ ngốc đang thở dài, sau đó đưa tay vỗ đầu của đối phương. Cái động tác giống như mọi khi này khiến trong lòng Tư Lăng khẽ động, sau đó nhịn không được mỉm cười, nói: "Đại ca, phụ thân đệ là người Ma tộc, huynh... để ý không?"

Kỳ thật hắn cũng không muốn hỏi câu hỏi ngu ngốc này, chỉ là trong lòng đột nhiên có chút không xác định. Hắn biết nếu thân phận của mình tiết lộ ra ngoài, bản thân sẽ là địch nhân của toàn bộ Thương Vũ giới, thậm chí khả năng về sau sẽ phải trải qua cuộc sống lưu lạc tứ xứ. Mà Tư Hàn là đệ tử của đại môn phái, dù lợi hại cỡ nào cũng không thể vì hắn mà đối nghịch với cả Thương Vũ giới.

Tư Hàn nhíu mày, nhìn cái người hiếm khi có chút uể oải kia, hừ một tiếng: "Nói ngốc."

Đây là từ lúc gặp lại tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng của đối phương có biểu cảm nhân tính hóa như thế, thật khiến Tư Lăng có chút kinh sợ.

So với sự kinh sợ của hắn, Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên cũng rất sững sốt. So với Tư Lăng còn thực vô tri quê mùa, hai đứa này có truyền thừa nên biết tương đối nhiều, tu sĩ tu luyện {Huyền Băng Quyết} căn bản không có thứ gọi là cảm tình này, cả người đều lạnh như băng, không có chút nhân khí. Nhưng mà, hiện tại loại biểu tình cau mày này thật sự rất không khoa học, thậm chí giống như việc Tư Hàn không nên bận lòng với người đệ đệ duy nhất vậy, đều không nên xuất hiện mới đúng.

Chẳng lẽ lại là do viên Linh hồn châu kia đang tác quái?

Đương nhiên, Tiểu Yêu Liên xưa nay hồn nhiên quá mức lại có giải thích khác, "Tư công tử, nhất định là do huynh quá ngốc mới khiến đại ca không chịu nổi, cho nên mới nhíu mày!" Tay nhỏ nắm chặt, Tiểu Yêu Liên vô cùng khẳng định.

Tư Lăng giận tím mặt, nhất chỉ đạn công bắn bay nó.

Tiểu Hồng nhân xoay tròn bắn về hướng Tư Hàn, sau đó được nam tu sắc mặt băng lãnh không biểu cảm đón được, đặt về lại trên bàn.

Qua trận đùa giỡn này, những tâm tình thấp thỏm không xác định lúc trước của Tư Lăng giống như gió thu thổi qua, nháy mắt đã biến mất không dấu vết, sau đó hắn nhìn Tư Hàn cười ngây ngô, trong lòng có chút cảm động. Đời này có đại ca như vậy, dù một đời làm nam nhân cũng đáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.