Làm Thế Nào Để Ngừng Nhớ Anh

Chương 13




Vương Tuấn về đến nhà, Trần Tố vẫn chưa về, Vương Tuấn ỉu xìu đem mấy cái giỏ trong phòng khách chia ra tặng khách trọ lầu trên lầu dưới những nhà còn sáng đèn, còn tốt bụng dặn trứng gà sống trứng vịt chín bánh ú ăn không hết phải bỏ tủ lạnh vân vân, về nhà quét tước vệ sinh, thế nào mà vài ngày không ở nhà đóng cửa sổ còn nhiều bụi thế này, thật là, không khí thế này còn để cho người sống hay không!

Trời tối sầm, rốt cuộc Trần Tố về tới nơi, vừa vào cửa liền thấy Vương Tuấn ủ rũ cúi đầu khiến Trần Tố tương đối giật mình, ở cùng Vương Tuấn cũng gần mười năm, cho dù là lần khi Vương Tuấn cùng Vương gia ký văn kiện buông tha quyền kế thừa tài sản và đoạn tuyệt tất cả duyên phận, Vương Tuấn cũng không có biểu hiện ủ rũ như vậy, đã xảy ra chuyện gì? Công ty sập tiệm?

Nhìn Trần Tố vào cửa, Vương Tuấn cuối cùng vẫn không kiếm cớ mắng chất lượng không khí Bắc Kinh, nhìn chàng trai trước mắt lộ ra thông minh ưu nhã vô cùng…. Toàn là giả!

Vừa nghĩ tới cái ông cục trưởng giả vờ giả vịt mạn bất kinh tâm và lão phó cục trưởng cáo già mười phần, mà con thỏ khoác da hồ ly của anh lần này thật sự rớt vô hang hồ ly, đáng giận nhất là, đây là là một đám cáo già thành tinh, nhìn Trần Tố trong sáng, Vương Tuấn càng thấy uể oải! Anh quá coi thường nhân sĩ xã hội rồi, lần này đáng để anh nghiêm túc suy nghĩ sâu xa và tự xét lại!

“Công ty anh sập tiệm rồi?” Trần Tố rất giật mình, đây chính là công ty rất cừ khôi mà, nửa năm trước đến một lần còn rất thịnh vượng, thế nào sập rồi?

Vương Tuấn uể oải làm Trần Tố rất đau lòng, Trần Tố buông chìa khóa vỗ vỗ ngực, “Anh yên tâm đi, chúng ta có nhiều phòng ở như vậy, dù dựa vào cho thuê cũng có thể nuôi sống chúng ta.”

“Không phải, công ty không có chuyện.” Vương Tuấn không dậy nổi tinh thần rầu rĩ nói: “Chỉ là mệt mỏi. Em ăn chưa?”

“Ăn chỗ Tống gia xong mới về, bà ngoại Tống Uy rất thích bánh ú mẹ em gói.” Đó thật sự là bà cụ rất dễ thương, không ở lại ăn cơm tối thì không cho đi, nghe thấy không phải công ty đóng cửa mà là mệt mỏi, Trần Tố vào phòng trải chăn để Vương Tuấn nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay thật sự mệt mỏi.

Biết ngay mà, Vương Tuấn cũng đã ăn trước rồi. Theo Trần Tố vào phòng ngủ, Vương Tuấn chuẩn bị đem chuyện ngày hôm nay nói cho Trần Tố vẫn một mực không hay biết gì, “Hôm nay anh tặng đồ đến đơn vị em rồi, gặp được cục trưởng và cục phó…”

“Thật không!!” Trần Tố rất giật mình quay đầu lại, “Anh nói chuyện với cục trưởng, cục phó của em? Cục trưởng bọn em rất nghiêm khắc đó! Cục trưởng bọn em vừa nghiêm khắc vừa khôn khéo, bất quá, em vẫn sợ lão phó cục nhất, đó là một vị lão đồng chí nghiêm nghị, yêu cầu công việc rất nghiêm cẩn! Yêu cầu đối với tụi em rất nghiêm khắc!”

Nghe Trần Tố thao thao bất tuyệt, trước mắt lại hiện lên hình ảnh cục trưởng đại nhân mạn bất kinh tâm len lén chơi mạt trượt trên mạng và vị lão phó cục nâng tách trà vẻ mặt gian trá lại nhìn nhìn gương mặt kính nể của Trần Tố trước mắt, Vương Tuấn càng nhụt chí, Trần Tố trông mặt mà bắt hình dong không phải một lần hai lần, quên đi.

Vương Tuấn nắm hai tay Trần Tố thật chặt trong lòng bàn tay, đối diện hai mắt Trần Tố nghiêm chân chân thật thật nghiêm nghiêm túc túc nói: “Trần Tố! Anh sẽ không chết trước em, tương lai chờ sau khi em chết, anh sắp xếp mọi chuyện xong xuôi liền lập tức đuổi theo.” Thái độ của Vương Tuấn kiên quyết không gì sánh được!

“Anh, anh thật đúng là.” Trần Tố kinh ngạc mặt thoáng cái đỏ lựng, “Biết rồi, không nên đặt lời này bên môi, chúng ta sống những ngày của hai ta, làm việc thật tốt, làm người bình bình đạm đạm đến già là được.”

Nhìn Trần Tố đỏ mặt xấu hổ, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa, mặc dù Vương Tuấn không phải người giống Trần Tố đi một bước nhìn nửa bước, nhưng dưới loại tình huống này anh không thể nào đi một bước trông ba bước, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, một ngày nào đó tin đồn nổi lên tứ phía thì đơn giản từ chức thôi, dù sao ở bất kỳ tình huống gì anh đều sẽ có cái ôm ấm áp cho Trần Tố dựa vào.

Trao đổi nụ hôn sâu đậm, trong tình nồng ý đậm, thân thể Trần Tố tản ra mùi thuốc nhàn nhạt, Trần Tố mở thân thể, Vương Tuấn tinh tế lưu lại từng dấu từng dấu đỏ sậm, Trần Tố nắm lấy ga giường than nhẹ, Vương Tuấn đang muốn… Đột nhiên lúc này truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt trên hành lang. Thanh âm rất lớn, khắc khẩu rất kịch liệt!

Nơi này luôn rất an tĩnh, trên lầu là hộ cũ ở nhiều năm, dưới lầu cũng là khách trọ bình quân ba năm đổi một lần, đều là những hộ gia đình vật-hợp-theo-loài muốn thanh tịnh, cãi nhau như vậy trước đây thật đúng là chưa từng phát sinh, Trần Tố không yên tâm đẩy đẩy Vương Tuấn bảo anh đi xem tình huống gì.

Đùa gì thế, lúc này? Vương Tuấn vào lúc này làm gì có tâm tư quản chuyện vớ vẩn nhà người ta nha, tăng lực cắn một cái trước ngực Trần Tố để lực chú ý của Trần Tố quay lại, Trần Tố ăn đau có chút ngượng phục hồi tinh thần lại tiếp tục cùng Vương Tuấn triền miên, một giây kế tiếp, một tiếng đồ sứ vỡ nát thật lớn truyền tới từ hành lang khiến Trần Tố giống như con mèo bị đạp phải đuôi, Trần Tố một phát đẩy văng Vương Tuấn trên người mình ra thoáng cái từ trên giường nhảy dựng lên nắm áo ngủ bên giường phủ lên cài đai áo liền xông ra ngoài!

Kéo cửa ra, Trần Tố nhìn tình huống bên ngoài thất thanh thét lên: “Bình hoa của tôi! Đây là đồ sứ đại hạ giá mua ở Cảnh Đức Trấn, hơn sáu trăm đồng đó! Ai đánh vỡ? Ai đền!!!”

(*Cảnh Đức Trấn: địa cấp thuộc tỉnh Giang Tây. Thành phố này được mệnh danh là “thủ đô gốm sứ” do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm. Theo Wiki)

Vương Tuấn nằm nghiêng trên giường lớn trong phòng ngủ, duy trì tư thế bị Trần Tố đẩy ra vẻ mặt đen thùi.

Tiếng cãi nhau đánh nhau bên ngoài vì Trần Tố xông ra trong mười giây yên tĩnh không tiếng động, có người cả tiếng đáp lại Trần Tố ngày mai cầm tiền mặt bồi thường, cửa trên lầu sập lại.

Khách trọ dưới lầu xem náo nhiệt trên hành lang nói tiếng cảm ơn Trần Tố, cảm ơn tặng trứng gà v.v.., không có náo nhiệt xem cũng liền trở về nhà.

Nắm bình hoa vỡ vụn, Trần Tố trở vào nhà đóng cửa, “Hai nhà trên lầu đánh nhau, thật là, bao nhiêu tuổi rồi, còn đánh nhau!” Nhìn bình hoa nát bét trong tay, Trần Tố thu nhiều tiền thuê nhà như vậy cũng hào phóng hơn chút, theo lời kêu gọi của Vương Tuấn – người có yêu cầu cách điệu cao – trong một lần triển lãm đồ sứ lớn ở Cảnh Đức Trấn đặc biệt mua cái bình lớn khắc hoa giá gốc hơn hai ngàn giảm giá còn sáu trăm hai chục lại bị hai người kia phá bể, sáu trăm hai mươi đồng đó! Đây chính là sinh hoạt phí hai tháng của chính mình đó, thật là đau lòng nha!

Trần Tố đau lòng mang theo mảnh vỡ quay về phòng ngủ, “Vương Tuấn, ngày mai nhất định phải bảo trên lầu đền…!”

Trần Tố nhìn Vương Tuấn nằm nghiêng vẫn không nhúc nhích gắt gao theo dõi cậu, Trần Tố chột dạ thả mảnh vỡ trong tay nhảy lên giường nằm xuống bên người Vương Tuấn, chớp chớp con mắt đối diện Vương Tuấn run a run, run tới nổi Vương Tuấn vô lực ụp mặt vào lòng Trần Tố sâu sắc tự kiểm điểm.

Trần Tố vươn tay sờ sờ sợi tóc luôn rất cứng của Vương Tuấn, Vương Tuấn nên cắt tóc rồi, dài hơn trước đây, hô hấp của Vương Tuấn làm cổ hơi ngứa, trong lòng Trần Tố dậy sóng, nhẹ nhàng mà gặm đầu vai rắn chắc của Vương Tuấn, đưa ngón tay vẽ vòng vòng trên vai Vương Tuấn.

Đối với khiêu khích của Trần Tố, Vương Tuấn ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi, “Hôm nay xem anh làm sao thu thập em!” Một phen kéo áo ngủ Trần Tố, cậu vợ này mặc kệ là không được, lần này anh sẽ không thể bị Trần Tố giả bộ đáng thương lừa gạt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.