Làm Thế Nào Để Cuộc Sống Trở Nên Khó Khăn Hơn

Chương 8




Ba người cùng nhau đi vào cửa chính biệt thự, là thời điểm đi vào đại sảnh, liền thấy Tần quản gia cùng hai đứa trẻ một nam một nữ đứng ở chính giữa đại sảnh, có lẽ chờ đã lâu.

"Ba vị tiên sinh, xin chào!" Tần quản gia lễ phép khẽ gật đầu, chào hỏi bọn họ.

"Tần quản gia!" Kim Hâm tiến lên một bước, cứng nhắc mà nói "Điện hạ lệnh cho chúng tôi đến đây đón hai đứa trẻ tên là Tuyết Minh cùng Tuyết Lê, kia là bọn họ sao?"

"Đúng vậy!" Tần quản gia trả lời, sau đó vươn tay nói "Đây chính là Tuyết thiếu gia cùng Tuyết tiểu thư!"

"Xin chào!" Tuyết Minh mỉm cười bình tĩnh chào hỏi, tay trái nắm thật chặt tay Tuyết Lê.

Tuyết Lê vẫn y nguyên bộ dạng si si ngốc ngốc, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, người này thật giống như cái xác không hồn.

Hai mắt Kim Hâm nhìn mặt bọn họ.

Tối hôm qua hắn đã điều tra hai người bọn hắn, cũng từ trong tài liệu xem qua diện mạo của bọn họ, từ Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu biết được chuyện của tiểu thiếu gia bệnh tim, cho nên hắn biết rõ đứa trẻ tên Tuyết Minh này đối với điện hạ quan trọng cỡ nào.

Đầu tiên hắn hướng về phía Tuyết Minh cung kính khom lưng 90 độ cúi chào, sau đó lạnh lùng nói "Tuyết thiếu gia Xin chào, điện hạ phái chúng tôi đến bảo vệ cậu, cũng là điện hạ phái tới đón cậu cùng Tuyết tiểu thư."

Điện hạ?

Mặc Tử Hàn?

Tuyết Minh bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt cao hơn hai mét này, lại nhìn đến người đứng ở phía sau lưng hắn Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu, sau đó cười cười nói "Hôm nay tôi làm phiền các anh rồi, chúng ta đi thôi!"

"Dạ!"

"Dạ!"

"Dạ!"

Ba người đồng thanh nói, cứng nhắc lĩnh mệnh.

Tuyết Minh quay đầu nhìn Tuyết Lê cười, sau đó dịu dàng nói với cô "Tuyết Lê, chúng ta đi thôi, chúng ta đi thăm cha mẹ đi!"

Tuyết Lê không có bất kỳ phản ứng, hai mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía trước, tay phải cũng để mặc cho Tuyết Minh dắt, chỉ có hai chân đi theo bước chân của Tuyết Minh, hắn đi một bước, cô đi theo một bước......

......

Ngoài cửa biệt thự

Kim Hâm mở cửa xe, cung kính khẽ cúi đầu, cứng nhắc nói "Tuyết thiếu gia, Tuyết tiểu thư, mời lên xe!"

"Tuyết Lê,...... Chúng ta phải ngồi xe rồi!" Tuyết Minh dịu dàng nói xong, hơi nâng tay của mình lên dắt tay của cô, tự mình ngồi vào bên trong phía sau xe, tất cả động tác cũng rất chậm, biểu diễn cho cô thấy. Hai mắt Tuyết Lê rõ ràng trống rỗng vô hồn, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu tình nào, nhưng cô giống như thấy được động tác của hắn vậy, dựa theo động tác vừa rồi của Tuyết Minh, ngồi vào bên trong xe.

Kim Hâm nhìn hai an hem bọn họ, thấy Tuyết Minh chăm sóc tỉ mỉ như vậy, hắn không khỏi hơi chau mày, sau đó đem cửa xe đóng lại, ngồi vào ghế lái bên trong, mà Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu cũng cùng nhau ngồi lên xe của chính mình, ba người cùng khởi động xe.

"Tuyết thiếu gia, cậu cùng Tuyết tiểu thư muốn đi nơi nào?" Kim Hâm ngồi ở ghế lái, nhẹ giọng hỏi.

"Chúng tôi muốn đi Singapore, chúng tôi muốn đi bái tế cha mẹ của chúng tôi!" Tuyết Minh nhẹ giọng trả lời.

Singapore?

Trong lòng Kim Hâm tính toán một chút, từ Đài Loan đến Singapore đại khái hơn hơn bốn giờ, quay lại chính là hơn tám giờ, nhưng bây giờ mua vé máy bay có thể sẽ rất phiền toái, nếu như dùng máy bay riêng của điện hạ như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, hơn nữa trước tám giờ sáng ngày mai cũng có thể đến bệnh viện đúng giờ.

"Được, tôi lập tức giúp cậu sắp xếp máy bay đi Singapore!" Kim Hâm nói xong, liền khởi động xe.

Xe của Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu một trước một sau bảo vệ xe Kim Hâm, ba chiếc xe theo thứ tự từ biệt thự Chung Khuê lái đi, mà ở trước cửa sổ lầu hai của biệt thự, Chung Khuê nhìn chằm chằm chiếc xe của bọn họ, khóe miệng tà ác nâng lên.

Bên trong xe

Tuyết Minh dắt tay Tuyết Lê thật chặt, nụ cười trên mặt nhàn nhạt từ từ mở rộng, chợt hắn quay đầu nhìn khuôn mặt đáng yêu của Tuyết Lê, không khỏi đưa ra cánh tay khác vuốt tóc trên trán của cô.

"Tuyết Lê, còn mấy giờ nữa là có thể thấy cha cùng mẹ, em vui không?"

"......" Tuyết Lê đờ đẫn trầm mặc.

Kim Hâm nghe được thanh âm của hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên kiếng chiếu hậu, vừa vặn nhìn đến mặt của hai người họn họ.

"Em xem em đi, vui vẻ đến miệng cũng không khép lại được rồi!" Tuyết Minh tự nói, dùng tay nhè nhàng vuốt cái mũi nho nhỏ của cô.

"......" Tuyết Lê vẫn trầm mặc, trên mặt cũng không có bất kỳ thay đổi.

"Được rồi, anh biết rồi, về sau anh sẽ không vuốt lỗ mũi của em nữa, anh chỉ nựng mặt của em thôi!"

"......"

"Em không muốn? Không muốn cũng không được, anh cũng sẽ nựng, vì anh muốn nựng!"

"......"

"Cái gì? Anh khi dễ em sao? Em lầm rồi, Anh rất là thương yêu em!"

"......"

"Ha ha ha...... Được rồi được rồi, Không nên tức giận, Anh mua cho em một cái váy thật đẹp có được hay không? Mua cho em cái váy xinh đẹp nhất để em mặc cho cha mẹ xem có được không?"

"......"

"Con quỷ tham lam này, Lại còn muốn cái đắt tiền nhất sao? Xem anh thu phục em như thế nào đây!"

Tuyết Minh tự nói tự trả lời, liền vui vẻ dùng tay của mình làm nhột Tuyết Lê, hắn bắt đầu lần cả người của cô bé, Nhưng trên mặt Tuyết Lê vẫn không có nửa điểm chuyển biến, Đều như cũ thủy chung như một, Không có bất kỳ thay đổi, Mà hai mắt cũng là thủy chung vô hồn như cũ, Không phản ứng, Chậm chạp......

Chợt!

Tuyết Minh dùng hai tay ôm chặt lấy thân thể nhỏ của cô, Kim Hâm nhìn bọn họ thông qua kiếng chiếu hậu, ở trong kính hắn chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của Tuyết Lê, mà Tuyết Minh đưa lưng về phía kiếng chiếu hậu, Kim Hâm không thấy được mặt của hắn, Nhưng bờ vai cùng thân thể của hắn ở đây đều hơi run rẩy, Mặc dù không phát ra tiếng động, nhưng lại giống như đang khóc.

Kim Hâm hờ hững thu hồi tầm mắt, Ngực có chút buồn buồn.

(đến đây mình cũng thấy buồn, thật xúc động vì hai anh em nhà này quá, cảm thấy cậu bé này thật kiên cường)

※※※

Năm giờ sau

Singapore

Nghĩa trang

Tuyết Minh cùng Tuyết Lê đứng trước một bia mộ, Tuyết Minh mặc tây trang màu đen, tay trái cầm một bó hoa cúc màu trắng, tay phải dắt tay Tuyết Lê thật chặt, mà Tuyết Lê thân mặc áo đầm màu trắng, vô cùng xinh đẹp, ở trước ngực còn trang trí mấy bông hoa thêu bằng tay xinh xinh, nhưng trên mặt của cô cũng không có bất kỳ biểu tình gì, ngay cả trông thấy hình cha mẹ trên bia mộ, cô cũng là bộ dáng ngây người, không có một chút thay đổi nào.

"Cha, mẹ, con dẫn theo Tuyết Lê tới thăm hai người!" Tuyết Minh chợt mở miệng, nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng chợt thay đổi có chút khổ sở, hai mắt hắn nhìn bia mộ cũng mơ hồ thoáng hiện lệ quang trong suốt.

"Tuyết Lê, mau quỳ xuống!"

Hắn khẽ dùng sức kéo tay Tuyết Lê một cái, sau đó đem hai đầu gối của mình quỳ xuống trước, đem hoa cúc trên tay của mình đặt ở trước bia mộ, sau đó Tuyết Lê theo động tác của hắn, hai đầu gối đồng dạng quỳ trước bia mộ, đờ đẫn nhìn hình một nam một nữ trên bia mộ.

"Cha, mẹ, con nhất định sẽ giúp hai người báo thù, con đã tìm được một người rất lợi hại, hắn là Mặc Tử Hàn, là người lợi hại nhất trong giới hắc đạo, hắn nhất định có thể giúp chúng ta giết người đàn ông đó, hơn nữa hắn còn đáp ứng con sẽ giúp con chăm sóc cho Tuyết Lê, còn giúp con trị bệnh cho Tuyết Lê, chỉ là......" Lời của hắn đột nhiên hơi dừng lại, sau đó khóe miệng chống lên nụ cười nói tiếp "Chỉ e rằng con không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh Tuyết Lê rồi, Cha mẹ sẽ không trách con chứ? Hai người sẽ không trách con bỏ lại Tuyết Lê mà đi tìm hai người chứ?"

Tuyết Minh nhìn lên bia mộ một nam một nữ, nhìn nụ cười trên mặt bọn họ, Sau đó quay đầu nhìn muội muội đáng yêu của mình, Không khỏi dùng sức nắm chặt tay phải của cô, Mà nước mắt trong hốc mắt lặng lẽ rơi xuống.

"Cha, mẹ...... Hai người nhất định phải phù hộ cho Tuyết Lê, nhất định phải phù hộ cho cô ấy bình an vô sự, nhất định phải phù hộ cô ấy mau tốt lên, mau trở lại là chính mình, còn có......"

"Ai vậy?"

Kim Hâm đột nhiên cáu kỉnh rống to, lập tức nhìn theo hướng bóng người vừa chạy đi, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu lập tức đến gần sát Tuyết Minh cùng Tuyết Lê, bảo vệ bọn họ, cũng cảnh giác bốn phía.

Tuyết Minh lập tức kéo Tuyết Lê đứng dậy, cùng lúc sử dụng hai cánh tay của mình ôm lấy cô, thật chặt đem cô ôm vào trong ngực của mình, khẩn trương bảo vệ cô.

Là hắn tới sao?

Là người đàn ông đó tới giết bọn hắn sao?

Quả nhiên hắn vẫn luôn đang tìm bọn họ, hoặc là vẫn luôn đang giám thị bọn họ, chờ đợi giết bọn hắn thời cơ. Từ trước đây thật lâu hắn đã có loại cảm giác này, mặc dù mỗi ngày đều núp ở trong nhà Chung gia gia chưa bao giờ đi ra cửa một bước, nhưng hắn lại có cảm giác như người nam nhân kia đang theo dõi bọn hắn, đang giám sát bọn hắn, đang đợi cơ hội để giết bọn hắn, mà loại cảm giác càng ngày càng tăng, càng ngày càng rõ rang, càng ngày càng chân thực, cho nên hắn mới nói mình sẽ chết, hắn nhất định sẽ phải chết......

"Tuyết Lê, đừng sợ...... Đừng sợ...... Anh sẽ bảo vệ cho em..... Anh sẽ không để kẻ nào bắt nạt hoặc tổn thương em...... Đừng sợ...... Đừng sợ...... Đừng sợ......" Hắn không ngừng ôm Tuyết Lê thật chặt trong ngực, nhưng trên mặt Tuyết Lê cũng không có một chút xíu thay đổi, vẫn thẫn thờ như cũ, mà động tác của hắn giống như theo thói quen vậy, cũng giống như đang tự an ủi chính mình.

Mười phút sau!

Kim Hâm từ đàng xa bước tới, đứng ở trước mặt của hắn.

"Thế nào rồi? Chộp được không?" Hỏa Diễm hỏi.

"Không có!" Kim Hâm trả lời.

"Thấy bộ dạng của hắn không?" Thổ Nghiêu hỏi.

"Không có!" Kim Hâm trả lời.

Ba người đột nhiên cùng nhau cau mày lại.

Mới vừa nãy ba người bọn họ cũng thấy được bóng lưng của một người đàn ông, hơn nữa từ khi máy bay bắt đầu bay bọn họ cũng cảm thấy có người đang theo dõi, nhưng không nghĩ đến người kia lại giảo hoạt như vậy, thậm chí Kim Hâm cũng không bắt được hắn, rốt cuộc là ai đây chứ? Tại sao muốn theo dõi bọn họ? Chẳng lẽ chính là người đàn ông một năm trước giết chết một nhà Tuyết gia? Nhưng tại sao hắn lại muốn giết chết một nhà Tuyết gia đây? Hơn nữa tại sao phải giết chết hai đứa bé nhỏ như vậy? Rốt cuộc là tại sao chứ?

Không nghĩ ra...... Không nghĩ ra......

Chân mày của ba người lại lần nữa cau chặt.

"Tuyết thiếu gia, nơi đây không nên ở lâu, kính xin cậu cùng Tuyết tiểu thư mau chóng nói lời từ biệt với Tuyết lão gia cùng Tuyết phu nhân!" Kim Hâm cứng nhắc mở miệng, hướng về phía hắn hơi khom lưng.

"Được!" Tuyết Minh trả lời ngay, thanh âm có chút thấp thỏm.

"Tuyết Lê...... Mau cùng cha mẹ dập đầu, chúng ta phải đi thôi!" Hắn nói xong, hai đầu gối lại một lần nữa quỳ xuống đất, Tuyết Lê cũng ngơ ngác làm theo động tác của hắn lần nữa quỳ gối trước bia mộ, Tuyết Minh hướng về phía bia mộ dập đầu một cái, Tuyết Lê liền theo động tác của hắn, cũng dập đầu một cái, cứ như vậy lặp lại, hai huynh muội ở trước bia mộ cha mẹ dập đầu lạy ba cái.

"Cha, mẹ, chúng con đi, hẹn gặp lại!" Tuyết Minh nói xong, liền kéo Tuyết Lê đứng lên.

Kim Hâm đi ở phía đàng trước, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu đi bên cạnh hai anh em bọn họ, năm người cùng rời khỏi nghĩa trang, cùng nhau lên một chiếc xe sang trọng, nhưng thời điểm trên đường đi ra sân bay, giữa chặn đường xe đột nhiên dừng lạ ở bên đường.

Tuyết minh kinh ngạc nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, sau đó kinh ngạc nhìn Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu ngồi đối diện, còn nhìn đến chỗ tài xế Kim Hâm.

"Tại sao lại dừng xe? Các anh muốn làm gì?" Hắn bình tĩnh chất vấn, tay phải thật chặt bắt được tay của Tuyết Lê.

Kim Hâm nâng hai mắt lên nhìn kiếng chiếu hậu trước xe, nhìn chằm chằm mặt của Tuyết Minh trong kiếng, lạnh lùng mở miệng.

"Tuyết thiếu gia, cậu yên tâm, chúng ta tới là để bảo vệ hai người, cho nên tuyệt đối với sẽ không tổn thương đến hai người, chỉ là chúng tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ cậu hỗ trợ, muốn cậu đáp ứng chúng tôi!"

Kim Hâm vừa nói hết những lời này, Hỏa Diễm và Thổ Nghiêu đồng thời cùng nhau cung kính cúi đầu, làm động tác thỉnh cầu.

Tuyết Minh nghi hoặc nhìn ba người bọn họ, khuôn mặt lạnh nhạt lộ ra một tia thấp thỏm.

"Các anh muốn tôi giúp các anh việc gì?" Hắn hỏi.

"Xin cậu đáp ứng chúng tôi trước?" Kim Hâm lạnh giọng thỉnh cầu.

"Tôi có thể không đáp ứng sao?" Tuyết minh hỏi ngược lại.

"Thật xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn uy hiếp cậu, chỉ là chuyện này thật rất quan trọng, cho nên xin cậu tha thứ sự đường đột của chúng tôi, cũng xin cậu đáp ứng thỉnh cầu của chúng tôi!"

Thỉnh cầu?

Tuyết Minh nhìn biểu tình của ba người bọn họ, mặc dù vô cùng lạnh như băng, nhưng hai mắt bọn họ cũng là tràn đầy vẻ mặt nghiêm túc.

Phải tin tưởng bọn họ sao?

Tuy nhiên.... Hắn không có con đường sống nào khác chứ?

"Được! Dù sao tôi cũng đã là người sắp chết rồi, chỉ muốn các anh không làm tổn hại đến trái tim của tôi, không làm tổn hại đến muội muội của tôi, ngoài những chuyện này ra cái gì tôi cũng có thể đáp ứng các anh!"

"Cám ơn Tuyết thiếu gia!"

"Cám ơn Tuyết thiếu gia!"

"Cám ơn Tuyết thiếu gia!"

Ba người đồng thanh lên tiếng, Hỏa Diễm cùng Thổ Nghiêu lần nữa cúi đầu cảm tạ, Kim Hâm cũng nhìn kiếng chiếu hậu hơi cúi đầu cảm tạ.

"Vậy các anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Tuyết minh trấn định hỏi.

"Thật ra là như vậy....." Kim Hâm nhẹ giọng mở miệng, đem toàn bộ sự việc đã trải qua cũng nói cho hắn, mà Tuyết Minh cũng nghiêm túc nghe, lắng nghe kế hoạch bí mật của bọn họ....

※※※

Đài Loan

Mới vừa vào đêm

Màn đêm từ từ buông xuống, thưa thớt vài ngôi sao lộ ra, Mặc Thâm Dạ cùng Phương Lam mặt nặng nề đi tới cửa chính bệnh viện, bước chân vô cùng chậm chạp.

"Ai..... Có người khoác lác nói mình nhất định có thể tìm được, tôi còn tưởng cô ấy thật có thực lực đó, nhưng không nghĩ tới đã bận rộn cả ngày, lại trở về với hai bàn tay trắng!" Mặc Thâm Dạ vừa lắc đầu thở dài, vừa kích thích người khác.

Phương Lam nghe lời của hắn, tức giận quay đầu nhìn chằm chằm hắn, phiền não nói "Đều là lỗi của anh, một đứa trẻ cũng tìm không ra, anh có còn là đàn ông không?"

"Đứa trẻ đó tôi không tìm thấy, cùng với chuyện có phải là đàn ông hay không thì có quan hệ gì chứ?" Mặc Thâm Dạ không hiểu liền hỏi lại.

"Anh...." Lửa giận của Phương Lam trong nháy mắt ngút trời, tức giận mắng to "Cái người đàn ông đần độn ngu xuẩn vô dụng này, anh sống trên thế giới này chính là lãng phí không khí, lãng phí dưỡng khí, lãng phí các-bon-đi ô-xít, lãng phí tài sản nhân dân đại chúng, ngươi đàn ông như anh nên đi chết đi, đem cho heo ăn chó ăn gà ăn, tốt nhất là đem cho người khác hủy diệt, sau đó đem tro cốt của anh vứt ngoài không gian, để đời đời kiếp kiếp anh cũng không thể trở về Địa Cầu!"

Mặc Thâm Dạ giương mắt nhìn cô mắng chửi giống như súng máy, cái trán trong nháy mắt trượt vô số hắc tuyến.

(⊙﹏⊙||||||)~

"Cho hỏi....Rốt cuộc tôi đã làm ra chuyện ghê tởm gì, mà cô lại ác độc mắng tôi như vậy? Rõ ràng mình cô tự cuồng ngôn đáp ứng có thể tìm được Thiên Tân, nhưng tại sao bây giờ cô lại đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người của tôi chứ? Còn nữa... thân là một cô gái nói chuyện không cần độc như vậy chứ? Còn muốn đem tôi đưa ra ngoài không gian, muốn tôi đời đời kiếp kiếp cũng không thể trở về Địa Cầu được, cô có thể nghĩ ra thủ đoạn ác độc như vậy, cô quả nhiên là người phụ nữ có trái tim ác độc nhất!"

"Anh...." Phương Lam giận dữ.

"Được rồi được rồi, đừng nóng giận....." Mặc Thâm Dạ lập tức thân mật ôm lấy cô, vẻ mặt thành thật nói "Xem ra chuyện này từ từ ngẫm lại một chút, em nghĩ xem thân thể của Thiên Tân suy yếu như vậy, coi như đi ra khỏi phòng bệnh cũng không có nhiều hơi sức để rời khỏi cái bệnh viện này? Coi như hắn kiên cường rời khỏi bệnh viện, nhưng cũng không có cách nào đi xa như vậy chứ? Được rồi, bây giờ khả năng lớn nhất mà chúng ta nghĩ ra là, nếu Thiên Tân đi ra khỏi bệnh viện và gặp được một tài xế xe taxi tốt bụng dẫn hắn đi, nhưng tôi cũng đã phái người đi điều tra toàn bộ tất cả tài xế taxi của Đài Loan, căn bản là bọn họ cũng không có chở một đứa trẻ yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân vào lúc nửa đêm khoảng một giờ sáng qua, như vậy có thể thấy được..... Chỉ bằng một hơi sức nhỏ Thiên Tân không thể nào từ bệnh viện mà biến mất không tung tích như vậy, trừ phi có người giúp hắn thế nhưng là ai đây? Người nào sẽ giúp một đứa trẻ bị bệnh chạy khỏi bệnh viện, ở bên ngoài chờ chết đây? Trên thế giới sẽ có người tàn nhẫn như vậy sao? Nếu như đổi lại là tôi... tôi chắc chắn sẽ không làm như vậy... tôi là người giàu lòng thương người, tâm rất thiện lương, tâm vô cùng đồng cảm...."

"Là hắn!"

Một lời của Mặc Thâm Dạ dường như đánh thức người trong mộng vậy, gương mặt Phương Lam đột nhiên vui mừng cắt đứt lời của hắn, nghĩ tới chỗ duy nhất mà Thiên Tân có thể núp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.