Làm Ta Yêu Ngươi

Quyển 1 - Chương 20: Tài sản từ thuế quan đại thần




“Nhưng chị chết là do mẹ ép.” Long Man Ngân trầm giọng nói.

“Người ép chị con phải chết là tên họa sĩ kia. Chắc con không ngờ tới, người đàn ông mà chị con yêu nhất lại luôn miệng nói chị con là yêu nghiệt, khiến chị con bị trầm cảm đúng không.”

Thủy An Lạc đã nghe Lạc Hiên kể qua Long Mạn Việt chết như thế nào, nhưng lại thật không ngờ còn có chuyện như thế xảy ra.

“Mắt tím thực sự đáng sợ như vậy sao?” Thủy An Lạc lo lắng nhìn Sở Ninh Dực, bởi vì bên dưới lớp kính áp tròng của cô, chính là đôi mắt màu tím.

“Đồn rằng đôi mắt tím của Long gia có thể giết người trong vô hình. Long nhân chết sẽ có người phải chôn cùng, cỏ cây khô héo, nhưng chỉ có mắt tím này là thật.” Long Nhược Sơ nói, nhìn thẳng vào mắt Thủy An Lạc.

Cặp mắt tím kia lóe lên sắc tím le lói.

Thân thể Thủy An Lạc run lên một cái, bỗng nhiên lui về sau một bước.

Long Nhược Sơ hơi nheo mắt lại: “Cháu...”

Sở Ninh Dực vươn tay kéo đầu Thủy An Lạc áp lên ngực mình, “Đã nói nhiều như vậy, tôi cũng chẳng ngại nói với bà, hôm nay kể cả bà có muốn mang cô ấy đi, tôi cũng tuyệt đối không cho phép.”

Long Nhược Sơ hơi nhếch môi, nhìn cánh cửa sổ đã bị đóng lại, và cả người tập kích đang rình rập trên tầng thượng lầu đối diện.

“Cậu nghĩ, cậu có thể ngăn cản tôi thế nào? Dựa vào mấy thứ này sao? Tôi có thể đến đây, không có ý định tay không mà về.” Long Nhược Sơ mỉm cười nói.

“Bà có thể tới, tôi lại không có ý định để bà đi.” Sở Ninh Dực kiêu căng nói.

Long Nhược Sơ hơi ngẩn ra, “Mạnh miệng lắm.”

“Có mạnh miệng hay không giờ bà rõ ràng hơn tôi nhiều.” Sở Ninh Dực không chút khách khí nói.

Long Nhược Sơ hơi nhếch môi. Đương nhiên là bà ta biết, ngay từ lúc bước vào căn phòng này, mất hết liên hệ với bên ngoài, bà ta đã biết Sở Ninh Dực đã động tay động chân vào căn phòng này rồi. Sở Ninh Dực biết bà ta sẽ đến.

“Tôi không hiểu, không phải cậu đã đưa Viên Giai Di đi rồi hay sao?” Long Nhược Sơ trầm giọng mở miệng hỏi.

“Chẳng lẽ không phải bà diễn lại tuồng cũ giết Viên Giai Di rồi à?” Sở Ninh Dực nói, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thủy An Lạc, “Long phu nhân, trên đời này, nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm.”

Long Nhược Sơ thầm nghĩ, chuyện bà ta liên hệ Viên Giai Di tất cả đều không có sơ xót gì, thì ra sớm đã bị cậu ta nắm trong lòng bàn tay.

“Cậu đã tính toán rất tỉ mỉ, đáng tiếc, cậu vẫn nhìn nhận Long gia quá mức đơn giản.” Long Nhược Sơ nói, tay khẽ nâng lên.

Sở Ninh Dực theo bản năng ôm lấy Thủy An Lạc lui về phía sau một bước. Thủy Mặc Vân chắn ở trước mặt bọn họ.

“Mặc Vân, đừng nhìn vào mắt bà ấy.” Long Man Ngân lớn tiếng nói, tiếc là đã không còn kịp nữa.

Ngay từ khi chạm phải ánh mắt bà ta, Thủy Mặc Vân đã bắt đầu choáng váng, đây là chuyện bản thân ông không thể khống chế được.

“Mặc Vân.” Long Man Ngân bước qua đỡ lấy Thủy Mặc Vân, trong lúc đó Lạc Vân ra tay về phía Long Nhược Sơ. Long Nhược Sơ vốn không biết võ vẽ gì, cho nên hai người đàn ông phía sau bà ta đã nhanh chóng tiến lên để bảo vệ cho bà ta.

“Mặc Vân, Mặc Vân.” Long Man Ngân trầm giọng kêu.

Toàn bộ đầu óc Thủy Mặc Vân giống như bị thứ gì đó khống chế, mất tự chủ xoay vòng.

“Ba, ba...” Thủy An Lạc rởi khỏi vòng tay Sở Ninh Dực, quỳ trên mặt đất vươn tay cầm lấy tay của Thủy Mặc Vân. Sở Ninh Dực giờ khắc này đã gia nhập vào chiến đội với Lạc Vân, quyết phân cao thấp với người của Long Nhược Sơ.

Long Man Ngân một tay chống đỡ thân thể Thủy Mặc Vân, một tay bấm vào hổ khẩu của ông, “Lạc Lạc, bấm vào nhân trung của ba con.”

Thủy An Lạc vội gật đầu, vươn tay liền bấm vào nhân trung của Thủy Mặc Vân.

“Đừng uổng phí công sức làm gì.” Giọng nói mỏng lạnh của Long Nhược Sơ đột nhiên vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.