Làm Streamer Chuyên Nghiệp Ở Thời Đại Tương Lai

Chương 71: Ngoại truyện 2




Biên tập: Bột
Vương An Huệ cũng không để ý đến biểu cảm của Hướng Quỳ mà chỉ nói: “Chương Đạt gọi người câm kia là chú.”

Hướng Quỳ bất giác phản bác: “Chú ấy không phải người câm!”

Vương An Huệ liếc cô một cái mà hơi không hiểu.

“Chú ấy không phải người câm…” Cô thả nhẹ giọng nhắc lại lần nữa.

“Mày quen chú ấy à?”

Hướng Quỳ lắc đầu: “Tao không quen, sao tao quen người ta được!” Trong lời nói còn mang theo hờn giận chưa tan.

Vương An Huệ hơi không hiểu nhưng cũng không định truy hỏi, hai người đều trầm mặc không nói.

“Huệ Huệ!” Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi sắc bén của phụ nữ trung niên, Vương An Huệ đứng phắt dậy mà hơi hoảng sợ.

Người phụ nữ trung niên bước mấy bước tới trước mặt hai cô, sau đó căm giận kéo Vương An Huệ qua, lắc lắc cánh tay cô ấy mà thấp giọng nói: “Suốt ngày chỉ biết chơi với thằng ngốc và gái…! Đã lớp 12 rồi còn không biết đường mà học hành tử tế!”

Vương An Huệ nhìn hai người một chút, cuối cùng vẫn xoay người đi theo mẹ mình.

Hướng Quỳ bỗng nở nụ cười, cô biết từ mẹ Vương An Huệ chưa nói hết kia là gì.

Gái đ*.

Cô vậy mà lại không thấy tức giận chút nào.

Hướng Quỳ đứng dậy, không biết vì sao lại đi đến bên cạnh Chương Đạt, sau đó nhấc chân đá tung ụ đất cậu đắp mãi mới được.

Chương Đạt trừng cô: “Người xấu!”

“Ừ, tôi là người xấu đấy.”

Cô thừa nhận luôn như vậy lại khiến Chương Đạt hơi ngẩn ra.

Hướng Quỳ không nhịn được mà hỏi: “Hạ Kính là chú cậu à?”

Cậu gật đầu không chút do dự: “Chú, chú.”

“Mẹ cậu đâu rồi?” Cô lại hỏi.

Cậu chớp mắt, mặt đầy vẻ không biết phải làm sao: “Mẹ? Mẹ…”

Hướng Quỳ thấy mình hỏi chuyện cậu đúng là một sai lầm, cô đá nhẹ vào chân cậu: “Về đi, lát nữa không thấy cậu ở trong nhà, chú cậu sẽ sốt ruột đấy.”

Chương Đạt ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng nghe hiểu lời của Hướng Quỳ. Cậu ngoan ngoãn đứng lên, đi theo Hướng Quỳ vào nơi sâu nhất trong ngõ nhỏ.

Hướng Quỳ đưa cậu về đến nhà, nhìn cậu ngồi xuống rồi mới xoay người đi, nhưng mới đi được hai bước đã dừng lại, quay đầu liếc cậu một cái: “Cậu đừng có chạy lung tung, nếu không chú cậu…” Cô dừng lại mà không nói tiếp, trước khi đi còn đóng cửa cho cậu.

Cô cởi quần áo trên người, thay sang đồ ngủ rồi chui vào chăn.

Chăn đã lạnh đi từ lâu, một lúc sau vẫn chưa ấm lên được. Cô rùng mình một cái rồi mở mắt thật to nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối như vậy từ lúc nào rồi.

Hướng Quỳ chật vật xoay người, cô muốn nhắm mắt ngủ một chút, nhưng vừa mới hơi buồn ngủ thì đã nghe thấy tiếng cười ngả ngớn của Hướng Bội Bội truyền đến từ dưới nhà. Cửa phòng của cô bị va phải một cái, sau đó là tiếng bới móc của đàn ông, xung quanh cũng là mấy thứ rối loạn kia.

Cuối cùng bọn họ cũng vào phòng, sau đó tiếng động càng trở nên rõ ràng như ở ngay bên tai, khiến cô không tài nào ngủ được.

Cô bỗng bật dậy, sau đó quay mặt nhìn thấy hổ con mình đặt trên tủ đầu giường. Cô lấy tới rồi giơ tay lên cao định ném, nhưng cuối cùng lại nắm siết vào, nắm tới lòng bàn tay cũng hơi đau.

Cô bỗng nhiên như hạ quyết tâm mà vén chăn lên, chưa kịp thay quần áo, đã đi thẳng giày thể thao vào rồi chạy ra ngoài.

Ban ngày thời tiết không đẹp mà âm trầm nặng nề, lúc này còn có mưa lui bui, mưa trong ngày Đông thậm chí còn lạnh hơn, chúng rơi xuống mặt đất tựa như kim thép vậy. Cô đưa tay lau đi, bước chân ngày một gấp gáp hơn, lúc đứng trước cửa nhà Hạ Kính, cô đã thở hổn hển.

Cửa không khóa, còn có khe hở khiến cô tiến vào được. Cô chỉ cần đẩy nhẹ cửa là có thể vào, nhưng không biết vì sao, cô lại hơi e ngại.

Hướng Quỳ nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, cuối cùng mới chậm rãi bước một chân vào trong bầu trời đầy mưa bụi này.

Đây là dũng khí cuối cùng trong tối nay của cô.

Đèn trong phòng mờ nhạt mà lập lòe, dưới ánh đèn lại không có người cô muốn gặp, nom thật thê lương và trống trải.

Cô quét tầm mắt nhìn khắp nơi, rồi cuối cùng cũng thấy anh ở góc khuất trong sân. Không, phải nói là cô thấy được một đốm lửa lóe lên kia.

Anh đang hút thuốc.

Trong ánh sáng ám trầm, Hướng Quỳ có thể thấy anh đang ngồi khom lưng, hai tay tì trên chân, đầu rũ xuống, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải còn có một điếu thuốc đang cháy.

Anh rít một hơi, đốm lửa mau chóng sáng lên rồi vụt tắt.

Anh hơi hé miệng khiến khói bên trong bay ra, bao phủ cả khuôn mặt cứng rắn của anh trong đó, vừa mông lung lại mơ hồ.

Cô lại bước đến một bước, nhưng không cẩn thận đụng phải đống vật liệu bằng gỗ, âm thanh “lộc cộc” vang lên trong sân vắng yên tĩnh, anh cũng ngẩng đầu nhìn qua đó trong phút chốc.

Mắt anh như giăng kín một tầng sương mù không rõ.

Anh thấy là cô thì đột nhiên đứng lên, sau đó bất giác ném thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt, kéo theo đó là ghế anh ngồi đổ xuống. Ghế đổ xuống khiến đống vật liệu gỗ cũng đổ theo, nhưng anh không quay đầu nhìn, mà chỉ nhìn cô như bị bỏ bùa.

Hướng Quỳ muốn hiểu được ý nghĩ trong mắt anh, thế nhưng cô nhìn không hiểu.

Cô chỉ đi đến trước chỗ anh, khi cuối cùng cũng đứng trước mặt anh, cô ngẩng đầu gọi anh bằng âm thanh run rẩy: “Họ Hạ, tôi cho chú thêm một cơ hội cuối, chú có cần tôi không!”

Cô can đảm như thế, vẫn luôn ngước mắt nhìn anh, trên mái tóc dài mềm mại và lông mi thật dài đã phủ kín một tầng vụn nước. Đôi mắt chớp xuống nhẹ nhàng, có giọt nước nhỏ xuống từ lông mi của cô, giống như đang rơi nước mắt vậy.

“Hạ Kính…” Cô không đợi được câu trả lời nên lại gọi anh một tiếng, âm thanh ấy giống như mèo con vừa ra đời, đầy chờ mong mà cũng đầy sợ hãi.

Cuối cùng anh cũng rũ mắt nhìn cô, giọng nói thấm thêm chút run rẩy khó thấy: “Hướng Quỳ, tôi đã nói rồi…”

Âm cuối của anh bị Hướng Quỳ nuốt hết.

Cô nhón chân lên, hai tay ôm cổ khiến anh phải cúi đầu xuống, dán cơ thể run rẩy đã lạnh buốt lên người anh, sau đó không quan tâm gì nữa mà đưa môi mình lên.

Cô không cẩn thận chạm phải hàm răng của anh, môi dưới còn vương chút hương vị ngai ngái. Cô nhắm mắt lại, có giọt nước chảy xuống từ khóe mắt rồi chạm vào cánh môi đang quyện hòa của hai người, cũng không biết đó là nước mắt hay nước mưa.

Cô liều lĩnh mà lỗ mãng như thế, giữa răng môi là hương thuốc gay mũi. Môi của anh cũng nóng rực và khô nứt như tưởng tượng của cô, cô dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên trên, giống như cô vẫn luôn muốn làm vậy.

Đời này chưa từng vững tin như hiện tại, cô yêu anh, yêu người đàn ông này, yêu người đàn ông không có gì cả này.

Cô cảm giác được đôi môi cứng ngắc của anh khẽ nhúc nhích, cô thoáng rời khỏi môi anh, rồi âm thanh run rẩy lại truyền ra từ cổ họng: “Chú, có cần tôi không…”

Cánh tay cô đang  ôm lấy cổ anh bị anh bắt lấy, cô dùng sức, anh cũng dùng sức, mà chỉ hơi thêm chút sức là cô đã đứng không vững, về sau bị ngã ngồi trên nền đất lạnh buốt mà ẩm ướt kia, khiến xương cụt bị đập xuống đau điếng.

Hướng Quỳ không dám tin mà ngước mắt nhìn anh, thế nhưng cô lại không thấy rõ biểu cảm của anh, tất cả mọi biểu cảm của anh đều bị chôn vùi trong trận mưa bụi nặng hạt của mùa Đông này.

Anh muốn tiến lên một bước, nhưng vẫn nhịn lại được: “Em trở về đi.”

Hướng Quỳ cúi gằm mặt, sau đó thấy hổ con được nắm trong lòng bàn tay lúc này đã lăn hai vòng trên mặt đất, không còn nhìn được màu sắc nguyên bản nữa. Cô đưa tay cầm lấy, sau đó dùng hết sức bình sinh để ném về phía anh: “Hạ Kính, chú khốn kiếp!”

Hổ con bay sượt qua khiến trán anh hơi rịn máu, nhưng anh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích như một thân tuyết tùng.

Cô chống đất rồi đưa tay lau mặt ướt đẫm, lúc này mới ý thức được trong lòng bàn tay mình đều là bùn nhão, có lẽ không còn khoảnh khắc nào chật vật hơn được thời khắc này nữa. Cô không khóc nổi, cũng không tiếp tục nhìn anh nhiều thêm chút nào, mà xoay người lảo đảo chạy ra ngoài.

Bóng dáng mặc áo ngủ đầy hình gấu nhỏ màu hồng đáng yêu kia cứ biến mất trước mắt Hạ Kính như vậy. Anh hơi hé miệng, bên miệng vẫn lưu lại mùi hương của cô, hương thơm ngọt ngào ướt át ấy còn mang theo chút máu tươi. Anh chậm rãi nhắm hai mặt lại, cũng giấu đi tất cả những cảm xúc tận sâu nơi đáy lòng.

Anh như chợt nhớ ra điều gì, sau đó mở to mắt tìm kiếm khắp nơi. Hổ con kia lăn tới bên cạnh ghế, anh cúi người nhặt lên rồi dùng vạt áo lau sạch sẽ, sau đó vẻ hồn nhiên của hổ con đã dần lộ ra.

Giống hệt như cô vậy, nhưng về sau anh không được gặp lại nữa rồi.

Không biết mưa đã nặng hạt hơn từ lúc nào, mưa rơi xuống mặt đất từng tiếng “lộp lộp lộp độp”, chân trời dường như còn có tiếng sầm rền vang. Chương Đạt ngủ một giấc tỉnh lại, khi nghe thấy tiếng sấm lại càng sợ hãi, sau đó không đi cả giày đã chạy sang phòng Hạ Kính ở bên cạnh.

Thế nhưng trong phòng yên tĩnh mà lạnh lẽo, thậm chí còn không có cả tiếng hô hấp. Cậu quên cả bật đèn, chạy đến bên giường sờ thử nhưng không chỉ có giường lạnh buốt, mà chăn đệm cũng được xếp chỉnh tế giống như chưa từng tung ra.

Chương Đạt hơi sợ hãi, cậu vội chạy xuống nhà, đèn dưới nhà vẫn sáng, cậu dần thả lỏng, thế nhưng nhìn khắp nơi mà vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Kính đâu.

“Chú ơi…” Cậu gọi, nhưng không có ai đáp lại.

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng sấm, cậu che tai đứng nguyên tại chỗ, rồi lúc này mới cẩn thận nhìn thử bên ngoài.

Trời mưa to như vậy, cậu thò đầu ra rồi cũng nhìn thấy chú mình đứng không nhúc nhích trong màn mưa. Từng hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống người anh, cả người anh đã ướt đẫm, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn về phía cửa ra vào, nhưng nơi đó đã trống rỗng, không có gì cả.

Chương Đạt càng sợ hơn, cậu thậm chí còn quên Hạ Kính từng nói với mình trời mưa phải bung ô, sau đó vội vàng chạy đến bên cạnh mà nhẹ nhàng kéo tay anh.

Tay của Hạ Kính lạnh như băng đá, lúc Chương Đạt nắm lấy cũng chợt run rẩy.

Ánh mắt của Hạ Kính bỗng có thêm chút nhiệt độ, sau đó chợt quay đầu nhìn cậu.

Chương Đạt không biết phải hình dung ánh mắt này thế nào, cậu không nói nên lời, cậu chỉ thấy đôi mắt vắng lặng của chú như chợt sáng lên một chút, nhưng lại chỉ là một chút mà thôi, khi trông thấy là cậu thì ánh mắt ấy lại ảm đạm ngay.

“Chú ơi…” Chương Đạt run rẩy gọi anh.

Hạ Kính “ừ” một tiếng, rồi cuối cùng cũng hoàn hồn, sau đó kéo cậu vào trong nhà.

Chương Đạt còn biết đi lấy khăn lông khô cho Hạ Kính, Hạ Kính nhận lấy, sau đó cậu lại phát hiện hổ con trong tay đã được anh lau khô.

Mắt của Chương Đạt sáng lên: “Hổ con!”

Cậu muốn cầm lấy, nhưng Hạ Kính bỗng nắm chặt tay, cậu không hiểu lắm nên kinh ngạc nhìn thử Hạ Kính.

Hạ Kính mím môi, mở miệng nói: “Chú làm thêm cho cháu con khác, cháu không được lấy cái này.”

Chương Đạt không hiểu: “Vì sao? Cháu muốn.”

Một lúc lâu sau Hạ Kính không nói gì, nhưng vẫn nắm chặt hổ con trong lòng bàn tay, rồi dùng một tay khác xoa xoa tóc cậu: “Đi lau tóc đi.”

Chương Đạt vẫn còn băn khoăn về hổ con trong tay anh, cậu luôn không nhịn được mà nhìn theo.

Hạ Kính nhìn cậu nằm dài trên giường, sau đó vỗ vỗ vào vai cậu: “Đây là của người khác, ngủ đi, sáng mai còn phải đến bệnh viện.”

“Hổ con là của cháu.” Cậu vẫn không từ bỏ.

“Nhưng bây giờ, nó là của người khác rồi.” Không rõ Hạ Kính đang nói về hổ con, hay là thứ gì khác nữa.

Hết chương 16.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.